Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tiểu Vương Phi Điêu Ngoa Kiêu Ngạo

Chương 77

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Ngày mai sẽ là một ngày đáng được ăn mừng!

Trương Thái Phó gác tay mà đứng, nhìn trên trời trăng sáng, lúc này lời nói

cũng là hướng về phía người trong phòng nói: "Ngày mai có thể nắm chắc?"

"Lão sư yên tâm!"

"Ai! Vất vả cho ngươi!"

"Học trò không ngại!"

"Bây giờ là thời điểm mấu chốt, ngàn vạn lần không thể xuất hiện bất kỳ sai lầm!"

"Học trò ghi nhớ dạy bảo của ngài!"

"Cuối cùng bọn họ một chút cũng không đợi được! Chúng ta đã ẩn núp lâu như vậy, lâu đến tóc của ta đều đã bạc!"

"Chẳng qua là ủy khuất cho Tiểu Ngọc Nhi!"

"Hắn là nhi nữ của ta, hy sinh những thứ này là nhất định, nếu biết nó cũng

sẽ thông cảm! Khá tốt cờ cao một chiêu của ngươi, hết thảy đều ở trong

lòng bàn tay của ngươi!"

"Học trò thời khắc nơm nớp lo sợ, không dám có chút lười biếng!"

"Như thế rất tốt!"

Một phòng yên tĩnh, Thái Phó vẫn như cũ nhìn trên trời trăng sáng, biết hắn đã đi rồi

"Ai! Cuộc sống thế này lúc nào thì mới không lo nghĩ?"

.....

Băng Trạch biết mình là điên rồi, bằng không cũng sẽ không mặc cho ác ma trong lòng nảy sinh, thế nhưng thật tìm đến Bảo Lam!

"Khởi bẩm Trạch Hoàng tử Điện hạ, Bảo Lam Quận chúa đã ngủ!" Tiểu Liên tuân

thủ nghiêm ngặt bổn phận, sẽ không để cho cá tính của mình bày ra, cũng

tuyệt đối không tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, mặc cho người chém

giết!

"Sớm như vậy? A, Tiểu Liên đúng không? Phiền toái ngươi đi đánh thức nàng được không? Ta có chuyện quan trọng!"

Tiểu Liên nghĩ thầm: Chủ nhân của mình quả nhiên dự liệu như thần, ngay cả

tối hôm nay Trạch Hoàng tử nhất định tới cũng biết! Quên đi, chính là

dựa theo kịch bản của chủ nhân thôi!

Tiểu Liên ra vẻ một bộ dáng ba phần oán khí, ba phần vẻ mặt bất đắc dĩ, mang theo bốn phần rối rắm đi về phía nội thất.

Băng Trạch cau mày: Quyết định của ngày hôm nay thật sự là chính xác sao?

Quên đi, sống ở đâu thì yên ổn ở đấy!

Bảo Lam được Tiểu Liên nâng đỡ đi ra, như cũ là biểu cảm gương mặt đờ đẫn,

duy trì bước chân đều đều, đối mặt với Băng Trạch ánh mắt không hề duy

trì xem xét, thong dong không thay đổi!

Tiểu Liên ngươi đi xuống trước đi! có chuyện bổn Hoàng tử sẽ gọi ngươi!"

Băng Trạch nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắc hoàn mỹ không tỳ vết của Bảo

Lam, tâm vẫn luôn bất an cuối cùng cũng có thể thả lỏng xuống, nhưng

chân mày Băng Trạch cũng sít sao nhíu lại: Chẳng lẽ mình đối với Bảo

Lam? Đây chính là không được nha, người nào không biết Băng Tịch thích

Bảo Lam? Dựa vào sự sủng ái của Băng Phong đối với Tịch, sợ là mình sẽ

phải rước họa vào thân a!

Huống chi -- thái độ Băng Phong đối với Bảo Lam!

Người khác không biết, nhưng mà mình biết rất rõ Băng Phong thích Bảo Lam!

Đó là một cái ánh mắt vạn năm, người chưa từng trải qua yêu sai đắm khắc cốt ghi tâm sẽ không hiểu!

Van trí nhớ mở ra, Băng Trạch rốt cục vẫn phải nhớ lại bóng dáng tươi cười

thương yêu, đã nhiều năm như vậy, không biết đã từng thuộc về riêng mình phải chăng nàng như vậy hận mình?

Xin như vậy hận đi, ít nhất người vẫn còn ở một góc nào đó hận!

Hai người nhìn nhau không nói gì, đều có tâm sự riêng, cứ như vậy ngồi, hắn nhìn nàng, nhưng trong mắt của hắn không có nàng! Nàng nhìn hắn, trong

mắt của nàng cũng không có hắn!

Quỷ dị rồi lại hài hòa!

Một canh giờ đã qua, rốt cục Băng Trạch vẫn bị tiếng gõ cửa nhẹ nhàng kéo trở lại với thực tế thống khổ.

"Trạch Hoàng tử Điện hạ, Bảo Lam Quận chúa cần phải ngủ!"

A, thì ra cứ như vậy ngồi hai canh giờ!

Trong lòng Băng Trạch nhấc lên sóng to gió lớn! Đã bao nhiêu năm mình không

có phóng túng qua như vậy? Cho dù tự tay mai táng tình yêu một năm kia,

hắn cũng vẫn như cũ thong dong!

Nhưng mà, hôm nay đây là thế nào? Đối mặt với một cô gái chỉ có qua vài lần duyên phận, thế nhưng không

có ý thức mở ra trái tim!

Đây là đại kỵ a!

Bản thân không muốn sống nữa sao?

Sau khi hết khiếp sợ, nhìn về cô gái đối diện vẫn không hề động, Băng Trạch buông lỏng quả đấm đang nắm chặc, cuối cùng nhớ ra hiện tại đã khuya

lắm rồi, nên là lúc rời đi!

Thôi, nàng chỉ là một người đầu gỗ

hoàn toàn không có tư tưởng, đối với mình hoàn toàn không tạo uy hiếp,

cho nên mình sẽ không cần đề phòng với nàng!

Đúng vậy, nhất định là như vậy!

Tâm Băng Trạch cuối cùng ấn định tư tưởng lừa mình dối người, đứng dậy, nện bước chân hốt hoảng rời đi!

Quá khứ của người đàn ông này nhất định có một đoạn tình yêu khắc cốt ghi tâm!

Nhưng là, đã qua!

Bảo Lam khẳng định ý nghĩ trong lòng!

"Tối nay có thể để cho ngươi hài lòng?"

"Người nào? Người nào ở đó?"

"Tam đệ luôn luôn tâm ngoa thủ lạt mà cũng có thời điểm buông lỏng như thế,

ngươi nói ta có phải hay không bỏ qua một cơ hội thật tốt đem ngươi đưa

vào chỗ chết? Hả?"

Khuôn mặt Băng Trạch tái nhợt đã nói cho hắn đáp án, qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn không quên?

Lại là một chuyện tình bi thương của nam nhân!

Rốt cục Băng Trạch thấy rõ bóng dáng rắn rỏi ẩn sâu trong vườn trúc!

Một thân trường sam màu đen, thừa dịp trong bóng đêm rừng trúc càng thêm bí ẩn, tuấn nhan nghiêm túc, ngược lại cùng cây trúc hợp nhau lại càng

tăng thêm sức mạnh, đây là một vì trúc mà sinh người! Không, phải nói

những cây trúc này chính là vì người đàn ông tối nay này mà sinh! Cuối

cùng sinh mệnh của bọn họ, chỉ là vì tối nay hoàn thành lòng trung thành với người đàn ông này! Cho dù là một cái chớp mắt, vậy là đủ rồi!

Chỉ có thể nói tối nay Băng Trạch rất không trấn tĩnh, vừa bị ý nghĩ trong lòng làm kinh hãi!

Làm sao có thể? Tại sao có thể?

Làm sao lại nghĩ muốn trung thành với hắn?

Hắn chính là chướng ngại vật trên đường thượng vị của mình a!

Chẳng lẽ mình đã e ngại hắn sao?

Chẳng lẽ mình muốn thuần phục sao?

Không! Tuyệt đối không thể!

"Đây chính là thái độ ngươi đối đãi với ân nhân cứu mạng? Hả?"

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 2
Chương 3
Chương 3
Chương 4
Chương 4
Chương 5
Chương 5
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 8
Chương 8
Chương 9
Chương 9
Chương 10
Chương 10
Chương 11
Chương 11
Chương 12
Chương 12
Chương 13
Chương 13
Chương 14
Chương 14
Chương 15
Chương 15
Chương 16
Chương 16
Chương 17
Chương 17
Chương 18
Chương 18
Chương 19
Chương 19
Chương 20
Chương 20
Chương 21
Chương 21
Chương 22
Chương 22
Chương 23
Chương 23
Chương 24
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 77
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...