Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thiên Đức hoàng đế cùng kẻ thần bí qua đêm, hư hư thực thực xuất quỹ

Chương 74

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Edit by tytydauphu on wattpad

Trong động sáng lên ánh lửa u lam dẫn tới không biết bao xa.

Ánh lửa u lam là do một loại đá lưu huỳnh khảm trên vách đá phát ra, vô cùng yếu ớt, chỉ có thể chiếu sáng một thước vuông(1m^2) quanh nó. Thần Tử Thích tiến lên vài bước, ghé sát vào xem, trên vách đá khắc một ít chữ nhỏ rậm rạp.

"Ta biết đây là nơi nào!" Ngọc Hồ hô lên, cẩn thận sờ sờ vách đá, chữ khắc trên mặt đúng là nội công tâm pháp Thái Tố Vô Tâm Công mà mỗi người Tố Tâm Tông đều phải luyện. Chỉ là khi nhìn kỹ hình như không giống lắm, dường như nhiều hơn nội công tâm pháp mà các nàng thường học.

"Đây là nơi nào?" Thần Tử Thích không tùy tiện đi vào trong mà cẩn thận đứng ở lối vào. Không biết có nghĩa là nguy hiểm, hắn vẫn yêu đời lắm.

"Đây là cấm địa của Tố Tâm Tông, chính là nơi Thái Thượng sư tôn bế quan tu luyện, nhưng vì sao lại ở Tứ Phương Cốc? Không phải sư phụ đã nói ở trên vách đá Lạc Nhạn Phong sao?" Ngọc Hồ vừa nhìn chữ trên vách đá vừa lẩm bẩm.

Thái Thượng sư tôn chính là Sư tổ khai sơn Tố Tâm Tông. Ngọc Hồ từ nhỏ đến lớn đã nghe chuyện xưa về Sư tổ rất nhiều lần, biết trong Tố Tâm Tông có một sơn động bí ẩn, chính là nơi Sư tổ bế quan tu luyện.

"Bên kia ngọn núi này là nơi nào?" Thần Tử Thích quan sát bên ngoài, Tứ Phương Cốc là kẽ hở tạo thành từ bốn tòa núi cao hiểm trở, chỗ bọn họ ngã xuống là Nữ Phong, sơn động này hẳn là một toà núi khác.

"A, đúng rồi, ngọn núi này chính là mặt trái của Lạc Nhạn Phong!" Ngọc Hồ ngộ ra, đôi mắt vẫn không rời khỏi chữ trên vách đá, giọng nói dần dần trở nên hoảng hốt, "Thường Thích ca ca, chúng ta được cứu rồi, sơn động này nhất định thông tới sườn Lạc Nhạn Phong!"

"Không phải vách đá...... Sao?" Thần Tử Thích còn chưa dứt lời đã thấy Ngọc Hồ đột nhiên vận khinh công, chạy tới chỗ sâu trong sơn động, lập tức cảm thấy có chút kỳ quái, "Ngọc Hồ!" Duỗi tay định bắt lấy nhưng đã không kịp rồi, rõ ràng khinh công của tiểu cô nương không tốt, tốc độ lúc này lại có thể so với chim ưng.

"Nàng tẩu hỏa nhập ma." Tiếng Đan Y đột nhiên vang lên bên tai.

Thần Tử Thích quay đầu, liền thấy Tiểu hồng điểu trên vai đã biến thành người, mặc trường bào màu đỏ đứng ở cạnh hắn, không chút để ý mà nhìn chữ trên vách đá.

"Đừng nhìn!" Thần Tử Thích vội vàng che mắt Đan Y lại, kéo y lùi ra xa, vừa rồi đúng là Ngọc Hồ xem cái này hồi lâu, gia hỏa này luyện Đan Dương Thần Công chưa ổn định, cũng bị tẩu hỏa nhập ma thì phải làm sao?

"Không sao," bàn tay nhẹ nhàng dán trên đôi mắt rất thoải mái, Đan Y có chút luyến tiếc phải bỏ ra, chậm rãi kéo xuống, cánh môi giả vờ lơ đãng mà cọ qua lòng bàn tay mềm mại kia, "Đây là chương cuối tâm pháp Thái Tố Vô Tâm Công."

Cánh môi ấm áp đảo qua lòng bàn tay, kích thích một trận run rẩy rất nhỏ, Thần Tử Thích trộm ngắm đôi môi mỏng của Đan Y, trong lòng ngứa ngáy đến cong cả ngón chân, tính toán đêm nay về Quy Vân cung phải tìm lý do thân thiết cùng y một phen mới được. Mình nhân lúc mê loạn hôn y một cái hẳn là không sao đâu nhỉ?

Bởi vì nghĩ tới chuyện không đứng đắn nên Thần Tử Thích nhịn không được lộ ra nụ cười đáng khinh. Đan Y không biết hắn lại nghĩ lung tung cái gì, gõ gõ đầu hắn, nói tới nguyên nhân Ngọc Hồ tẩu hỏa nhập ma.

Thái Tố Vô Tâm Công là một trong những công pháp tuyệt diệu nhất võ lâm. Công phu này chỉ có nữ tử mới có thể tập luyện, điều kiện cũng không cao, bởi vậy các đệ tử Tố Tâm Tông đều tu luyện. Công pháp không yêu cầu cao cũng có vấn đề, chính là tiến độ chậm, rất nhiều đệ tử Tố Tâm Tông cả đời đều phí thời gian luyện ba chương đầu.

"Chương tâm pháp cuối cùng này đến cả lão ni Vô Âm cũng chưa luyện, võ công bà ta quá thấp, chỉ cần niệm vài câu đã bị mê tâm trí." Đan Y không nhanh không chậm nói, bảo hắc y nhân chép lại tâm pháp, nắm tay Thần Tử Thích chậm rãi đi tới chỗ sâu trong sơn động

"Bọn họ còn mang theo bút cơ à?" Thần Tử Thích tò mò quay đầu lại nhìn, một hắc y nhân trong đó quả thực móc ra giấy bút, còn có một bình mực nhỏ, sao chép lại ngay tại chỗ.

"Ưng Linh muốn truyền lại tin tức thì đương nhiên phải luôn mang theo giấy bút." Đan Y nhàn nhạt nói. Chim ưng được Quy Vân Cung dùng cho việc thám thính nhanh, truyền lại tin tức có chút phức tạp, dựa vào lời nói tất nhiên sẽ dễ bị sai sót, cần phải viết lại.

Đi đến chỗ sâu trong sơn động cũng không có cảm giác khó thở, chứng tỏ một đầu sơn động còn thông tới nơi khác. Chỉ là trong động tối tăm, thường truyền đến tiếng nước tí tách, khiến cho người ta sợ hãi.

"Ngọc Hồ! Ngọc Hồ ——" Thần Tử Thích gọi theo hướng sơn động sâu không thấy đáy, ngoài tiếng vọng của chính mình thì không có tiếng trả lời nào. Rẽ hai lần, trước mắt chợt sáng lên, có ánh mặt trời từ đỉnh rất cao chiếu xuống, chiếu sáng cánh cửa đá trước mặt. Cửa đá nửa khép hờ, hiển nhiên có người vừa mới đi vào.

Hắc y nhân tiến lên đẩy cửa, bên trong là một thạch thất rộng, có bàn có ghế, gia cụ khắc từ đá, mặt trên còn có hoa văn tinh xảo. Nơi này hẳn là nơi ngàn năm trước vị nữ hiệp kia bế quan, Thần Tử Thích quan sát xung quanh, liếc mắt một cái liền thấy Ngọc Hồ xỉu ở trong góc, đang muốn tiến lên, lại bị Đan Y kéo lại.

"Sao vậy?" Thần Tử Thích quay đầu nhìn y.

Đan Y vươn hai ngón tay lau một chút trên bàn đá, trên ngón tay không có tro bụi.

Thần Tử Thích cả kinh, không có tro bụi có nghĩa là nơi này có người ở, nhưng nhìn bốn phía, ngoài bọn họ cùng Ngọc Hồ bất tỉnh nhân sự, nơi này thậm chí còn không có cửa ra thứ hai, như vậy...... Lông tơ cả người bỗng dựng đứng, Thần Tử Thích từ từ ngẩng đầu, nhìn đỉnh động, đồng tử chợt co chặt, kêu thất thanh: "Đan Y!"

Trên đỉnh động bằng đá không bằng phẳng, một bà lão treo ngược, cái đầu lơ thơ tóc trắng, gầy khô như củi, nhưng đôi mắt lại tinh quang lưu chuyển, đang nhìn chằm chằm bọn họ không chớp mắt.

Lúc Thần Tử Thích hô lên, bà lão kia liền giống như một con dơi dang hai tay ra, nhào tới.

Đan Y lập tức tiến lên nửa bước, che chắn phía trước Thần Tử Thích, giơ tay tiếp được một chưởng.

"Phanh!" một tiếng vang lớn, thân thể bà lão xoay một vòng về phía sau, nhanh chóng nhảy lên trên bàn đá.

Đan Y lùi về phía sau nửa bước, miễn cưỡng ổn định thân hình, mím môi một lúc lâu mới khó khăn ngăn chặn khí huyết hỗn loạn. Rũ mắt nhìn lòng bàn tay, chậm rãi nắm lại.

Hai bên đánh giá lẫn nhau một lát, bà lão kia chợt cười quái dị: "Khặc khặc khặc, tiểu tử từ nơi nào tới? Tố Tâm Tông không cho nam nhân tiến vào, các ngươi không biết sao?"

"Chúng ta ngoài ý muốn bị ngã xuống vực, không phải là cố ý xâm nhập, đã có chỗ mạo phạm, mong tiền bối bỏ qua." Thần Tử Thích giữ chặt tay Đan Y, truyền cho y một chút nội lực, trấn an luồng khí huyết đang xao động kia. Hắn nhìn ra được Đan Y khả năng đánh không lại bà lão quái dị này, không thể nóng vội.

"Ha ha ha, cố ý cũng tốt, vô tình cũng thế, nếu đã tới, đừng mong chạy!" Bà lão vung tay lên, cửa đá khép hờ ầm ầm đóng lại, còn bản thân như ma quỷ lẻn đến bên người Ngọc Hồ, cẩn thận xem xét một chút, nhìn thấy trên người nàng là phục sức đệ tử đời thứ ba của Tố Tâm Tông, ngẩng đầu nhìn về phía mấy người trẻ tuổi kia, "Mấy người các ngươi tại sao lại đi cùng đệ tử Tố Tâm ta?"

Bà lão này điên điên khùng khùng, nhìn nam nhân bằng vẻ mặt căm ghét, bọn họ nhất định không thể nói bừa. Thần Tử Thích nhe răng, đang nghĩ nên trả lời thế nào thì Ngọc Hồ trên mặt đất đột nhiên tỉnh lại.

"Ưm......" Ngọc Hồ mơ mơ màng màng bò dậy, mờ mịt nhìn xung quanh, phát hiện có một lão thái thái ngồi xổm bên cạnh, không khỏi bị doạ nhảy dựng, nhìn về phía Thần Tử Thích, "Thường Thích ca ca, thế này là sao?"

Thần Tử Thích thầm kêu một tiếng không ổn, bà lão kia quả nhiên lập tức nhìn thẳng hắn, bóp cằm Ngọc Hồ, nói: "Nhóc con, ta là sư phụ Vô Âm, Thái sư tổ của ngươi. Nói cho Thái sư tổ biết, kia có phải tình lang(người yêu) của ngươi không?" Vừa nói, vừa dùng bàn tay khô gầy như móng gà, chỉ vào Thần Tử Thích.

Ngọc Hồ bị dọa sợ, một lúc lâu không nói nên lời.

"Tiền bối, người hiểu lầm rồi, nàng là muội muội của ta," Thần Tử Thích nhanh chóng nói, để chứng minh mình trong sạch, liền ôm lấy eo Đan Y, "Người này mới là tình lang của ta."

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Điểu công: Ngươi nói vậy bà ta sẽ không tin

Thích thích: Vậy phải làm sao?

Điểu công: Phải hôn hôn chứng minh mới được

Bà lão: Ai, không phải, kia đó...

Thích thích: (—3—)

Điểu công: Phỏng chừng bà ta sẽ không tin

Bà lão: Ta tin

Thích thích: Vậy làm sao bây giờ?

Điểu công: Phải làm một phát mới được

Thích thích: Tới luôn ~_(:з" ∠*)_ ta đã chuẩn bị xong

Bà lão: Xin chào?

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2: 《 Vân Trung quân 》, khúc phong vừa chuyển, từ giai điệu phóng khoáng biến thành điệu múa nhẹ nhàng giữa những áng mây.
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5: , Đại Tư Mệnh, nói tới cảnh tượng Phượng hoàng giang cánh, Thần Long phá mây bay lên Thiên môn tráng lệ.
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8: cũng đã luyện xong, thân thể vẫn không khởi sắc, Thần Tử Thích tựa vào ngực Đan Y, trong lòng dâng lên cảm giác mỏi mệt vô cùng.
Chương 8
Chương 9: ở đâu, Quy Vân Cung không có bất luận cái gì ghi lại, trên thế gian này chắc chỉ có Đan Y gia gia mới biết chút ít manh mối. Nguyên bản nghĩ công pháp cao thâm ít nhất cũng phải mười năm tám năm mới tìm hiểu được nên không gấp gáp, hiện giờ lại là lửa sém lông mày.
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 74
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...