Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Remix - Hỗn Âm Nhân Sinh

Chương 126

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi nói, cưới thì cưới, dám cưới dám gả nhé.

Tôi có can đảm nói ra mấy lời này, nghe có vẻ bộc tuệch đấy, nhưng thật ra lại không có lấy một nửa khái niệm về hôn nhân, nói cho sướng mồm vậy thôi. Ấy vậy mà anh lại cho là thật, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này: “Là em nói đó.”

“…Anh chậm đã.” Biết vậy đã không nói đùa với nhi đồng lớn tuổi này rồi.

“Để coi nào, “Anh hướng mắt nhìn lên, nghiêm túc bấm ngón tay tính toán: “San Francisco đăng ký bên đó này, còn cả chỗ ta học hồi trước nữa…”

“Đừng tự quyết định trước vậy chứ papa à.” Tôi đấm nhẹ một quả lên ngực anh, “Để năm nữa đi, ít ra cũng phải để em góp cho đủ sính lễ đã chớ.”

“Vậy không phải gọi là đồ cưới sao, suy cho cùng ai cưới ai.”

“Im đê, như nhau cả thôi.”

Sau đó thì không nói gì nữa, hai người cứ như vậy mà đứng nhìn nhau, không ai đề cập đến chuyện phải vào trong, có vẻ kỳ kỳ.

Bởi vì lúc ở bên ngoài mới là “Hai chúng ta”, bước vào trong cánh cửa này thì không thế nữa.

“Sao anh tới đây?” Tôi nhỏ giọng hỏi anh.

“Không phải đến phá đâu.”Cái tay đeo nhẫn của anh đưa lên sờ mũi, “Đợi chốc nữa lão Chu phải đi với ta, phải hoàn thành việc bàn giao công việc đã. Ta định phê cho hắn 5 tháng nghỉ… Cũng qua tháng 10 rồi, kết hôn sinh con luôn một thể vừa hay đấy.”

Tôi khen ngợi: “Suy nghĩ rất chu đáo.”

Anh rất khiêm tốn; “Mắt cưng tốt đó.”

“…”

Cái này có vẻ tự dát vàng lên mặt cả hai hơi bị sâu sắc, thế nên cả nửa buổi tôi vẫn chưa lĩnh hội được ý nghĩa muốn gửi gắm trong đó, anh đã đẩy cửa trực tiếp đi vào rồi.

“Làm phiền –”

Thấy người đến là anh, Chu Tĩnh Dương vốn dĩ đang đứng trước gương giúp Hạ Giai chỉnh trang lại khăn voan lập tức thả tay xuống: “Thiếu gia.”

Từ trong gương tôi nhìn thấy Hạ Giai trong chiếc váy cưới, xoa xoa mắt.

— Nhớ khi bé giáo viên cho bài tập làm văn miêu tả mẹ em, tụi nhỏ sẽ luôn miêu tả hình dáng của mẹ chúng như này, “Mẹ em có một đôi mắt to biết nói”, “Mái tóc dài đen nhánh của mẹ buộc đuôi ngựa”, tôi chưa bao giờ thiếu tính từ để miêu tả dì cả, nhưng vào giây phút ấy lại cảm thấy vốn từ sao mà nghèo, trong lòng trống không, không một lời nào có thể diễn tả được.

Dì xoay người lại, nâng tầng váy bồng bềnh chào hỏi với Cung Tuyển Dạ, “Đến rồi sao.”

Cho đến hiện tại, anh trong mắt dì không tính là người xa lạ, ấn tượng không mấy tốt đẹp sau vài năm đã có sự chuyển biến, hơn nữa cái lần tôi bị mất giọng kia có ơn rất lớn với anh, cho nên mẹ tôi xếp anh vào bạn bè tốt, cấp trên chồng mình và “Anh lớn” của con trai mình.

“Hồi nãy ai gọi đến thế con?”

“Bên trang web ạ.”

“À… Con thấy thế nào?”

Tôi trở lại bên người dì, đứng trước chiếc gương, điều chỉnh tư thế ngắm nghía, hồi lâu sau mới nói ra một câu, đẹp lắm ạ.

Dì hỏi tôi, ý con là chiếc áo cưới này sao.

Không phải, con nói là mẹ ạ.

Mặc thử rồi, chỗ eo còn rộng chán, một tháng sau mặc lại cũng không cần phải lo lắng, dì được Chu Tĩnh Dương dẫn vào phòng trong thay áo cưới ra, tôi bên này còn phải thử nơ, không biết là sọc hay in họa tiết trông cho đẹp nhất, chủ tiệm dứt khoát lấy ra vài kiểu để tôi từng cái, bà chủ cũng qua đây hỗ trợ, cô rất hiểu cách phối cái loại nơ, như vậy sẽ tiết kiệm thời gian hơn.

Cô nàng trông như con mèo với những ngón tay mềm mại chỉnh tới chỉnh lui cổ áo tôi, tôi nghe thấy cô cười: “Ây dà, tên kia cứ dán mắt vào nhóc không chớp cái nào luôn kìa, tôi thấy mắc mệt hà.”

Tôi không quay đầu lại cũng không soi gương, đưa cô cái nơ tôi thích nhất, bỏ vào hộp giấy có cái ruy băng gói lại.

“Vậy cô cũng nghỉ ngơi đi ạ, “Tôi cũng cười, “Để tôi nhìn thay cho.”

Lễ phục đã xong xuôi, kế tiếp còn phải lo chuyện khách mời cũng như địa điểm tổ chức vân vân nữa. Theo ý bọn họ, hôn lễ không cần phải rườm rà, hình thức mà thôi, có mọi người làm chứng, sau đó cứ thả ga ăn uống ăn mừng là được rồi; Khách mời đến cũng không nhiều, chỉ có bạn bè thân thiết của hai bên thôi, tiền biếu cũng không quan trọng, chỉ cần người đồng ý đến tham dự chúc mừng là đủ.

Tôi cũng cho rằng như vậy rất tuyệt, tự mình đi báo tin với Hà Cố và Phí Na. Phản ứng của cả hai khi biết tin cũng không giống nhau, so với Phí Na thân nữ giới tế nhị hơn, sư phụ Hà nam nhi sắt đá nhu tình phản ứng mạnh hơn nhiều, gã lấy tấm thiệp mời do tôi tự tay viết, muốn cười lại không dám cười, nói cái giọng mà người nghe chỉ muốn táng cho một cú: “Rất có can đảm làm cha vợ Cung thiếu, anh tôi mạnh dữ…”

Không MC không tấu nhạc không có trò đón dâu, hôn lễ được tổ chức tại khuôn viên ngoài trời của một nhà hàng, ngày hôm đó dời bàn ghế ra ngoài, nghi thức được cử hành trên thảm cỏ.

Sau một tháng chạy tới chạy lui, hôn lễ của Hạ Giai đúng hạn diễn ra.

Hôm đó tôi dậy trước khi đồng hồ báo thức rao, tắm rửa chỉnh chu mặt mũi, đóng bộ kỹ càng, đến sớm 2 tiếng còn đón khách nữa.

Không lâu sau Hà Cố cũng đến, giúp tôi một tay tiếp đãi đồng nghiệp của Chu Tĩnh Dương, cũng là người bên Cung Tuyển Dạ, ai cũng nhận ra tôi hết, gặp lại hi hi ha ha trêu ghẹo một phen, tiền quà biếu rất dày.

Phí Na cùng dì Lịch trang điểm cho mẹ tôi, Cung Tuyển Dạ cùng với Chu Tĩnh Dương lái xe đi đón người, đến nhà hàng đã là 11 giờ rưỡi trưa rồi.

12 giờ đúng, hôn lễ bắt đầu.

Trước đó đã thương lượng với nhân viên nhà hàng, đặt một chiếc chòi nghỉ mát màu tráng trên thảm cỏ, để tân lang và tân nương trao nhẫn cho nhau, từ cổng nhà hàng cho đến giữa đình là tôi nắm tay Hạ Giai dẫn đi, thẳng cho đến giao tay dì đặt vào bàn tay vươn ra sẵn của Chu Tĩnh Dương.

“Mẹ ơi.”

Tôi cùng dì đứng dưới mái hiên, dì kéo cánh tay phải của tôi, tay trái đặt lên mu bàn tay dì, xoa lên đốt xương ngón nhô ra cứng rắn cách lớp vải ren của chiếc găng tay.

“Mẹ có hồi hộp không.”

Lần này mẹ không đáp.

Tôi nghĩ mặc cho dù là thứ gì, một khi được người thân chờ đợi mình, đến lúc ấy thì hai tay sẽ run rẩy phải không.

Một khi cái suy nghĩ “Kết hôn” này xuất hiện càng nhiều, nó không còn là một niềm an ủi nỗi lòng đơn côi nữa, một chuyến dạo chơi cũng hóa thành tức cảnh sinh tình, hoặc khi đối mặt hắn, người ra đôi vào đôi lúc lại thấy tự ti lại tủi hờn. Dì muốn kết hôn.

Cái sự vô tư của dì giống như đột nhiên mất đi cái năng lực khiến người khác tin cậy, trở thành thảm hại lại mâu thuẫn. Từng vì mình độc lập mà kiêu ngạo, từng xem tình yêu như điểm yếu cần phải loại bỏ khỏi cuộc sống bươn chải, nào ngờ tương lai sau này sẽ gặp được một người có thể khiến dì tình nguyện vi phạm lời thề và bỏ qua nguyên tắc của chính mình.

Thật ra thì ai sẽ trách dì vì đã đổi ý chứ?

“Tôi đồng ý” là một lời nói êm ái biết bao nhiêu.

Tôi nắm tay dì, giống như dì đã từng nắm lấy tay tôi vậy, dì dắt tay tôi từng bước ra khỏi cuộc sống khổ tận cam lai, mà tôi thì dắt tay dì đến với người sẽ chịu trách nhiệm cả đời còn lại.

Đến khi bàn tay người kia thay thế bàn tay tôi, tôi lùi về sau, trong lòng ôm bó hoa cô dâu. Bầu trời đầu hạ xanh biếc cao vời vợi, những vệt nắng sáng trong như ngọc lưu ly, sáng chói mắt, tôi đứng rất xa sau lưng dì, cái bóng màu xanh thẫm in lên đám cỏ, gió thổi qua xào xạt khẽ vang.

Tôi nhìn dì không chuyển mắt.

Người chứng hôn không phải ai khác, chính là nhị vị nhà Chu, tôi hoàn toàn không nhớ gì về lời thề ngắn gọn lại hàm súc kia hết, đến lúc hồi thần lại thì họ đã trao nhẫn rồi, cái ôm của hai người họ kéo theo tiếng hoan hô của mọi người cùng những cánh hoa bay rợp trời, đây là một hôn lễ bị lỡ rất nhiều năm tháng, may mà, bọn họ vẫn nhận được những lời chúc phúc tốt đẹp nhất.

Đây chính là kết cục.

Tôi không thể nén nổi cảm giác đau lòng trong trái tim mình, nó đến một cách thình lình, tiếng bật nắp Champagne vang lên, người không bị văng trúng giọt rượu nào nhưng cổ họng lại như nghẹn ứ, ôm bó hoa đỏ thắm bắt mắt mà khó chịu vô cùng, xoay người lao đi ngược với đám đông đang tụ về đây như đàn bồ câu sà đến, lại không biết mình nên đi đâu.

— Đáng ra tôi nên nghĩ đến từ trước, đến một ngày rồi tôi cũng sẽ phải xa dì.

—o0o—

Tác giả có lời muốn nói: Tui mà mệt là không làm gì nổi đâu, ngủ cái rồi quất tiếp!

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 133

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 126
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...