Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tổng Tài Đưa Cục Cưng Cho Tôi

Chương 162

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Sau khi rời khỏi phòng bệnh của Chu Lâm Na, thì Hách Liên Tuyệt và Trình Mộ Thanh đi đến thăm Uất Sâm Dạ và Vivi, lúc ra khỏi Trình Mộ Thanh cũng không nói gì..

Hách Liên Tuyệt liền chú ý “Làm sao vậy?Em giận sao?”

Trình Mộ Thanh ngẩng đầu, liếc hắn một cái “Không có giận”

“còn nói là không giận?Mặt của em đã viết rõ bốn chữ tôi đang rất giận kìa” tay Hách Liên Tuyệt nhéo nhéo cái mặt của cô một chút

Trình Mộ Thanh né ra “Em nói thật, em không có giận, chỉ không ngờ cô ấy bây giờ đã bệnh mà còn mãnh liệt hận em như vậy”

Hách Liên Tuyệt hạp mâu, ôm lấy cô “hiện tại cô ấy đã vậy thì đừng so đo làm gì, về sau không gặp lại là được”

Trình Mộ Thanh gật gật đầu “Đi thôi, đi thăm Vivi”

_Trong phòng bệnh_

Vivi đã tỉnh lại, khi thấy Trình Mộ Thanh và Hách Liên Tuyệt đi tới, cặp ngươi trong suốt có một chút lặng lẽ

Bọn họ thật hạnh phúc vậy Sâm Dạ ca thì sao?

“Vivi, cô tỉnh rồi?” Trình Mộ Thanh nhẹ giọng hỏi

“ừ” Vivi gật đầu, sau đó nhớ tới cái gì “Cám ơn cô đã cứu tôi”

Trình Mộ Thanh ngồi xuống, cầm tay Vivi “Đừng nói cám ơn, cô tỉnh lại là tốt rồi! À, Uất Sâm Dạ đâu?” Trình Mộ Thanh hỏi, vừa rồi đi ngang phòng của hắn cũng không thấy

Nói đến đây, sắc mặt của Vivi tối đi vài phần “SÂm Dạ ca có chuyện, vội đi......”

Nghe vậy, Trình Mộ Thanh cũng đoán ra được, dùng sức nắm tay Vivi ” Vivi, tôi không biết cô hiểu lầm tôi cái gì, nhưng tôi chỉ muốn nói những lời ngày đó cô nói với tôi tôi sẽ không đáp ứng, hạnh phúc là tự tay mình nắm bắt được, nên nếu cô thật lòng thích Sâm Dạ thì phải tranh thủ ”

Vivi nhìn Trình Mộ Thanh, đôi mắt nhẹ nhàng chớp chớp, sau đó nhìn lê

n trần nhà, tranh thủ sao? Cô đã tranh thủ mười mấy năm rồi không phải kết quả vẫn vậy sao?

Một nụ cười chua sót nở lên môi “Cho dù tranh thủ, tâm tư của Sâm Dạ ca cũng không thuộc về tôi, anh ấy chỉ có thể xme tôi là em gái”

Nụ cười như vậy, lại nở trên mặt của một cô gái mười mấy tuổi, Trình Mộ Thanh không khỏi căn thẳng, lúc cô bằng tuổi Vivi cũng là lúc cô gặp Hách Liên Tuyệt, sau đó một mình đến Milan nhưng lại mang thai, nhìn đến Vivi cô cảm thấy giống mình trước kia, chính là hiện tại cô có thể nói gì? Chuyện tình cảm của người khác mình không thể đụng tay vào..

Uất Sâm Dạ vẫn hi vọng hắn nên hiểu sớm một chút..

Cùng Vivi nói mấy câu thì Trình Mộ Thanh và Hách Liên Tuyệt trở về nhưng là về công ty..

Tốt hay xấu thì hiện tại Trình Mộ Thanh cũng là thư kí của Tổng Tài TCL

Trình Mộ Thanh vốn phải tự chính mình vào, nhưng Hách Liên Tuyệt không cho, lôi kéo tay cô đi qua đường, trêu chọc không ít ánh mắt, Trình Mộ Thanh đỏ mặt cúi đầu, chính là Hách Liên Tuyệt lại cố tình ngẩng đầu, hận không thể nói ọi người biết, nữ nhân này là của hắn..

Cái loại hạnh phúc này,t ất cả đều dạt dào thể hiện ra

Mà trên mặt Trình Mộ Thanh cũng đõ rực, nhiều người nhìn thấy như vậy, ánh mắt nào cũng có, hại cô thật ngại chết..

Lúc vào thang máy, mặt đã ửng đỏ đến mang tai, vươn tay định sẽ đánh hắn “Đều là tại anh”

Hách Liên Tuyệt ôm trụ lại, đột nhiên đem cô ôm vào lòng ngực, tà mị nở nụ cười “Anh thì sao?”

“Không nên rêu rao như vậy? Anh không thấy bọn họ đều dùng ánh mắt kì dị nhìn em đâu......” Trình Mộ Thanh hờn dỗi nói

“Nhìn thì nhìn, em chính là người phụ nữ của anh, làm cho bọn họ đều biết để khỏi nhớ mong em” Nói xong, Hách Liên Tuyệt giữ chặt cô, đối với đôi môi của cô mà hôn lên

“A…” Trình Mộ Thanh đẩy đẩy hắn “Nơi này là thang máy a”

“Không việc gì, sẽ không ai thấy”

Đang nói, đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra, Hàn Dã đứng bên ngoài, nhìn thấy cảnh tượng trong thang máy, gnây ngẩn cả người..

Mà Trình Mộ Thanh bị che khuất, dư quan nhìn thấy Hàn Dã, bật người đẩy Hách Liên Tuyệt ra

Hách Liên Tuyệt xoay người, nhìn thấy Hàn Dã, ánh mắt tựa hồ muốn nuốt sống Hàn Dã, hắn đã quên Hàn Dã cũng có thể dùng than máy này!

“Cái kia, tôi không thấy gi hết, gần đây mắt không tốt lắm......” Nói xong, Hàn Dã liền đi vào bên trong thang máy

Trình Mộ Thanh đỏ mặt, đẩy Hách Liên Tuyệt rồi chạy nhanh ra ngoài

Hách Liên Tuyệt cũng bước ra, trừng mắt nhìn Hàn Dã “Cẩn thận tôi điều cậu đến Châu Phi”

Hàn DÃ đứng đó, một dạng mang theo tôi không thấy gì, tôi không thấy gì cả............

*****************

Sau khi Hách Liên Tuyệt rời bệnh viện, Chu Lâm Na nằm trên giường, vẻ mặt không cam lòng, lúc này Phó Gia Tuấn đi đến, nhìn thấy Chu Lâm Na, nét mặt biểu lộ nụ cười quái dị “Thế nào?Có khá hơn chút nào không?”

“Anh tới đây làm gì?” Thấy Phó Gia Tuấn, sắc mặt Chu Lâm Na không vui

Phó Gia Tuấn một thân hàng hiệu, tiêu sái bước vào, ánh mắt khinh chọn “Thế nào? Sau khi lợi dụng tôi rồi thì muốn vứt anh sao?”

Chu Lâm Na liếc hắn một cái, cũng không nói thêm gì

“Thế nào?Một câu cũng không nói?” Phó Gia Tuấn hỏi

“Mặc kệ chuyện của anh” Chu Lâm Na tức giận nói

“A, mặc kệ chuyện của tôi, em có đừng quên tôi đã đầu tư không ít tiền cho em.. bây giờ em nói mặc kệ tôi” Phó Gia Tuấn nói

“Anh yên tâm, tiền tôi sẽ trả lại” Nói xong, xốc chăn xuống giường “Tôi phải xuất viện”

Phó Gia Tuấn làm hiệu “Ok”

Ban đêm, di động của Hách Liên Tuyệt vang lên, hắn cầm di động tiếp nhận “Alo......”

“Là Hách Liên Tuyệt phảu không?”

“Đúng là tôi”

“Tôi là Phó Gia Tuấn, bây giờ anh đến quán bar Hạ Tuý Nhân đi, Chu Lâm Na uống rượu, không ngừng gọi tên anh......”

Hách Liên Tuyệt trau mày “Cô ấy không phải ở bệnh viện sao?”

“Đến rồi nói sau ” Nói xong, điện thoại trực tiếp bị cúp

Hách Liên Tuyệt cầm di động trong tay, trau trau mày, Trình Mộ Thanh nằm trong lòng ngực hắn, cô cũng nghe được, ngẩng đầu nhìn “Anh đi đi”

“Nhưng mà......”

“Anh yên tâm, em sẽ không nghĩ lung tung nữa, anh về sớm một chút” Trình Mộ Thanh quan tâm nói

Hách Liên Tuyệt cúi người hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một cái “Bà xã, em thật tốt”

“Ai là bà xã của anh nha” Trình Mộ Thanh đánh vào lòng ngực hắn một cái

“Đương nhiên là em, chờ chuyện này chấm dứt, chúng ta liền kết hôn” Nói xong, hắn triền miên hôn lên đôi môi mềm mại của cô, mấy phút sau mới đứng dậy

“Được rồi, ai đi đi, trời tối rồi” Trình Mộ Thanh nói, dùng chăn bao vây bản thân..

“Ừ” Hách Liên Tuyệt đứng dậy, thay chút quần áo

“Anh đi nha”

“Ừ” Trình Mộ Thanh gật gật đầu

Hách Liên Tuyệt không nói nhiều liền vói vào trong chăn, ánh mắt nheo lại “Làm sao đây? Anh bỏ em không được......”

Trình Mộ Thanh sợ hãi, nhanh đem chính mình cuốn lại “Thôi được rồi, đừng loạn nữa, mau đi đi”

Hách Liên Tuyệt nhịn xuống, thu lấy tay lại “Em ở nhà ngoan ngoãn đợi anh, rất nhanh anh liền trở lại”

“Ừ..ừ” Trình Mộ Thanh liên tục gật đầu

Hách Liên Tuyệt đứng dậy, hướng đi ra ngoài

“Tuyệt......” Trình Mộ Thanh gọi lại

Hách Liên Tuyệt quay đầu

“Đi đường cẩn thận......” Trình Mộ Thanh nhẹ giọng nói

Khoé miệng Hách Liên Tuyệt gợi lên “Ừ, đợi anh về”

Ở quán bar, Chu Lâm Na ngồi trong một chỗ, uống say như chết, Phó Gia Tuấn ngồi cạnh nhưng cô không ngừng kêu tên Hách Liên Tuyệt..

Phó Gia Tuấn không thể kéo cô được, không cho cô uống như cô lại cố tình uống!

Lúc Hách Liên Tuyệt tới nhìn thấy Phó Gia Tuấn, hắn bước qua cầm tay Chu Lâm Na” Em xuất viện lúc nào?Em có biết tình trạng bây giờ của mình thế nào không?Lại còn ở đây uống rượu? Em không muốn sống nữa?”

Nghe được giọng nói của Hách Liên Tuyệt, Chu Lâm Na chậm rãi ngẩng đầu “Tuyệt?LÀ anh sao?......Là anh phải không?”

“Là anh, hiện tại em lập tức theo anh trở về bệnh viện đi” Nói xong, Hách Liên Tuyệt muốn kéo Chu Lâm Na đi

“Không, em không muốn quay về bệnh viện, không muốn......” Chu Lâm Na bỏ tay hắn ra “Em không muốn trở về......”

Đọc tiếp Tổng Tài, đưa cục cưng cho tôi – Chương 164

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 162
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...