Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thụ Thế Thân HE Với Ánh Trăng Sáng

Chương 103

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

06 Thành thân

Thành thân? Ngày xưa Lan Trạch từng nghe nói, đây là lễ chế của tộc người, tương đương với cưới vợ của tộc yêu họ, nghe nói tộc yêu học theo tộc người.

Cậu hơi hơi do dự, không kìm nén được thoáng dao động.

Ngày xưa mẹ từng dặn cậu, muốn kết hôn thì phải chọn cô gái mình thích, tốt nhất là người chăm sóc cho cậu được, đối xử tốt với cậu, tính tình tử tế năng lực giỏi giang, vậy thì mẹ mới yên tâm.

Bây giờ Tạ Cảnh Đình có thể chăm sóc cậu rất là ổn, vẻ ngoài đẹp đẽ, lại còn tài giỏi, mấu chốt là cậu thích tiểu đạo sĩ lắm, ngoài việc tiểu đạo sĩ là đàn ông ra thì các mục khác đều phù hợp với tiêu chí của mẹ.

Huống hồ hôm nay lồng ngực cậu cứ bức bối khó chịu, cậu không muốn trông thấy Tạ Cảnh Đình nhận đồ của ai khác nữa, cậu muốn tiểu đạo sĩ chỉ tốt với một mình cậu thôi.

Lan Trạch nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng lại nói: "Việc này ta phải cân nhắc kĩ càng đã."

Tạ Cảnh Đình không nói thêm gì nữa, hai chiếc áo kia bị Lan Trạch nhét vào xó, may quần áo thôi chứ gì, tuy cậu không biết làm nhưng cậu có thể dùng phép thuật hô biến một bộ cho Tạ Cảnh Đình.

Cậu làm phép tốn sức lắm cũng chỉ tạo ra được mỗi mảnh vải bé tẹo, Lan Trạch đo đạc thử, nếu hàng ngày đều hô biến ra như này thì chỉ cần một tháng là cậu làm được bộ quần áo cho Tạ Cảnh Đình rồi đấy.

Buổi tối Lan Trạch biến thành hình người chui vào lòng Tạ Cnarh Đình, cậu trông thấy góc nghiêng của Tạ Cảnh Đình trong bóng tối, sáp lại gần khẽ khàng đưa khóe môi chạm lên môi Tạ Cảnh Đình.

Ở bên cạnh tiểu đạo sĩ cũng có gì xấu đâu, cậu là tộc yêu, tuổi thọ dài hơn tộc người nhiều.

Nhỡ một hôm nào đó cậu không còn thích tiểu đạo sĩ nữa, thì chờ tiểu đạo sĩ ngỏm xong lại tìm người khác là được.

"Tiểu Đình... Anh sẽ thích ta mãi chứ?" Lan Trạch hỏi.

Cậu chạm vào khóe môi Tạ Cảnh Đình, nhiệt độ ở khóe môi Tạ Cảnh Đình vừa vặn, nghe vậy anh mở mắt ra, con ngươi như đá hắc diệu phản xạ ánh sáng mờ nhạt.

"Nếu Lan Nhi luôn ở đây, thì sẽ luôn thích." Tạ Cảnh Đình cân nhắc lên tiếng.

Anh lần theo nụ hôn của Lan Trạch lên đến tai Lan Trạch, cái tai cáo của Lan Trạch nhúc nhích, khẽ rụt về đằng sau.

"Thế liệu anh có đối xử tốt với ta mãi không?" Lan Trạch hỏi tiếp.

Tạ Cảnh Đình: "Đương nhiên sẽ đối xử tốt với Lan Nhi."

"Anh mà lừa ta ta sẽ ăn thịt anh." Lan Trạch giả vờ há miệng nhe răng, cậu là tộc yêu, còn lâu mới đí sợ tộc người.

Tạ Cảnh Đình chỉ đáp lời cậu bằng một chữ "ừm" đơn giản, Lan Trạch túm lấy góc áo Tạ Cảnh Đình nói.

"Vậy ta sẽ kết hôn với anh, cấm được quên những gì anh đã hứa, đối xử tốt với ta."

Lan Trạch hãy còn đang lải nhà lải nhải không thôi, cậu cứ cảm thấy thiệt thiệt sao đó, phát giác ra điều gì bèn ngước mắt lên, chạm phải đôi con ngươi ngập đầy tâm trạng.

Vốn dĩ tính tình tiểu đạo sĩ trầm mặc kiệm lời, giờ phút này gương mặt có thêm vẻ xâm lược lạnh nhạt, hết như một tấm lưới lớn màu đen vây cậu trong ấy.

Lan Trạch hơi hơi sợ hãi, cậu còn đang níu góc áo Tạ Cảnh Đình, bị hôn lên khóe môi, buộc phải ngửa đầu ra sau, đầu ngón tay bị nắm lấy, nhiệt độ lan tràn đi.

Cậu sắp kết hôn với tiểu đạo sĩ.

Lan Trạch không có khái niệm gì cụ thể, cậu vẫn cứ ăn uống phè phỡn bên cạnh Tạ Cảnh Đình, hàng ngày theo dõi Tạ Cảnh Đình làm lụng luôn tay luôn chân.

Tạ Cảnh Đình tu sửa trang hoàng nhà cửa, cắt rất nhiều em bé tranh Tết tốt lành, Lan Trạch ngó mấy lần liền, cứ cảm giác hình như mấy em bé tranh Tết này được cắt theo nguyên mẫu là cậu, trông hơi giống cậu.

Cục bông đỏ bừng ôm tay, mỉm cười đón chào.

Cậu ngồi một bên nhét điểm tâm vào miệng, Tạ Cảnh Đình còn mua quần áo mới cho cậu nữa, màu đỏ, Tạ Cảnh Đĩnh cũng có một bộ, thêm ít hoa quả của nhân gian, khá kì lạ hiếm gặp.

Cậu đã thử hết các loại, tuy Tạ Cảnh Đình dặn bây giờ chưa ăn được nhưng cậu vẫn len lén nếm tử, loại thì chua loại thì ngọt, phần lớn đều ngọt.

Có rượu nữa, Lan Trạch nhấp một ngụm là choáng váng gục vào lòng Tạ Cảnh Đình, biến thành cáo nhỏ nằm nhoài trên chân Tạ Cảnh Đình, ngủ thiếp đi mất.

Ngày nào cậu cũng phải hỏi một lần: "Bao giờ mình mới thành thân?"

Tạ Cảnh Đình mua bao nhiêu đồ ăn ngon xong giấu đi hết không cho cậu ăn, nghe bảo là lúc nào kết hôn sẽ cần đến, giờ chưa ăn được, thế mình thành thân nhanh lên đi được không nào?

"Chờ giờ lành." Tạ Cảnh Đình nói.

Lan Trạch mong ngóng đếm từng ngày một, tới lúc có tuyết là đến ngày đẹp mà Tạ Cảnh Đình đã nói, hôm ấy vừa sáng ra cậu đã bị Tạ Cảnh Đình lôi từ trong chăn dậy.

Chắc tại mấy nay bắt đầu vào đông, cậu sợ lạnh sợ rét, vùi mình ở giường mơ màng suốt cả ngày.

Lan Trạch thay sang bộ quần áo màu đỏ, nền đỏ tươi, lụa bạc đỏ thẫm, có hoa văn uyên ương rực rỡ.

Cậu mặc vào trông tuấn tú hơn hẳn, Tạ Cảnh Đình thì càng khỏi phải bàn, vốn dĩ Tạ Cảnh Đình đã mỹ mạo sẵn, cậu chưa bao giờ gặp ai đẹp hơn Tạ Cảnh Đình luôn.

Lan Trạch ngắm mà ngẩn ngơ, chạm phải đôi mắt sâu thẳm hững hờ, tầm mắt nhìn sang mái tóc loang mực của Tạ Cảnh Đình, lông mi dày đậm cùng bờ môi mỏng lạnh, dường như từng bộ phận đều được đẽo gọt theo đúng ý cậu.

Cậu được Tạ Cảnh Đình búi tóc giúp, trước đây cậu không búi tóc, ngoan ngoãn ngồi vào ghế, khẽ khàng nắm lấy đầu ngón tay Tạ Cảnh Đình.

Cậu ở trong gương mở to đôi mắt trong veo, được Tạ Cảnh Đình bao bọc trong lòng, Tạ Cảnh Đình ôm vòng lấy cậu, búi tóc gọn gàng cho cậu.

"Sau này liệu anh có búi tóc cho ta hàng ngày không?" Bỗng Lan Trạch hỏi.

Cậu quay mặt sang, Tạ Cảnh Đình hơi cúi đầu, quần áo màu đỏ hai người đang mặc xen lẫn vào nhau, tầm mắt giao hòa, không khí nào đó tan ra trong ấy như lớp đường áo ngoài mà Lan Trạch từng ăn, xung quanh trở nên ngọt lịm.

"Nếu Lan Nhi muốn thì ngày nào cũng búi tóc cho Lan Nhi." Tạ Cảnh Đình không kìm được, nghiêng người hôn lên mí mắt cậu.

Hoa văn uyên ương quấn quít lấy nhau, chữ song hỉ trên tường được ánh nến chiếu rọi rực sáng, nến đỏ xa xăm bừng cháy. Lan Trạch đeo khóa trường mệnh mà Tạ Cảnh Đình tặng cậu ở cổ, mới đầu cậu chẳng cảm giác được gì, mãi đến giờ phút này trông thấy Tạ Cảnh Đình đang xếp chữ bên cửa sổ, cậu mới cảm nhận được rõ ràng chân thực rằng mình đang vui sướng.

Cậu không nhịn được sáp lại gần ôm lấy tiểu đạo sĩ từ phía sau, cắn một cái lên vành tai Tạ Cảnh Đình.

Vốn hồi xưa còn bé mẹ hay ngậm gáy cậu xách lên, lúc cậu phạm lỗi thì hay cắn tai cậu, sau đấy cậu noi theo thói xấu này, trông thấy thứ gì thinh thích là không kiềm chế nổi phải cắn mấy cái.

Cậu ngồi cạnh học viết chữ bắt chước Tạ Cảnh Đình, ngọn lửa sáng rỡ cùng ánh nến dịu nhẹ, tộc yêu có phong tục đốt thư.

Lan Trạch nghĩ đi nghĩ lại, viết mấy chữ xiêu vẹo nghiêng ngả.

—— Mẹ, con có mái nhà thứ hai rồi.

Ngọn lửa thiêu cháy tờ giấy, mặt mũi Lan Trạch trở nên sáng sủa, thoáng toát ra vẻ dịu dàng.

Ở nơi cậu không trông thấy, sương đen vô hình đang bao trùm cậu, cổ Lan Trạch xuất hiện một đường tơ máu thật mảnh.

...

Quỷ điện.

Mãi Lan Trạch chưa có tin gì, Huyền quân có thể quan sát thấy tất cả về Lan Trạch, trước kia chàng chưa từng lén theo dõi, đến tận hôm nay cây loan động đậy, cây loan vốn nối liền với số mệnh Lan Trạch.

Hễ Lan Trạch có gì bất ngờ là chàng sẽ phát giác ra trước.

Từng khung cảnh một hiện lên trên cây loan, Lan Trạch mặc áo cưới, đạo sĩ thiếu niên ở đối diện, rèm đỏ giao nhau, vẻ vui mừng ở gương mặt Lan Trạch, tình cảm toát ra từ con ngươi trong veo.

Huyền quân đứng sừng sững tại chỗ, con ngươi màu trà đậm bất giác lạnh nhạt hẳn đi, tầm mắt nhìn thẳng đăm đăm vào cái tay của đạo sĩ đang chạm vào Lan Trạch trong mặt gương.

Chàng với Lan Trạch quen nhau từ nhỏ, dõi theo Lan Trạch trưởng thành từ lúc còn là bé con non nớt cho đến cái tuổi bây giờ, có chàng ở đây, chưa một tộc yêu nào dám làm gì Lan Trạch.

Nhưng nay Lan Trạch lại bị tộc người lừa đi mất.

Oan cốt kêu khóc thảm thương dưới cầu Nại Hà, sau một tiếng vang chấn động, vô số vết nứt xuất hiện trên mặt gương, cuối cùng "đùng" một tiếng, chúng vỡ nát giữa không gian.

Khí thế vô hình ập xuống, khoảnh khắc này tiếng kêu oan bỗng chốc ngưng bặt.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1: Xuân hàn
Chương 2
Chương 2: Lan Trạch
Chương 3
Chương 3: Chú thỏ sợ hãi
Chương 4
Chương 4: Tiệc phủ
Chương 5
Chương 5: Tân đế
Chương 6
Chương 7
Chương 7: Nai con
Chương 8: Khó xử
Chương 8
Chương 9
Chương 9: Dễ lừa
Chương 10: Rũ tai
Chương 10
Chương 10: Rũ tai
Chương 11
Chương 11: Thiện Hi
Chương 12
Chương 12: Tiệc Xuân trì
Chương 13
Chương 13: "Lan Trạch, không cần phải ôm chặt thế đâu."
Chương 14
Chương 14: Nhắc nhở
Chương 15
Chương 15: Quốc tử giám
Chương 16
Chương 16: "Không được ra ngoài uống rượu hoa."
Chương 17
Chương 17: Thư tố cáo
Chương 18
Chương 18: Trộm gà bất thành
Chương 19
Chương 19: Ướt sũng
Chương 20
Chương 20: Yêu tinh
Chương 21
Chương 21: Cún con
Chương 22
Chương 22: Mất mặt
Chương 23
Chương 23: Cầu xin
Chương 24
Chương 24: Bắt gian
Chương 25
Chương 25: Cây nấm
Chương 26
Chương 26: Mũ lọng khắp kinh đô
Chương 27
Chương 27: Vay tiền
Chương 28
Chương 28: Không có cái ấy
Chương 29
Chương 29: Kẻ thù
Chương 30
Chương 30: "Nô tài sợ lắm, nô tài ở lại được không ạ."
Chương 31
Chương 31: "Hắn chết đi là xong."
Chương 32
Chương 32: Đến bên ta
Chương 33
Chương 33: Ai cũng bắt nạt được em
Chương 34
Chương 34: Hoa tơ hồng
Chương 35
Chương 35: Đừng bỏ Lan Trạch lại
Chương 36
Chương 36: Tạ Cảnh Đình bác ái xưa giờ
Chương 37
Chương 37: Mất mặt
Chương 38
Chương 38: Không làm bất cứ việc gì vượt quá giới hạn
Chương 39
Chương 39: "Số Hạ đại nhân không may lắm."
Chương 40
Chương 40: Quả bóng giận dỗi
Chương 41
Chương 41: Chừa
Chương 42
Chương 42: Lan Trạch khác với bọn họ
Chương 43
Chương 43: Tam ca ca
Chương 44
Chương 44: Gặp nạn
Chương 45
Chương 45: Buông mình vào lửa
Chương 46
Chương 46: Nóng ruột
Chương 47
Chương 47: Tín nhiệm
Chương 48
Chương 48: Vận mệnh nối liền
Chương 49
Chương 49: "May có Hạ đại nhân chăm sóc cho tiểu công tử."
Chương 50
Chương 50: "Lan Trạch muốn gì"
Chương 51
Chương 51: Có tình có nghĩa
Chương 52
Chương 52: Để ý
Chương 53
Chương 53: Yêu ghét chung nguồn
Chương 54
Chương 54: Nghi án đê sông
Chương 55
Chương 55: Hôn
Chương 56
Chương 56: Xung đột gay gắt
Chương 57
Chương 57: Hôn mí mắt
Chương 58
Chương 58: Tế sống
Chương 59
Chương 59: Lời chúc thần linh hạ phàm
Chương 60
Chương 60: Chê y khiếm khuyết
Chương 61
Chương 61: Điềm báo
Chương 62
Chương 62: Lựa chọn
Chương 63
Chương 63: Đối đầu
Chương 64
Chương 64: Cưỡng ép
Chương 65
Chương 65: Khác biệt trời vực
Chương 66
Chương 66: Hồn tiên
Chương 67
Chương 67: Đừng thích Tạ Cảnh Đình nữa
Chương 68
Chương 68: Lan Trạch mở mang
Chương 69
Chương 69: Nhõng nhẽo nũng nịu
Chương 70
Chương 70: Hát tiểu khúc
Chương 71
Chương 71: Lo sợ bất an
Chương 72
Chương 72: Mạng Cô tinh
Chương 73
Chương 73: Nhớ Lan Trạch
Chương 74
Chương 74: Thăm dò
Chương 75
Chương 75: "Chốc nữa Lan Trạch nhận sai cũng chưa muộn."
Chương 76
Chương 76: Lĩnh mệnh trời Kê Như Tuyết
Chương 77
Chương 77: Dựa dẫm
Chương 78
Chương 78: Hai mặt giả tạo
Chương 79
Chương 79: Cậy sủng mà kiêu
Chương 80
Chương 80: Là tiểu nô của mình y
Chương 81
Chương 81: Đồ nhỏ nhen
Chương 82
Chương 82: Vì Lan Nhi
Chương 83
Chương 83: Chia ly
Chương 84
Chương 84: Lan Nhi bị bắt mất rồi
Chương 85
Chương 85: Bình an
Chương 86
Chương 86: Bám chủ
Chương 87
Chương 87: Ác quỷ triền thân
Chương 88
Chương 88: Dời đô
Chương 89
Chương 89: Thái tử hiền minh
Chương 90
Chương 90: Tông Dật
Chương 91
Chương 91: Giây phút rung động
Chương 92
Chương 92: Âm dương
Chương 93
Chương 93: Che mắt
Chương 94
Chương 94: Trang Sinh hiểu mộng
Chương 95
Chương 95: Nhân thiện
Chương 96
Chương 96: Xanh tốt muôn đời
Chương 97
Chương 97: Gác nhỏ lại gió đông
Chương 98
Chương 98: Khoảnh khắc thoáng qua
Chương 99
Chương 99: Phần Kiếp trước
Chương 100
Chương 100
Chương 101
Chương 101
Chương 102
Chương 102
Chương 103
Chương 103
Chương 104
Chương 104
Chương 105
Chương 105

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 103
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...