Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tiểu Vương Phi Điêu Ngoa Kiêu Ngạo

Chương 68

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Cả ngày Băng Phong đều có cảm giác đứng ngồi không yên, lúc nào cũng cảm

thấy có chuyện gì lớn muốn xảy ra, bất quá, người Băng Phong trước nay

trầm ổn, cho nên cũng không có biểu hiện ra, chính là vẫn ngồi ở chủ vị

-- uống trà!

Về phần trong lòng phiền não, chỉ cho là do không tìm được nơi Tiểu Ngọc Nhi.

Băng Phong đưa mắt tìm đến vị trí Bảo Lam, chỉ cần nàng tồn tại, trong lòng

liền ổn định! Bất quá, ngoài ý liệu là, Bảo Lam cũng không ở đó! Trong

lòng Băng Phong lập tức hoảng, phiền não nghiêm trọng hơn, cơ hồ đã lắp

đầy lòng dạ, Băng Phong cảm thấy hít thở không thông!

Băng Phong

vung tay từ trong đại sảnh đi ra, ở thời khắc khẩn trương này, hành động này không thể nghi ngờ đưa tới sự chú ý của mọi người, nhất là Băng

Tịch vội vàng hỏi: "Nhị ca, thế nào?"

Băng Phong từ trước đến nay chính là tùy tiện, cuồng phóng, cũng không để ý cái nhìn của người

khác, cho nên chỉ hướng về phía Băng Tịch nói: "Huynh đi ra ngoài một

chút!"

Băng Tịch luôn luôn nhạy cảm, thông minh, hơn nữa hiểu

biết về Băng Phong, tự nhiên biết nhị ca nhất định là xảy ra chuyện gì,

nếu không cũng không tại thời điểm đang toàn lực tìm cứu Tiểu Ngọc Nhi

mà đi ra ngoài dạo, chỉ bất quá nhị ca nói như vậy tự nhiên có đạo lý

của huynh ấy, Băng Tịch có thể làm chính là trợ giúp, Băng Tịch hướng về phía đã sớm không thấy bóng dáng Băng Phong mà nói: "Nhị ca, Tiểu Ngọc

Nhi sẽ không có chuyện gì, huynh không cần quá khẩn trương!" chỉ là, lời này rốt cuộc nói với người nào, người nào nghe lọt được ai biết!

Nếu là áp lực quá lớn, không chống cự nổi cũng là dễ hiểu, áp lực này thì

không được, thì ra Băng Phong cũng chỉ có như thế! Đây là nhật xét nhất

trí của mọi người!

Băng Phong hỏi thuộc hạ Trảm Bạch : "Bảo Lam đi đâu?"

"Bẩm chủ tử, Bảo Lam đi ra ngoài, cùng..."

"Hả?" ánh mắt của Băng Phong, khiến cho Trảm Bạch nộp khí giới đầu hàng, chủ tử thật quá đáng sợ!

" Bảo Lam cô nương cùng Nhị sư huynh Thạch Thiên."

Ánh mắt Băng Phong rõ ràng nghiêm nghị, sắc mặt cũng là âm tình bất định, không biết trong lòng nghĩ như thế nào.

"Biết đi đâu không?"

"Biết!"

"Dẫn đường!"

"Dạ!"

...

Bảo Lam chưa bao giờ cảm thấy được chiến đấu tàn khốc là như thế nào, mắt

thấy huynh đệ của mình cứ như thế một người tiếp một người ngã xuống

trước mặt của mình, loại cảm giác vô lực này, loại cảm giác đau đến chết lặng này, trọn đời Bảo Lam khó quên!

Bảo Lam chỉ là liều mạng

chém giết, lại chém giết, liên tục chém giết, hoàn toàn không có cảm

giác chém giết, nhưng mà biết cần phải chém giết!

Không hơn!

Song, Bảo Lam và những nhân sĩ giang hồ làm sao só thể so sánh với năm mươi

người Ngự Lâm quân được huấn luyện nghiêm chỉnh đây? Cứ như vậy Bảo Lam

mắt thấy ba mươi ba huynh đệ vì bảo vệ Bảo Lam từng người một phấn đấu

quên mình mà liều mạng! Bảo Lam nhìn tận mắt sinh mạng tuổi trẻ đang vật lộn, đang trôi qua...

Những người lỗ mãng này rõ ràng đều bị

chặt đứt một cánh tay, còn kéo vết thương chảy máu đâm vào lồng ngực

địch nhân, đang bị đao đâm vào sau bụng, thế mà cùng địch nhân đối diện

ôm cùng một chỗ, cùng nhau quấn lại hướng thẳng về trường kiếm, lựa chọn phương thức bi tráng nhất đồng quy vu tận!

Rõ ràng mới tránh

thoát được đường kiếm, lại cam nguyện vì huynh đệ bị một đao trí mạng,

cứ như vậy ngã xuống trước mắt đồng bạn!

Những người này bất

luận là nhỏ tuổi hay lớn tuổi, vô luận là kinh nghiệm phong phú hay là

còn non nớt, đều ở trong tình thế chiến đấu không thuận lợi vẫn một mực

chiến đấu để bảo vệ một cô gái! Đây là Đại tiểu thư của bọn hắn, đây

cũng là nữ thần trong lòng bọn họ! Tại sao có thể để cho tiểu thư bị một chút xíu tổn thương đây? Có phải hay không, có phải hay không mình cố

gắng một chút, mình giết nhiều hơn nữa một người là có thể bảo vệ nữ

thần an toàn?

Làm cho chiến đấu ác liệt hơn chút nữa đi!

Những Ngự Lâm quân này rõ ràng cũng không ngờ rằng những nhân sĩ giang hồ này lại kiên trì như vậy, giống như là cỏ dại, nào sợ toàn bộ đều thiêu

hủy, chỉ cần có chút cơ hội sống còn là sẽ lại phản công! Bọn họ vốn chỉ tính toán hành động qua loa, có thể giải quyết trong một khắc, ai biết

trận này cứ chiến đấu kéo dài hơn hai canh giờ không có thắng bại! Hơn

nữa, Ngự Lâm quân chết gần nữa! Vô luận kết quả cuộc chiến đấu này là

gì, những hán tử này đều là anh hùng đáng được kính nể! Những Ngự Lâm

quân này luôn mắt cao hơn đầu, giờ phút này cũng thu hồi miệt thị, xuất

ra trang nghiêm, thận trọng đối đãi đối thủ của mình, tôn trọng đối thủ

của mình!

Bảo Lam đã tê dại, từng chiêu từng thức của nàng, nhất

cử nhất động hoàn toàn là bản năng, nàng đã bị lạc vào trong cuộc chiến

này, hoàn toàn mất đi lương tri! Nhưng là, hán tử dũng mãnh cũng có thời điểm mệt mỏi, nữa là thân thủ bén nhạy cũng có thời điểm chậm trễ, trải qua hơn bốn giờ chiến đấu, thân thể Bảo Lam đã sắp đến cực hạn, rõ ràng thể lực đã cạn kiệt, giờ phút này nàng chỉ là dựa vào tê dại để chiến

đấu, một khi thần kinh thức tỉnh, nàng đúng là mặc cho người làm thịt!

Thời điểm Bảo Lam ở phương hướng cảm thấy không thể tiếp tục duy trì, đột

nhiên một đội nhân mã gia nhập tiến vào, Bảo Lam không có sức phán đoán

căn bản là không cách nào suy nghĩ là địch hay bạn, chỉ là muốn chém

giết! Bảo Lam theo bản năng giơ lên bảo kiếm bổ về phía người vừa tới,

đột nhiên bị một đôi cánh tay có lực nắm ở vòng eo, tới gần cái ôm ấp áp trong ngực, truyền đến bên tai âm thanh quen thuộc trầm thấp mang theo

đau lòng: "Lam Lam, ngoan! Không sao, nhị ca tới, không sao! Sẽ không có chuyện gì nữa!"

Đại não Bảo Lam phút chốc trì độn, sau đó liền bất tỉnh, hoàn toàn hôn mê!

.....

"Thái ý, thân thể Lam tỷ tỷ thế nào?" Tiểu Ngọc Nhi ngồi ở mép giường, cõi

lòng đầy hi vọng hỏi vị thái y quyền cao chức trọng, chính là vị thái y

đem mình từ quỷ môn quan kéo về, Tiểu Ngọc Nhi cũng tin tưởng nhất định

Lam tỷ tỷ sẽ không có chuyện gì!

"Tục ngữ nói không sai, tâm bệnh cần tâm dược trị, Quận chúa Bảo Lam đã đóng kín cửa lòng, mặc cho thế

sự bên ngoài thay đổi cũng không nhúc nhích, dù cho thuốc tốt hơn, cũng

là không thể ra sức nha!" Lão thái y ngụ ý sâu sắc nói.

"Vậy phải làm thế nào bây giờ a? Thái y đại nhân, Tiểu Ngọc Nhi tin tưởng ngài nhất định sẽ có biện pháp!"

"Ai! Cái gọi là sanh lão bệnh tử tất cả tự có trong định số, Quận chúa người hiền sẽ có trời phù hộ, lão phu tin tưởng Quận chúa nhất định sẽ qua

lằn ranh kia! Trương tiểu thư không cần lo lắng quá mức, hơn nữa ngài

bệnh nặng mới khỏi, còn cần phải nghỉ ngơi thật tốt, không khỏi phần

lưng lưu lại vết sẹo!"

"Lam tỷ tỷ như vậy, ta làm sao có thể an tâm nghỉ ngơi? Nếu không phải vì cứu ta, Lam tỷ tỷ sẽ không gặp chuyện tàn khốc này!

Tiểu Ngọc Nhi nói xong, liền lại đem ánh mắt đặt trên người nằm trên giường

đang mở mắt, không có tiêu cự không có thần thái, trong lòng Bảo Lam

trống rỗng không có gì!

"Lam Lam nhất định sẽ không có chuyện gì! Chẳng qua nhất thời bị kích thích nghĩ không ra mà thôi! Ta tin tưởng

Lam Lam là người kiên cường, nàng sẽ không để chúng ta chờ quá lâu!"

"Tịch ca ca, huynh hết tiết học?"

"Ta nhất định sẽ cố gắng, cố gắng trở nên mạnh mẽ, cố gắng bảo vệ ngươi!"

Băng Tịch nhìn người đờ đẫn ở trên giường, tín niệm trong lòng cũng là

chưa bao giờ trải qua kiên định, Lam Lam, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi

thật tốt! Tại đây, ngươi trước hết nghỉ ngơi thật tốt đi!

"Bẩm

chủ tử, Bảo Lam Quận chúa vẫn hoàn toàn như trước đây... Bất quá thái y

nói, thương thế Quận chúa đã không còn đáng ngại!" Trảm Bạch biết chủ tử mặc dù không đi xem Bảo Lam, nhưng là cầm tấu chương trên tay nữa ngày

cũng không có động một cái, Trảm Bạch biết, chủ tử là đang chờ đợi cái

gì!

Vẻ mặt Băng Phong trước sau như một, chỉ bất quá, trống rỗng

sinh ra tiếng thở dài: Bảo Bảo, đã hai mươi mốt ngày, nàng có biết xảy

ra rất nhiều chuyện? Mau tỉnh lại đi, ta sẽ đầu đuôi gốc ngọn nói cho

nàng biết!

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 2
Chương 3
Chương 3
Chương 4
Chương 4
Chương 5
Chương 5
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 8
Chương 8
Chương 9
Chương 9
Chương 10
Chương 10
Chương 11
Chương 11
Chương 12
Chương 12
Chương 13
Chương 13
Chương 14
Chương 14
Chương 15
Chương 15
Chương 16
Chương 16
Chương 17
Chương 17
Chương 18
Chương 18
Chương 19
Chương 19
Chương 20
Chương 20
Chương 21
Chương 21
Chương 22
Chương 22
Chương 23
Chương 23
Chương 24
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 68
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...