Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Nghịch Thiên Cải Mệnh Phá Mệnh Người

Chương 120

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Trên bầu trời, bóng dáng Băng Linh Huyễn Điễu thật lớn che hơn một nửa biệt viện, trên lưng nó, thân ảnh một thiếu nữ tiêu sái nhảy xuống, nàng mặc y phục trắng, thời điểm nhảy xuống, tóc đen cùng y phục tung bay, hệt như tiên hạ phàm.

Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng chạm mũi chân xuống đất, ngẩng đầu lên, con ngươi màu đen tỏ vẻ nghiêm nghị nhưng bên môi lại hơi câu lên.

" Sư phụ, người về rồi! "

Phong Nhã Ngọc kích động chạy lại.

" Sư phụ! "

Lạc Lạc bình thường bình tĩnh, ra dáng một thiếu niên trưởng thành, nhưng trước mặt nàng cũng chỉ như một tiểu đồ đệ vui mừng chạy đến.

Phong Nhã Ngọc vừa chạy đến, Hoàng Bắc Nguyệt liền nhanh nhẹn bước sang một bên rồi tiến lên vài bước, động tác như nước chảy mây trôi cốc một cái lên đầu hắn.

" A, đau! "

Phong Nhã Ngọc ôm đầu, Lạc Lạc nhìn thấy cũng phì cười, sư phụ đúng là có sở thích cốc đầu, hắn cũng từng bị như vậy.

" Từ khi nào đến phiên tiểu tử nhà ngươi lẩm bẩm về ta? "

Hoàng Bắc Nguyệt cao cao tại thượng nói.

" Sư phụ, ta xin lỗi! Nhưng bây giờ không có thời gian giáo huấn ta đâu, công chúa Anh Dạ...!"

" Ta biết, ta về vì việc này.

"

Nếu không phải vì việc này, hôm nay nàng nhất định sẽ tu luận, ngày mai chính là đại chiến với Vô Cương.

" Sư phụ, sao người biết? "

Lạc Lạc hỏi, ngay cả thái tử cũng không biết, Hoàng Bắc Nguyệt đang ở xa sao lại biết được?

" Sư phụ của ngươi giỏi lắm đó, đơn nhiên sẽ biết.

"

Hoàng Bắc Nguyệt cười cười, rồi quay người lại, Tiểu hổ từ không gian linh thú nhảy ra quỳ xuống cho nàng ngồi lên, gầm một tiếng rồi bay về hướng hoàng cung

" Đợi tin tốt của ta.

"

Tiêu sái bỏ lại một câu rồi rời đi.

Hoàng cung

" Công chúa điện hạ đúng là quốc sắc thiên hương, lại là một thiếu nữ thiên tài, dù là công chúa như rất ra dáng mẫu nghi thiên hạ.

"

" Ngụy đại tướng quân quá khen.

"

Đối với Ngụy Võ Thần, trong mắt Anh Dạ chỉ ngập tràn chán ghét cùng hận thù.

" Hoàng thượng, Ngụy Võ Thần ta hôm nay đến đây mong có mối liên hôn giao hảo với Nam Dực Quốc, mong quý quốc suy xét cẩn thận.

"

Ngụy Võ Thần giọng vang như sấm, cũng coi như anh tuấn đĩnh đạc ngồi đó, trên người uy áp cường giả không thu giấu mà phóng bừa bãi.

" Ta cũng không có ý kiến gì, chủ yếu là công chúa.

"

Hoàng thượng thở dài, đơn nhiên kinh sợ người đã từng bắt giam mình.

Bên cạnh hắn là Anh Dạ, hoàng hậu chắc chắn sẽ làm loạn nên hắn sai người giữ nàng trong cung, không cho ra ngoài.

" Công chúa điện hạ thấy thế nào? Hai nước kết minh sẽ như hổ thêm cánh, lúc đó tiêu diệt Tây Nhung Quốc cùng Bắc Diệu Quốc rồi, hai nước nhất định sẽ có được thiên hạ.

"

Trong lời nói không hề che dấu dã tâm, như không sợ có người dám bàn luận về ý kiến của hắn.

Chưa kết minh đã dám nói như vậy, Tây Nhung cùng Bắc Diệu mà biết, nhất định sẽ rất phẫn hận đi.

" Hòa thân cũng được, thân là một công chúa nên làm vì đất nước, chỉ mong khi gả sang vẫn có thể trở lại quê nhà.

"

Anh Dạ lạnh lùng nói, vì Nam Dực Quốc, nangd làm được.

" Ha ha ha, nhất định.

Hoàng thượng, nếu công chúa đã đồng ý, ngươi sẽ không cự tuyệt đi.

"

Ngụy Võ Thần cười to.

" Ta...!theo ý công chúa đi.

"

Hoàng thượng thực chất rất muốn hỏi ý kiến của Bắc Nguyệt, nhưng nàng không có ở đây, Ngụy Võ Thần lại như hổ đè ép, hắn căn bản không thể hỏi.

" Vậy được, ta đã chọn ra ngày lành tháng tốt, chính là mười ngày...!"

" Ngụy đại tướng quân từ từ đã.

"

Từ cửa điện, thanh âm ưu nhã êm như suối vang lên cắt lời của hắn, sau đó Hoàng Bắc Nguyệt ung dung bước vào, khí chất cao ngạo cường đại tỏa ra từ người của nàng, áp chế luôn uy áp của Ngụy Võ Thần.

Gương mặt tinh xảo nhỏ nhắn, mang theo ý cười, đôi mắt sắc bén liếc qua hắn, ý khinh thường lộ ra rõ ràng.

Ngụy Võ Thần bị cắt lời đơn nhiên khó chịu, nhìn đến nàng, lại càng khó chịu hơn.

" Tưởng là ai, hóa ra là quận chúa.

Khí chất thật giống trưởng công chúa năm đó.

"

" Đại tướng quân quá khen.

Những thứ thanh tao không nên bị mấy thứ ô nhục nhìn thấy.

"

Ngụy Võ Thần trong lòng lửa giận cuồn cuộn, nha đầu này cư nhiên dám sỉ nhục hắn?

" Bắc Nguyệt, ngươi về rồi? "

Anh Dạ chạy đến bên nàng, hỏi.

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, sau đó đi đến trước mặt hoàng thượng, quỳ xuống nói.

" Hoàng thượng, thần nghĩ mối hôn sự này nên hủy bỏ.

"

" Việc này đến phiên ngươi nói sao? "

Ngụy Võ Thần đập bàn đứng giận, lấy uy áp cường đại muốn ép nàng, nhưng ngược lại Hoàng Bắc Nguyệt vẫn bộ dạng tự nhiên tự tại, không coi hắn để vào mắt.

" Thái tử Đông Ly là một tên phế vật đần độn, ham mê sắc đẹp, tiểu thiếp hàng đống.

Căn bản không xứng với Anh Dạ.

"

Nàng nói tiếp.

" Bắc Nguyệt quận chúa, ngươi dám sỉ nhục thái tử nước ta? "

Ngụy Võ Thần sinh khí bước lại chỗ nàng, ánh mắt như hổ rình mồi hung ác nhìn nàng.

" Ta nói sự thật, chẳng lẽ Ngụy đại tướng quân không nghe ai nói sao? "

Hoàng Bắc Nguyệt chế giễu nói.

" Hoàng thượng, đây là các hậu bối ăn nói trưởng bối của nước các ngươi sao? "

Hắn lạnh lùng nhìn hoàng thượng, hoàng thượng cũng âm thầm đổ mồ hôi, dù kinh sợ Ngụy Võ Thần nhưng hắn cũng rất yêu thương Bắc Nguyệt a.

" Bắc Nguyệt, ngươi đừng làm loạn.

"

Hoàng thượng uy nghiêm nói, nhưng thanh âm vẫn có tia không nỡ.

" Ta không làm loạn, hôm nay mối hôn sự này phải hủy bỏ.

"

Hoàng Bắc Nguyệt ôm tay nói.

" Quận chúa, lão phu nể tình ngươi còn là một tiểu hài tử nên lần này bỏ qua, việc này trọng đại nên không thể nói lung tung.

"

Ngụy Võ Thần lấy uy nghiêm cường giả uy áp nàng.

" Hừ, ta nói bỏ là bỏ, Ngụy đại tướng quân bị điếc sao? "

Hoàng Bắc Nguyệt hừ lạnh.

" Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi nói ta bị điếc? "

Lão ngụy tặc bị mấy câu của nàng chọc tức, người nổi gân xanh, lần đầu tiên có người dám nói hắn vậy.

" Bắc Nguyệt, mau trở về đi.

"

Thấy tình hình không ổn hoàng thượng liền vội vã căn ngan nhưng Hoàng Bắc Nguyệt không chút quan tâm, lấy ra Tuyết ảnh chiến đao, hàn băng từ bảo kiếm tỏa ra làm nhiệt độ trong phòng hạ thấp.

Đối với loại người này, không cần phải nói nhiều.

" Ngươi muốn khai chiến với lão phu? "

Thực lực của Hoàng Bắc Nguyệt mới để lộ một phần mười, làm cho hắn tưởng nàng chỉ như vậy, coi như cũng có chút thực lực.

" Anh Dạ, đưa hoàng thượng đi, hôm nay e là ta phải làm bẩn đại điện rồi.

"

Lời nàng vừa dứt, một kết giới mạnh mẽ bao phủ lại đại điện, đem nàng cùng đám người của Ngụy Võ Thần vây lại.

Hắn ta lúc đầu đang còn khinh thường thực lực của nàng, nhưng khi thấy kết giới mạnh như vậy không khỏi sửng sốt.

Cao thủ như hắn phá không được.

" Ngươi là ai? "

Ngụy Võ Thần giận giữ rống to.

" Ta là Hoàng Bắc Nguyệt! Ngụy Võ Thần, nợ máu trả máu, hôm nay là ngày dỗ của ngươi! "

Nàng vừa nói xong, mái tóc đen mượt bỗng trở nên đỏ rực như hỏa diễm bay múa, vô cùng chói mắt.

" Tóc đỏ...!"

Ngụy Võ Thần lẩm bẩm, sau đó liền nhớ ra.

Năm năm trước thái tử có sang Nam Dực một chuyến, dự định thu phục thần thú ở Linh Ương học viện nhưng bất thành.

Việc lộ ra liền vội vàng chạy trốn, trên đường gặp phải một cao thủ tóc đỏ, người đó nói sẽ rất nhanh lấy đầu của hắn.

Ban đầu hắn còn chế nhạo không tin, nhưng bây giờ...

Nếu hắn nhớ không lầm thì Hoàng Bắc Nguyệt năm nay mới 17 tuổi, năm năm trước thời điểm nàng còn che giấu thân phận thì là cao thủ thuộc tính phong, nhưng người tóc đỏ không phải là thuộc tính băng sao? Vậy nha đầu này có hai thuộc tính nguyên khí?

" Coi như lão già ngươi trí nhớ tốt, năm đó ta nói đầu của ngươi vẫn gửi tạm ở cổ của ngươi, sau này ta sẽ đến lấy và chính là hôm nay! "

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 120
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...