Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thiên Đức hoàng đế cùng kẻ thần bí qua đêm, hư hư thực thực xuất quỹ

Chương 49

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Trời đông giá rét, không thể cưỡi ngựa, hai người mỗi người ngồi trong một chiếc xe ngựa, chia tay nhau ở ngã rẽ. Thần Tử Mặc đưa Trình Gia Trân đi Lộ thành, còn Thần Tử Thích thì đi về hướng Quy Vân cung.

Hắn để Đồ Bất Hiện ở lại vương phủ bảo vệ tiểu tiên nữ, chỉ dẫn Ô Bất Kiến theo.

Trong xe ngựa đốt than lửa, rất là ấm áp, bé chim đỏ nhảy loi choi trên đệm mềm. Thần Tử Thích lười biếng tựa vào thành xe, vươn một ngón tay chơi với bé chim.

Ô Bất Kiến lui ở một góc, không dám ngó loạn.

Thần Tử Thích giơ tay sờ cái lông đuôi của bé chim đỏ. Bé chim đầu tiên hơi né một chút, hiển nhiên vẫn ghi thù chuyện Thần Tử Thích muốn nhổ lông. Vẫy đôi cánh nhỏ, nhảy qua một bên, nghiêng đầu suy nghĩ.

“Cho ta sờ đi, ta không nhổ đâu.” Thần Tử Thích mặt đầy thành khẩn nói.

Móng vuốt nhỏ quẹt quẹt trên đệm, Đan Y vẹo đầu lườm khuôn mặt xanh xao của Ô Bất Kiến, cảm thấy bản thân không thể mất mặt trước thuộc hạ mình được, huống chi, người mình thích muốn sờ đuôi mình, đây là chuyện tốt á……thôi thì, cho hắn sờ chút đi, ừm, sờ chút thôi.

Bé chim đỏ từ từ bước lại gần bên người Thần Tử Thích, chìa lông lông kia vào tay hắn. Thần Tử Thích cũng rất giữ uy tín, vươn một ngón tay chọt nhẹ, chỉ có điều tiện tay sờ luôn cái mông mềm nhũn kia một chút.

“Chíp!” Bé chim đỏ nhất thời xù lông.

Ô Bất Kiến vội vàng ngó đầu ra ngoài màn xe, chỉ đường cho xa phu, một lúc lâu sau mới dám rụt đầu về.

“Ô Bất Kiến, ngươi biết con chim này đi?” Thần Tử Thích liếc nhìn vẻ mặt quái dị của Ô Bất Kiến.

Ô Bất Kiến đờ ra, ngẩng đầu, đối diện với ánh mặt soi xét của Thần Tử Thích, chà tay, kiên trì nói: “Có biết, đây là thần điểu……”

“Sao người của Quy Vân cung đều biết thế?” Thần Tử Thích tự rót trà cho mình, phát hiện là quân sơn ngân diệp, lập tức không muốn uống nữa, giơ tay hất ra ngoài, sau đó pha một bình khác.

Quân sơn ngân diệp của Thiên Đức đế, theo Đan Y nói, là đồ ăn dưỡng cổ. Lá trà này do cổ sư sao chế, người có cổ thường xuyên uống trà này sẽ làm cổ trùng không đói khát, chỉ cần cổ sư không khống chế, sẽ không phát tác. Nhưng mà tai hại ở chỗ, cổ trùng sẽ càng ngày càng lớn, sau mười hai mươi năm sau, nếu không lấy ra, người vẫn phải chết.

Nghĩ đến đây, Thần Tử Thích không khỏi rùng mình, muốn nhanh nhanh trông thấy Đan Y, để y xem thử coi gần đây mình có cổ trùng hay không.

“Chuyện này……” Ô Bất Kiến thoáng nhìn bé chim, hỏi cũng không thể nói, bé chim đỏ giơ móng vuốt, gãi gãi cái bụng.

“Cung chủ các ngươi phái ngươi cho ta dùng, thì không tính lừa gạt ta.” Thần Tử Thích nhấc ấm trà ra khỏi lô than, pha một bình long tĩnh, đây vẫn là quà Tằng Sơn biếu.

Ô Bất Kiến nhận lấy ấm trà trong tay Thần Tử Thích, đổ nước lạnh vào rồi sau đó đặt lên bếp lò, nhìn than lửa cháy lúc sáng lúc tối, đắn đo một lúc, chậm rãi nói: “Trên dưới Quy Vân cung, đều là người hầu của Thần, cho nên……biết.”

“Hầu hạ thần,” Thần Tử Thích cụp mi, năm ngoái Lam Giang Tuyết cũng nói y vậy, “Đan Y cũng là người hầu của thần sao?”

“Cung chủ, không giống bọn thuộc hạ.” Ô Bất Kiến cúi đầu, ăn ngay nói thật, còn về sao không giống, lại không chịu nói thêm.

Trời rét đường xa, lúc đến dưới Ngọc sơn, sắc trời đã nhuốm đen. Ô Bất Kiến nhảy xuống xe ngựa, đi gọi kiệu phu đến. Thần Tử Thích ôm bé chim đỏ vào ngực, xốc màn xe lên, ngẩng đầu nhìn cung điện phía trên núi.

Quy Vân cung đã sáng đèn, ánh đèn làm đình lầu đài cách xây bằng đá cẩm thạch ánh lên như chốn thành thị của thần tiên. Một cỗ kiệu màu trắng bay từ giữa núi xuống, không lâu sau liền dừng trước mặt Thần Tử Thích.

Cỗ kiệu nhỏ lần này do sáu người nâng, không có lụa mỏng che như lúc trước mà được thay bằng vải bông dày dặn. Có hai người tay cầm đèn lồng, đứng ở trước kiệu dẫn đường.

Thoáng nhìn qua, trông hơi giống quỷ vương đón dâu….

Thần Tử Thích giật giật khóe miệng: “Lần sau đừng dùng kiệu trắng đón ta, dễ sợ lắm.”

Bay trên Ngọc sơn, dừng ở trên đài nghỉ chân. Nửa tháng sau mới đứng trên đài nghỉ chân, đi qua cầu kiều vào trong cung, vậy mà mặt đất đã phủ một lớp đệm cỏ mềm mịn. Người hầu cầm đèn đi trước, dẫn mọi người đi vào.

“Sao giờ Vương gia mới đến, bữa tối đã qua mất rồi.” Lam Giang Tuyết đi ra đón hắn. Thị nữ ở bên cạnh đi lên, khoác áo lông cáo cho Thần Tử Thích.

“Đường trơn trượt, không đi nhanh được.” Thần Tử Thích cười nói, giơ tay để thị nữ cài đai cho hắn, “Đan Y đâu rồi?”

Lam Giang Tuyết dẫn Thần Tử Thích vào một noãn các, ôn hòa nói: “Vương gia làm ấm người trước đi, ăn chút đồ, lát nữa Cung chủ sẽ tới tìm người.”

Đẩy cửa noãn các, hơi ấm lập tức phả vào mặt. Trong căn phòng nhỏ, lửa than đang cháy bập bùng, vài thị nữ đứng một bên, có dọn bàn, có thêm than. Người ngồi ở trên bàn mặc đồ đỏ tươi diễm lệ, mở đôi mắt phượng yêu dã, không phải Đan Y thì là ai?

Lam Giang Tuyết hình như sững sờ một chút, sau đó cười nói: “Cung chủ đã đến rồi, Vương gia mời.”

“Đan Y!” Thần Tử Thích trông thấy Đan Y, không nhịn được cười to, chạy đến ngồi bên cạnh y, đôi tay lạnh giá nhét vào trong ngực Đan Y, “Ưm, lạnh chết ta rồi.”

Đan Y hơi đơ ra vì hành động thân mật bất ngờ này, lại cảm thấy một cơn lạnh chui vào trong người, giơ tay xách hai móng vuốt đang sờ loạn kia ra, nắm chặt trong tay. Đan Dương thần công là công pháp chí dương, cho nên một năm bốn mùa, trên người Đan Y đều nóng hầm hập.

“Có đói không?” Nắm đôi bàn tay trắng nõn thon dài kia, Đan Y khẽ hài lòng, nhân cơ hội sưởi ấm tay, dùng ngón tay vuốt nhẹ lòng bàn tay mềm mại.

“Đói chứ,” Thần Tử Thích quay đầu nhìn đồ ăn trên bàn, thế mà không phải là bàn ăn xanh mướt như trước, măng xào thịt lát, cá kho tàu, bánh bao ngâm canh, đều là những món hắn thích ăn, trong mắt lập tức lóe sáng, vùng khỏi bàn tay đang nắm mình, kéo đến muốn ăn, đột nhiên nhớ ra một chuyện, “Đúng rồi, ta cho ngươi xem thứ hay ho này.”

“Thứ gì?” Đan Y lấy bầu rượu rót vào ly, chậm rãi thưởng thức.

“Chim của ta!” Thần Tử Thích nói xong, giơ tay móc chim trong ngực ra.

“Phụt ——” Đan Ý sặc một ngụm phun ra, thị nữ ở một bên lập tức đi lên lau cho y. Xua tay để thị nữ lui xuống, Đan Y cầm khăn tàm ti lau nhẹ khóe miệng, lại rót ly khác.

“Ngươi bảo thị nữ lui xuống làm gì??” Thần Tử Thích chớp mắt mấy cái, bừng tỉnh đại ngộ, đấm Đan Y một cái, “Nghĩ cái gì đấy, không phải chim kia á.”

Đan Y lại bị sặc, bất đắc dĩ buông ly rượu xuống: “Ta biết mà……..”

“Ớ?” Thần Tử Thích sờ soạng toàn thân, ngớ ra vì không tìm thấy quả cầu lông kia, nhất thời hơi kích động: “Tiêu rồi, có phải bị rơi trên núi rồi không!”

Lúc xuống xe thì vẫn còn, trong khoảng thời gian lên núi đến giờ, chỉ có thể rơi trên nhuyễn kiệu thôi. Nhuyễn kiệu của Quy Vân cung đều làm từ cây trúc, bốn phía đều có rào chắn. Chim nhỏ như thế, rất dễ ngã từ khe hở xuống.

Đan Y thấy hắn lo lắng, chỉ đành nói, “Không có chuyện gì đâu.”

Thần gà mỗi năm đều thần bí xuất hiện, sau đó biến mất thần bí, theo lý thuyết chắc hẳn không có chuyện gì, nhưng vì sao đang êm đẹp lại chạy mất? Thần Tử Thích mím môi: “Vốn muốn cho ngươi xem, nhiều năm thế rồi, vẫn không thể cho hai người gặp nhau.”

Hai chúng ta không thể gặp nhau được đâu…..Đan Y cụp mắt, gắp một miếng măng lên ăn.

Thần Tử Thích ủ rũ không vui gắp chút thịt lát, xúc một miếng cơm trúc ăn. Gạo trúc thơm ngát, phối cùng thịt lát mỡ màng, ăn vô cùng ngon miệng.

Câu nói trong quyển sách kia, đột nhiên lại hiện ra.

Phượng Hoàng chỉ đậu trên cây ngô đồng, không phải gạo trúc thì không ăn……..

“Đan Y, Thần điểu có phải là Phượng Hoàng không?” Thần Tử Thích nhai cơm hỏi Đan Y.

“Coi là vậy.” Đan Y không ăn được thịt, chỉ ăn măng tre với gạo trúc.

Thần Tử Thích nhìn y, khẽ mím môi, cúi đầu ăn một miếng cơm rõ to, nuốt câu muốn nói cùng miếng cơm xuống.

“Ngươi đến rồi thì ở lại vài hôm đi.” Ăn cơm xong, Đan Y kéo Thần Tử Thích vào tẩm cung đi ngủ, “Giang hồ hiểm ác, ngươi phải chăm chỉ luyện võ mới được.”

Ở Quy Vân cung, hình như ấm áp hơn Kiếm Dương một chút, nhất là tẩm cung của Đan Y, quả thực là ấm áp như xuân. Thần Tử Thích lăn một vòng trên giường, lăn đến sát bên Đan Y đang xem thư tín công vụ: “Long Ngâm thần công với Đan Dương thần công, có phải bắt buộc ở cạnh nhau mới luyện được không?”

“Đan Dương thần công có thể tự luyện được, Long Ngâm thần công thì không thể.” Đan Y không nhìn hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào thứ gì đó trong tay, lướt vô cùng nhanh.

Chẳng trách Đan Y luyện nhanh hơn hắn. Đan Y đã luyện xong tầng ba, còn hắn mới bắt đầu học tầng hai.

“Dạo này trên giang hồ có sóng dậy,” Đan Y khép thư tín trong tay, khẽ nhíu mi, “Ngươi xử trí xong chuyện ở đất phong rồi về Quy Vân cung ở dài ngày đi. Trước khi cập quan, tối thiểu phải luyện đến tầng ba.”

“Ừm,” Thần Tử Thích lơ đãng đáp một tiếng, nửa mặt chôn trong chăn, “Này, Phượng Nguyên ca ca…..”

Nghe thấy tiếng xưng hô này, cái tay cầm thư của Đan Y không khỏi run một chút, thả đồ xuống, ngoảnh đầu nhìn Thần Tử Thích, “Ừm?”

“Cho ta vay ít tiền đi.” Thần Tử Thích cắn rìa chăn, lộ ra hàm răng trắng nhỏ.

“Ngươi cần bao nhiêu?” Đan Y chui vào trong ổ chăn, ánh nến loáng cái phụt tắt.

Thần Tử Thích đếm đầu ngón tay, cũng không biết lúc nào Hoàng đế với lão nhị đưa tiền nữa, chỉ đành vay thêm tiền chỗ Đan Y thôi, “Ta cần tặng lễ cho chưởng môn Lư Sơn, còn phải mở trại nuôi gà……”

“…….Mở trại nuôi gà làm gì?”

“Kiếm tiền đó, ngươi không biết ta nghèo thế nào đâu, đường đường là một thân vương nhất phẩm, mà còn không ăn nổi cái đùi gà.”

“………”

Ngày tiếp theo, Đan Y đưa một hộp gỗ khá dài cho Thần Tử Thích.

“Cái gì đây?” Thần Tử Thích ôm hộp gỗ ước lượng, còn khá nặng.

“Tặng vàng bạc cho Lư Sơn phái không bằng tặng bảo kiếm,” Đan Y hình như có chút mất hứng, “Ngươi nịnh bợ Lư Tu Tề để làm gì?”

Lư Tu Tề, chính là chưởng môn của Lư Sơn phái.

“Tình thế ép buộc…..” Thần Tử Thích lầu bầu, mở cái hộp ra, bên trong là một thanh bảo kiếm lóe ánh bạc, vỏ kiếm còn khảm một viên ngọc bích vô cùng đẹp, trên chuôi khắc hai chữ nhỏ ‘Trạm Lư’.

Thần Tử Thích cũng không hiểu kiếm lắm, nhưng mà nhìn cũng biết là đồ có giá trị.

Đang nói, đột nhiên có người áo đen tiến vào, quỳ gối trước mặt Đan Y nói: “Cung chủ, Phong Linh cùng người của Tố Tâm tông xảy ra xung đột trên Bạch Lộ sơn, Tố Tâm tông chết một người, Phong Linh bị thương ba người.”

Bạch Lộ sơn? Thần Tử Thích nhíu mày, đó không phải nơi mẹ ruột Hắc Đản rơi xuống sao? Trước đó Thần Tử Mặc nóng vội trở về, chính là vì đã hẹn với người của Phong Linh, đi Vọng Xuyên Nhai tìm kiếm thi cốt.

Tiểu kịch trường

Chim tiểu công: Đến ở dài ngày đi.

Thích Thích: Nhưng mà ta không có tiền làm phí ăn ở á.

Chim tiểu công: Vậy có thể đổi bằng cách khác.

Thích Thích: Kiểu gì?

Chim tiểu công: Ngươi đoán coi.

Thích Thích: *ôm mặt*

Chim tiểu công: (/⊙/v/⊙/)

=))) Quỷ vương đón dâu =))))

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2: 《 Vân Trung quân 》, khúc phong vừa chuyển, từ giai điệu phóng khoáng biến thành điệu múa nhẹ nhàng giữa những áng mây.
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5: , Đại Tư Mệnh, nói tới cảnh tượng Phượng hoàng giang cánh, Thần Long phá mây bay lên Thiên môn tráng lệ.
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8: cũng đã luyện xong, thân thể vẫn không khởi sắc, Thần Tử Thích tựa vào ngực Đan Y, trong lòng dâng lên cảm giác mỏi mệt vô cùng.
Chương 8
Chương 9: ở đâu, Quy Vân Cung không có bất luận cái gì ghi lại, trên thế gian này chắc chỉ có Đan Y gia gia mới biết chút ít manh mối. Nguyên bản nghĩ công pháp cao thâm ít nhất cũng phải mười năm tám năm mới tìm hiểu được nên không gấp gáp, hiện giờ lại là lửa sém lông mày.
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 49
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...