Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi

Chương 41

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Nao nao, không ngờ lại nhanh như vậy đã có người chú ý tới ta.

A, khẽ cười, sao lại không thể? Ta là nữ tử Hoàng Thượng khâm điểm vào cung, khác hẳn những người chờ tuyển tú. Hiện tại, đôi mắt của nhóm phi tần hậu cung e rằng đều đang nhìn ta chằm chằm

Hai cung nữ vội xoay người mở cửa.

Vân Mi nhỏ giọng: "Nhị tiểu thư, Hiền Phi nương nương là cháu gái nhà ngoại của Thái Hoàng Thái Hậu."

Ta gật đầu, xem ra chuyện ta dặn dò, Vân Phi xử lý rất nhanh. Thân thích của Thái Hoàng Thái Hậu, thảo nào mọi người đều còn quan sát, chỉ có mình nàng dám tới. Ổn định tâm trạng mà ra ngoài, ta quỳ xuống hành lễ: "Nô tỳ thỉnh an Hiền Phi nương nương."

Nữ tử kia đi tới trước mặt ta mới dừng lại, thanh âm ôn nhu từ đỉnh đầu truyền tới: "Đa lễ như vậy làm gì? Người đâu, còn không dìu nàng ấy đứng lên."

"Tạ nương nương."

Vân Mi đỡ ta đứng dậy, Hiền Phi cười nói: "Hoàng Thượng mới hồi cung, đi đường hẳn mệt mỏi, nói chuyện với Thái Hoàng Thái Hậu một lát còn phải qua Ngự Thư Phòng. Khó có được chính miệng Hoàng Thượng nói muốn phong muội làm Uyển Nghi, cho nên Thái Hoàng Thái Hậu đặc biệt phái bổn cung đến xem, hi vọng cung nhân bên dưới không chậm trễ muội." Tay nàng chậm rãi vỗ vỗ mu bàn tay ta, lời nói ôn nhu, quả nhiên đoan trang hiền huệ.

Vòng ngọc phỉ thúy trên tay càng tôn lên bàn tay mềm mại trắng nõn của nữ tử, ta nói câu cảm tạ, hơi ngước mắt, liền thấy nàng khẽ cười, ánh mắt sáng lên, nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, nói: "Có thiếu thứ gì cứ nói với bổn cung, Hoàng Thượng thương muội, cũng khó trách Thái Hoàng Thái Hậu phân phó bổn cung tới gặp ngươi một lần." Ánh mắt cười như không cười lướt qua gương mặt ta, lại cười nói, "Tư thái quả nhiên lả lướt, nghe nói, muội còn biết nhảy Lăng Ba?"

Không khỏi kinh hãi, ta vội hỏi nàng: "Nương nương nghe ai nói?" Ta đã ở trước mặt Nguyên Thừa Hạo nói ta không biết, vì sao trong cung lại có lời đồn này?

Sắc mặt Hiền Phi thoáng thay đổi, chỉ nói: "Muội muội tốt, Lăng Ba là môn tuyệt kỹ, không phải ai cũng có thể học được, trên đời này, có thể giữ được trái tim Hoàng Thượng cũng chỉ có một mình muội."

Thì ra, nàng cho rằng ta sợ các nàng theo học Lăng Ba nên mới hỏi như thế.

Ta đành phải nói: "Nương nương hiểu lầm rồi, nô tỳ chỉ là..."

"Cũng không phải đại sự gì, không cần để ý." Nàng kéo t ra ngoài, lại nói, "Chỉ là hôm nay Thái Hoàng Thái Hậu nói muốn xem, chi bằng tìm một ngày khác biểu diễn trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu. Hôm nay nếu đã tới, bổn cung liền dẫn muội đi dạo, coi như để quen đường."

Bị nàng kéo ra ngoài, ta không có lý do cự tuyệt.

Chỉ là, Thái Hoàng Thái Hậu muốn xem Lăng Ba...

A!

Lơ đãng mà cười, Nguyên Thừa Hạo, ta biết rồi.

Bọn cung nữ thái giám đều theo sau từ xa, Hiền Phi cuối cùng cũng buông tay nắm tay ta, ta phảng phất thở phào nhẹ nhõm, xấu hổ giấu dưới ống tay áo to rộng.

Đi được vài bước, nàng lại lân tiếng: "Ngày đầu vào cung, danh xưng nhảy múa đẹp nhất thuộc về Đường Tiệp Dư, ngày sau, e rằng sẽ thuộc về muội."

Tay bất giác nắm chặt, chẳng qua mới vào cung mấy canh giờ thôi, nơi này đã bắt đầu nổi sóng. Hít một hơi thật sâu, ta thong dong trả lời: "Nô tỳ đa tạ nương nương nhắc nhở." Hiền Phi nói như vậy không phải vì muốn ra oai phủ đầu, nàng là muốn mượn sức ta, như thế, không bằng ta lui một bước.

Ở nơi này, ta không có bằng hữu, cũng không muốn vừa tới đã gây thù chuốc oán.

Nữ tử trước mặt dừng bước, hơi nghiêng mặt nhìn ta, đột nhiên cười.

Ngón tay xẹt qua bụi hoa bên cạnh, nàng thấp giọng: "Bổn cung nói mà, nữ tử có thể khiến Hoàng Thượng yêu thích đương nhiên thông tuệ khả ái."

Ta cũng cười, thấp đầu.

Nàng lại kéo tay ta: "Hoa đằng trước càng đẹp mắt."

Nâng bước, ta đi theo nàng.

Dọc con đường nhỏ uốn lượn, một nam tử đi tới, không triều phục, chỉ một bộ thường phục nhẹ nhàng.

Hiền Phi không dừng bước, trực tiếp tiến lên, kéo ta lui sang một bên, cười hỏi: "Hoàng Thượng chẳng qua mới trở về, Dương tướng quân đã vội vã tiến cung rồi sao?"

Nam tử kia không nói nhiều, chỉ hành lễ, nhanh chóng rời đi.

Ánh mắt không khỏi hướng theo ông ta, bên tai truyền tới giọng của Hiền Phi: "Đó là Dương tướng quân Dương Thành Phong, phản loạn Thủy Hưng năm thứ hai, ông ta là công thần lớn nhất." Tuy nói là công thần, nhưng ngữ khí của Hiền Phi lại ẩn ẩn không vui.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 41
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...