Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thiên Đức hoàng đế cùng kẻ thần bí qua đêm, hư hư thực thực xuất quỹ

Chương 167

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

"Ai nha, chúc mừng chúc mừng," Thần Tử Thích tươi cười chúc mừng Ngọc Hồ, "Ta phải chuẩn bị hạ lễ mới được."

"Đừng cười muội a." Ngọc Hồ che mặt, vốn là một trong số những đệ tử nhỏ nhất, nàng thật sự không nghĩ rằng sẽ lên làm tông chủ. So với chưởng môn các môn phái khác trên giang hồ, chút công phu của nàng căn bản không đủ, đường sau này chưa biết sẽ đi như thế nào.

"Không phải muội còn mấy vị sư thúc tổ sao?" Thần Tử Thích nhớ lại ba ni cô mấy năm trước đuổi giết hắn đến tận đáy cốc đều là sư muội của Vô Âm Sư Thái, võ công hẳn không yếu.

"Sư thúc tổ......" Ngọc Hồ thở dài, "Đều bị Thái sư tổ giết hết rồi."

Liêu Tịch Sư Thái xuất động, tính tình đại biến, thanh tẩy môn phái một loạt, năm đó Ngọc Hồ bị trục xuất khỏi sư môn chỉ là một góc nhỏ mà thôi, lúc quay về sư môn mới biết Tố Tâm Tông điêu tàn tới độ nào. Dựa vào thực lực của Tố Tâm Tông hiện giờ, ở trên giang hồ cũng chỉ được coi như nhóm môn phái hạng ba.

"Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, những việc này không cần để người giang hồ biết." Thần Tử Thích căn dặn. Giang hồ vốn là nơi cá lớn nuốt cá bé, nếu biết Tố Tâm Tông suy yếu, người muốn chiếm tiện nghi sẽ không hề ít.

Ngọc Hồ gật đầu, lấy từ trong tay áo ra một túi tiền, đặt trên mặt bàn, "Hôm qua kiểm tra khố phòng tìm được thứ này, nghe nói Quy Vân Cung đang tìm kiếm nên muội mang tới."

Đan Y nhận lấy, dốc túi ra, là ba cuộn da ố vàng, chính là ba chương《 Tiêu Thiều 》mà năm đó Vô Âm Sư Thái cướp ở Cửu Dẫn Sơn Trang, "Ngươi muốn điều gì?"

"Thứ này vốn không phải của Tố Tâm Tông, ta không cần gì cả." Ngọc Hồ cười lắc lắc đầu, có câu thất phu vô tội hoài bích có tội(1), cả Đại Chương đều biết thứ này ở Tố Tâm Tông, một khi có người biết tình trạng tông môn hiện giờ, chắc chắn sẽ dẫn tới mối họa khôn lường.

(1) Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội (匹夫无罪怀璧其罪): người bình thường không có tội nhưng mang ngọc trên người thì thành tội. Ý là những người có đồ quý giá trong người hay bị người khác dòm ngó, hãm hại.

Đan Y nhẹ gõ ngón tay lên bàn, "Bổn tọa sẽ bố cáo thiên hạ, vật đã nhập Quy Vân Cung."

Mắt Ngọc Hồ sáng rực, cười nói: "Đa tạ cung chủ."

Thần Tử Thích nhướn mắt nhìn Ngọc Hồ, "Nha đầu, muội cứ nghĩ kỹ xem, thật sự không cần thứ gì sao?"

Ba chương gốc có thể đổi được ba câu hỏi Thiên Tự Hào, hoặc giống Vô Minh Tông muốn lấy thượng cổ thần binh cũng không vấn đề. Biết Thần Tử Thích nghĩ tốt cho mình, Ngọc Hồ che miệng cười trộm: "Thường đại ca, hiện giờ Quy Vân Cung chính là nhà huynh rồi, nào có chuyện khuỷu tay thò ra ngoài như vậy?"

"......" Thần Tử Thích nhướng mày, một tay vỗ mặt bàn, "Đúng vậy, hiện tại là của bổn vương rồi, không cho."

Ngọc Hồ cười càng lợi hại hơn, nhìn Đan Y cùng Thần Tử Thích sóng vai ngồi có chút ngưỡng mộ, suy nghĩ một lát rồi nói: "Muội thật sự không muốn thứ gì, không thì cho muội một khối mộc bài chữ thiên vậy." Hiện giờ Tố Tâm Tông không có gì bảo đảm, một khối mộc bài chữ thiên so với ba cuộn da dê hữu dụng hơn nhiều.

Đan Y đáp ứng, bảo Lam Giang Tuyết cho Ngọc Hồ ba khối lệnh bài bằng gỗ tử đàn, mỗi khối đều khắc chữ "Thiên" mạ vàng.

Muốn một khối lại đưa ba khối, thật sự là kinh hỷ ngoài ý muốn, Ngọc Hồ rất cao hứng, cũng không lưu lại lâu được, liền mang theo các đệ tử vội vàng rời đi. Triệu Tố Nhu vừa mới chết, tân tông chủ kế vị, trong tông môn còn rất nhiều chuyện cần làm, vì đề phòng có người tới cướp《 Tiêu Thiều 》nên Ngọc Hồ mới chọn bí mật phát tang, khẩn cấp đem củ khoai lang nóng phỏng tay này cho Quy Vân Cung.

Tám tấm da đã gom đủ, đặt cùng những tấm lão phụ thân Đan gia đã xếp lại. Ba tấm này thật sự là đầu long phượng, hiện giờ, chỉ còn thiếu chương chín.

"Nhất thời nửa khắc phỏng chừng sẽ không có tin tức của chương chín." Để thị nữ dùng kim chỉ khâu tám khối da lại, Đan Túc treo tấm da hoàn chỉnh trên bình phong Thanh Vân Điện, ngữ khí nghiêm túc nói.

Lam Giang Tuyết ngồi một bên bình phong thử chỉnh huyền cầm.

"Vì sao?" Đan Y nhìn văn tự, trừ bỏ tên chương, còn lại đều là cung thương giác trưng vũ(2), căn bản nhìn không ra cái gì.

(2)cung thương giác trưng vũ 宫商角徵羽, đây là ngũ âm khi viết âm luật

"Kỉ?" Tiểu mao cầu ngồi trên vai phụ thân học huynh trưởng nói chuyện, kêu lên một tiếng không rõ nguyên do.

"Nghe gia gia các con nói, năm đó Triệu Hà Thiên cắt nhỏ cầm phổ, khối cuối cùng bị Quy Vân Cung cướp được." Đan Túc cố gắng nhớ lại chuyện năm đó ngẫu nhiên nghe được, nếu đã ở trong tay Quy Vân Cung thì khó có khả năng quay lại giang hồ, chỉ là không biết hiện giờ đang ở chỗ nào.

"Tranh ——" dây đàn vang lên, tiếng đàn Cửu Tiêu Hoàn Bội văng vẳng thật là dễ nghe.

"Cung chủ, hiện tại muốn nghe không?" Lam Giang Tuyết ngẩng đầu nhìn Đan Y.

"Đàn đi." Đan Y vẫy vẫy tay, nếu nhìn không ra vậy thì nghe một chút.

Lam Giang Tuyết nhét Phù Khánh vào tay Lam Sơn Vũ, để hắn theo khúc phổ mà rung chuông. Tiếng Thất huyền cầm trong trẻo, xứng với tiếng chuông ngân nga mới có thể miễn cưỡng biểu đạt được phong tư của《 Tiêu Thiều 》.

Lên dây, chương 1 《 Đông Hoàng Thái Nhất 》.

Mây tan sương tạnh, mặt trời mọc Phù Tang, thiên địa rạng rỡ, Thái Nhất Đông Hoàng.

Bảy dây hợp tấu, phảng phất như nghe thấy tiếng bánh xe kim ô thời thượng cổ, lớp lớp mây trắng từ từ tản ra, trên trời xanh mênh mông, Đông Hoàng cất tiếng ca.

"Linh linh", tiếng chuông Phù Khánh thanh thúy, tại lúc âm điệu biến chuyển nhẹ nhàng vang lên, làm cho tiết tấu như thể vạn mã phi nhanh từ từ chậm lại.

"Pi pi!" Phượng Nhị theo tiếng chuông kêu lên.

"Hư ——" Đan Túc dùng cằm đẩy đẩy vai tiểu nhi tử, ý bảo tiểu gia hỏa đừng xen vào.

Tiếng đàn tiếp tục, tiểu phượng hoàng lại không chịu ngừng, tiếp tục kỉ kỉ pi pi không ngừng, tiếng phương hoàng non nớt thanh thúy non nớt, hoà cùng làn điệu thành một thể.

Đan Túc bấm tay muốn búng thí thí tiểu mao cầu, lúc này mới ngừng một lát.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2: 《 Vân Trung quân 》, khúc phong vừa chuyển, từ giai điệu phóng khoáng biến thành điệu múa nhẹ nhàng giữa những áng mây.
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5: , Đại Tư Mệnh, nói tới cảnh tượng Phượng hoàng giang cánh, Thần Long phá mây bay lên Thiên môn tráng lệ.
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8: cũng đã luyện xong, thân thể vẫn không khởi sắc, Thần Tử Thích tựa vào ngực Đan Y, trong lòng dâng lên cảm giác mỏi mệt vô cùng.
Chương 8
Chương 9: ở đâu, Quy Vân Cung không có bất luận cái gì ghi lại, trên thế gian này chắc chỉ có Đan Y gia gia mới biết chút ít manh mối. Nguyên bản nghĩ công pháp cao thâm ít nhất cũng phải mười năm tám năm mới tìm hiểu được nên không gấp gáp, hiện giờ lại là lửa sém lông mày.
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 167
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...