Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Sính Kiêu

Chương 36

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Một đêm này Tô Tuyết Chí không dám thả lỏng, như một cây cung kéo căng cả đêm.

Tưởng Trọng Hoài giường bên ngủ ngáy rất to, lúc dài lúc ngắn, giống như một cái loa rè treo trêи đỉnh đầu cô. Lý Đồng Thắng thì chuyên nói mớ; rạng sáng tầm một hai giờ, Trương Cảnh Dịch ngủ bên trong cùng tỉnh dậy, có lẽ là đi tiểu đêm, những người còn lại thì ngủ rất sâu.

Tô Tuyết Chí chỉ ngủ được sau khi Trương Cảnh Dịch tiểu xong quay về ngủ lại. Cô ngủ không ngon, mơ mơ màng màng, mơ thấy rương của mình bị người ta mở ra, những đồ vật riêng tư trong đó bị phơi bày ra hết, rất nhiều nam sinh tò mò đứng vây xem.

Cô giật mình hoảng hốt từ trong mộng bừng tỉnh, mở choàng mắt ra, tim đập thình thịch, sau lưng cũng ướt đẫm mồ hôi, lấy lại bình tĩnh, lấy đồng hồ quả quýt để dưới gối ra xem thời gian, 5h kém 15 sáng.

Thời tiết vào cuối mùa thu, ngày ngắn đêm dài, vào lúc này bên ngoài cửa sổ vẫn tối đen.

Hồi trước khi còn ở phòng đơn, để rèn luyện sức chịu đựng và lượng hô hấp mà cô đã chạy bộ, giờ giấc hoạt động của cô là 5 giờ thức dậy, hoạt động, chạy bộ tầm 1 giờ, trở về học bài, hơn 7 giờ đi học.

Cô không ngủ lại nữa, nín thở, quay mặt quan sát bạn cùng phòng. Mượn ánh sáng ʍôиɠ lung trong phòng, thấy mọi người đều đang ngủ say sưa, liền hoạt động dưới chăn, buộc ngực lại, nằm tiếp đến tầm 6 giờ, ánh mặt trời ló rạng mới ngồi dậy mặc quần áo, nhẹ nhàng ra khỏi phòng, ra ngoài chạy bộ.

Nơi cô chạy bộ là sân thể ɖu͙ƈ đằng sau trường.

Khi thành lập trường học, nhà trường được tự chọn vị trí xây dựng, để thuận lợi cho việc dẫn nước mà đã xây dựng ở gần con sông, phía tây có sân thể ɖu͙ƈ, cách một mảng cỏ lau sậy cao hơn đầu người, đối diện là bãi tha ma lớn, đều là những nấm mồ hoang vô chủ và khu đất hoang, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một vài mảnh xương cốt người chết do chó hoang cào ra.

Sinh viên trường y đương nhiên không sợ ma, nhưng nếu không có việc gì thì cũng sẽ không tới đây.

Tô Tuyết Chí bình thường sẽ chạy bộ qua đây cũng sẽ không để ý nhiều, nhưng chạy qua nhiều lần thì phát hiện bên cạnh có một giếng nước. Nghe nói là trước đây thường cung cấp nước dùng cho bếp ăn nhà trường, về sau chuyển sang nước máy thì giếng này bỏ không không dùng nữa, mùa hè sinh viên vận động ở sân thể ɖu͙ƈ này thì sẽ múc nước ở giếng để tắm gội, giờ chuyển vào mùa lạnh, nơi này vắng tanh không ai đến cả.

Tô Tuyết Chí có tâm tư riêng, lúc chạy đến đây bèn quan sát toàn cảnh xung quanh.

Sống ở phòng tập thể, ngoài buộc ngực ra thì cô còn phải một khó khăn khác, chính là đi vệ sinh và tắm rửa.

Đi vệ sinh còn tạm ổn, tuy rằng nhà vệ sinh của khu ký túc xá là hố lộ thiên, nhưng bên cạnh là khu dạy học, có lẽ suy xét việc giáo viên và lãnh đạo nhà trường cần sự riêng tư mà đều lắp cửa. Buổi tối cô kiểm soát việc uống nước thì sẽ không bị đi tiểu đêm như Trương Cảnh Dịch, vấn đề hẳn không lớn.

Đau đầu nhất là tắm rửa.

Trước kia cô có thói quen là tắm rửa hằng ngày, giờ thì đừng mong được như thế. Mỗi tuần trường cho nghỉ một ngày, có thể vào thành tìm một chỗ để tắm rửa. Trong thành có rất nhiều nhà tắm, cao cấp có, rẻ tiền có, rất nhiều. Giờ thời tiết chuyển lạnh, khách đến cũng đông đúc. Cũng không biết thời đại này có nhà tắm dành cho khách nữ không nữa. Có thì tốt nhất, nếu không có thì cô đành phải đến chỗ anh họ, hoặc là cùng lắm thì tự thuê một phòng, dù sao cũng chỉ là tiêu chút tiền thôi.

Nhưng cô không thể một tuần chỉ tắm một lần được, dù sao đi chăng nữa, cô cũng phải có nơi để vệ sinh thân thể.

Gần khu ký túc thì thôi quên đi.

Cô chạy vòng quanh sân thể ɖu͙ƈ, quan sát kỹ, cuối cùng tìm được một chỗ trong góc tường gần giếng nước bị cỏ dại và lau sậy rậm rạp che khuất.

Trừ phi đặc biệt đế ý thì mới thấy, bằng không đi ngang qua thôi cũng sẽ không phát hiện ra chỗ đó.

Một vấn đề cuối cùng, là giặt và phơi đồ cá nhân.

Cái này thì không lo mấy, có thể tích lại, một tuần ra ngoài giặt một lần. Dù sao thì lúc tới đây Hồng Liên cũng chuẩn bị cho cô rất nhiều, cũng đủ một tuần đổi một lần.

Nghĩ xong kế hoạch chắp vá và ứng phó rồi, trời cũng đã sáng, nơi xa sân thể ɖu͙ƈ bắt đầu có bóng người đi tới tập thể ɖu͙ƈ buổi sáng.

Tô Tuyết Chí chạy thêm hai vòng nữa, lại đến phòng xà đơn xà kép luyện một lát, sau đó quay về phòng rửa mặt mũi.

Vào lúc này, mọi người còn đang chuẩn bị

trong phòng, cô còn chưa đi vào đã nghe giọng của Tưởng Trọng Hoài:

– Cửu tiên nữ của chúng ta đi đâu nhỉ, sáng sớm đã mất tăm rồi, giờ còn chưa về?

Lý Đồng Thắng cười khì khì:

– Cậu muốn làm gì? Chẳng lẽ nhìn trúng người ta? Ấy, lẽ nào ở lâu lại mến hả?

Tưởng Trọng Hoài nói:

Tớ có tà tâm đấy, nhưng lại chẳng có gan tặc.

Trong phòng lại phát ra một trận cười to.

Tô Tuyết Chí chưa vào, đợi người bên trong cười xong, chuyển đề tài khác rồi lúc này mới đi vào, kệ ánh mắt của mọi người, cầm đồ đi rửa mặt đánh răng.

Không biết có phải Lý Hồng Hi có chỉ thị đối với huấn luyện viên phụ trách những môn yếu của cô hay không, hoặc cô là người nhỏ mọn, cô nghi ngờ huấn luyện viên quân sự cùng thể ɖu͙ƈ trước đó đã nhẫn nhịn vì bản thân hưởng đãi ngộ đặc biệt qua lâu, giờ mượn cơ hội mà trút hết sự căm ghét lên người cô.

Mỗi lần lên lớp xong, mặc dù cô đều hoàn thành nhiệm vụ và không hề làm ảnh hưởng gì đến lớp, nhưng nhất định sẽ bị phạt bởi một lý do nào đó, làm sinh viên cần phải phục tùng, nếu không thì sẽ bị ghi tội, hai lần sẽ bị đuổi học.

Du Tư Tiến cùng phòng là nam sinh đứng số một từ dưới đi lên, có lẽ là cảm thấy anh em cùng cảnh ngộ mà quan hệ với cô thân thiết hẳn lên. Hôm nay đến lượt Tô Tuyết Chí quét tước vệ sinh, trong phòng không có ai, chỉ còn hai người họ, Dư Tư Tiến chủ động hỗ trợ, nói rất hâm mộ thành tích học hành của cô, khoa chính quy hằng năm đều có ít nhất mười mấy người bởi thành tích không đạt tiêu chuẩn mà bị đào thải. Nghe nói hiệu trưởng rất nghiêm khắc, trong lớp thì anh ta là yếu nhất, sợ là sẽ không qua được. Nếu môn thể ɖu͙ƈ cũng thi không qua nốt, thế thì sẽ bị đuổi

học mất, cả nhà sẽ mất hết hy vọng.

– Tô Tuyết Chí, cậu dậy sớm như thế, có phải là rèn luyện không?

Tô Tuyết Chí gật đầu, cổ vũ anh ta thể ɖu͙ƈ cùng mình, nói:

– Bình thường nếu việc học có vấn đề cậu có thể trao đổi với tôi, chúng ta học tập lẫn nhau.

Du Tư Tiến dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn cô:

– Tô Tuyết Chí, không ngờ cậu lại hiền hòa như thế. Mọi người đều nói cậu kiêu ngạo, khinh thường bạn bè, tôi cũng cho rằng cậu rất khó gần.

Rõ ràng là hiểu lầm rồi.

Thực ra cô chẳng phải người kiêu ngạo gì, mà là không biết giao tiếp với người khác, hơn nữa lại bận, cũng sẽ không quan tâm làm thế nào để tạo mối quan

hệ tốt với mọi người chung quanh, dần dà, tự bản thân cũng tạo thành thói quen một thân một mình, không có bạn bè.

Mà hiện tại, cô không biết mình sẽ sinh hoạt ở phòng tập thể này được bao lâu. Sinh hoạt tập thể và sống một mình rõ ràng là hai việc khác nhau. Nếu như vẫn không thể nào để bạn bè cùng phòng tiếp nhận mình, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, buổi tối ngủ lại ở chung với nhau trong một không gian nhỏ hẹp, sau này muốn tốt hơn khó càng thêm khó.

Du Tư Tiến nói vậy làm cho Tô Tuyết Chí lần đầu tiên bắt đầu quan tâm đến vấn đề này của mình.

Tiếp theo, nên dùng thái độ và phương pháp nào để sống chung với những người bạn cùng phòng này, đối với cô mà nói đó là một vấn đề lớn khó gấp trăm lần so với việc học.

Nếu không thể chấm dứt được tình trạng sinh hoạt này trong thời gian ngắn, dù khó khăn đến mấy thì cô cũng cần phải đối mặt với nó.

Đến đêm, trước khi đến giờ phải tắt đèn, sau khi tự học kết thúc, cô lặng lẽ đến chỗ mà mình đã nhắm trúng.

Vào thời gian này, sân thể ɖu͙ƈ tối đen như mực, một bóng ma cũng không thấy. Cô múc nước giếng lên, trốn vào một góc để tắm rửa.

Thời tiết đã dần chuyển lạnh, vào ban đêm không khí càng lạnh hơn. Nước bám lên da thịt, gió thổi qua, cả người nổi cả da gà, cô run cầm cập cắn răng tắm rửa mặc quần áo thật nhanh, sau đó chạy về phòng ngủ.

Những người khác đều đã trở lại, có nằm ở trêи giường, có đang xem sách, có đang trò chuyện. Tưởng Trọng Hoài có lẽ là quá khỏe, không sợ lạnh, thời tiết như này mà để thân trần trụi đầy cơ bắp, mặc mỗi cái quần đùi, hai tay bám lấy khung gỗ cửa, đang kéo cơ thể đi lên, chặn ngay trước cửa.

Tô Tuyết Chí đứng sang một bên, chờ anh ta xong việc.

Tưởng Trọng Hoài kéo người hai cái rồi nhảy xuống, nhường đường, nhìn cô đi qua mặt mình.

Những người trong phòng dường như không ai thấy cô, ai nấy cũng tự bận việc của mình.

Tô Tuyết Chí liền đi nhà tắm công cộng đánh răng, trở lại thấy đã đến lúc phải tắt đèn, đi đến chỗ ngăn tủ quần áo, chuẩn bị lấy quần áo đặt ở đầu giường cho ngày mai, đang định mở cửa tủ ra chợt thấy Du Tư Tiến thầm đánh mắt với cô, sau đó lại như sợ bị người khác thấy, vội quay mặt đi.

Tô Tuyết Chí chần chừ, có cảnh giác, chậm rãi mở cửa tủ không khóa ra.

Quả nhiên, vừa mở ra, phát hiện trong ngăn tủ có một con rắn.

Là rắn nước không có độc, nhưng nếu ai nhát gan, hoặc là bị bất ngờ, nhìn thấy đột ngột có một con rắn trong đó, lưỡi rắn thò ra thụt vào, ắt là hoảng sợ la hét lên ngay.

Cô quay đầu lại, thấy những người vừa rồi còn đang bận việc của mình giờ đều đã ngừng lại, đồng loạt nhìn cô chằm chằm, dáng vẻ muốn xem trò hay.

Nói thật, cô rất ghét những con vật lông xù ram ráp, ví dụ như nhện, rất ghê cảm giác gai gai trêи da của chúng, nhưng đối với rắn, vừa lạnh băng vừa trơn thế nào cũng sẽ không bằng thi thể đã chết trong nhiều ngày hè nóng nực mà cô từng gặp rồi.

Cô biết những nam sinh cùng phòng này đang chờ mong điều gì.

Đương nhiên, cô sẽ không thể để họ được như ý đâu.

Có một lần thì sẽ có hai lần, sẽ càng khiến họ cho rằng cô yếu đuối dễ ức hϊế͙p͙ mà thôi. Hôm nay là con rắn trong ngăn tủ, lần sau sẽ là con nhện ở trêи giường đúng không?

Cô đưa tay ra nắm lấy đầu con rắn, quay lại, cười nhạt:

– Tôi xui thật, đánh rắn phải đánh đầu đúng không? Tôi thừa nhận, tôi được vào học là dựa vào con đường chẳng hay ho gì, đáng để các cậu khinh thường tôi. Môn thể ɖu͙ƈ thì kéo tụt thành tích của các cậu, tôi cũng chấp nhận bị phạt, không chút oán thán.

Cô nhìn mấy nam sinh đang vô cùng ngỡ ngàng:

– Mọi người đều là những người nhận được một nền giáo ɖu͙ƈ mới, những ai ở đây đều là những người ưu tú xuất sắc. Nếu không ưa tôi thì cứ thi đấu với tôi trêи việc học. Đường đường là đàn ông mà lại giở cái trò đê tiện đàn bà này, tôi xấu hổ thay cho mẹ các cậu. Các cậu chẳng khác gì lưu manh ở Miếu Thành Hoàng! Tốt nghiệp rồi, các cậu lại trở thành chuyên gia cứu người bị thương đấy!

Cô vừa nói xong, ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về Tưởng Trọng Hoài.

Tô Tuyết Chí nhìn anh ta, cười nhạt:

– Tưởng Trọng Hoài, là cậu làm à?

Tưởng Trọng Hoài rốt cuộc phản ứng lại, chỉ vào Lý Đồng Thắng và Hàn Bị:

– Họ cũng đồng ý.

Lý Đồng Thắng nằm trêи giường la to:

– Tưởng Trọng Hoài, cậu chẳng nghĩa khí gì cả, liên quan gì đến tôi chứ? Lại chẳng phải tôi nghĩ ra. Ngủ đi ngủ đi.

Nói rồi kéo chăn, chùm lên đầu.

– Hàn Bị….

– Tôi hình như còn chưa đánh răng rửa mặt…

Hàn Bị bị điểm danh lập tức buông sách xuống, cầm chậu rửa mặt và khăn lông đi ra khỏi phòng.

Những người còn lại không một ai nói gì, đều quay đi, người lên giường, người đọc sách.

– Mẹ nó, một đám rùa rúc đầu…

Tô Tuyết Chí đi qua, quàng con rắn lên cổ Tưởng Trọng Hoài:

– Cậu làm, thì cậu đi phóng sinh đi. Tốt xấu cũng là một sinh mạng, đừng có vô duyên vô cớ để nó bị sao đấy.

Cô trở lại giường của mình, rũ chăn, lật gối, xác định không có gì bất thường mới nằm xuống, đắp chăn.

Hết chương 36

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 36
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...