Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch

Chương 119

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Cổng nhà mở toang, Diêu Xuân Nương và Tề Thanh ngồi trên bàn đối diện nhau, cả hai không ai nói gì, trong nhà nhất thờ yên tĩnh kỳ lạ, chỉ có tiếng đứa trẻ trong tay Diêu Khánh Hỷ thỉnh thoảng phát ra tiếng nước miếng chóc chóc.

Diêu Xuân Nương không nói đồng ý hay không đồng ý với Tề Thanh, đôi mắt thỉnh thoảng nhìn về đống giấy nợ trên bàn, lại liếc nhìn Tề Thanh đang giả bộ nghiêm mặt, hai tay đặt trên bàn, ngón tay không yên lộn xộn, vẻ mặt đầy do dự.

Nàng diễn xuất còn giống Tề Thanh hơn, như thể hôm nay Tề Thanh thực sự đến ép nàng về thôn Lê Thủy sống cùng hắn.

Tề Thanh tự nhiên biết Diêu Xuân Nương đang diễn cho người khác xem, nhưng hắn nhìn nàng ngồi trước mặt mình mà không nói gì, đã chuẩn bị sẵn mọi thứ trên đường đi nhưng vẫn không nỡ nói ra.

Diêu Khánh Hỷ biết quan hệ giữa Tề Thanh và Diêu Xuân Nương không đơn giản, trước đây Diêu Xuân Nương đã nhờ nàng ta gửi thư cho Tề Thanh. Nhưng Diêu Xuân Nương chỉ bảo nàng ta gửi thư, không nhắc gì khác, lúc này thấy tình huống cũng không đoán được quan hệ giữa Diêu Xuân Nương và Tề Thanh là gì.

Nàng ta lén nhìn Tề Thanh không có biểu cảm, trong lòng thắc mắc: Liệu có thật là chủ nợ của Xuân nhi không?

Diêu Khánh Hỷ cảm thấy bầu không khí không đúng, liền ra hiệu cho trượng phu mình ôm đứa trẻ sang phòng khác.

Đứa trẻ vừa đi, căn phòng lại trở nên yên tĩnh. Một lúc sau, Tề Thanh bỗng lên tiếng gọi: “Diêu Xuân Nương.”

Hắn gọi rất rõ ràng, không chút lắp bắp, trong giọng nói chứa đầy tình cảm dịu dàng gọi “Xuân Nương”, khiến Diêu Xuân Nương không tự chủ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn giả vờ rất có dáng vẻ, gõ gõ lên giấy nợ, hỏi với giọng trầm: “Hôm nay ngươi, ngươi muốn trả, trả nợ, hay theo, theo ta vê sống?”

Câu hỏi này được hỏi trắng ra, ở cửa Diêu Đại Hải và thê tử của ông ta đều quay đầu nhìn lại.

Tề Thanh đội đấu lạp đi dưới mưa suốt một đoạn đường, vai áo ướt sũng, khi hắn ngồi xuống, lộ ra cơ bắp chắc khỏe dưới lớp áo, thoạt nhìn không dễ chọc.

Cái kiểu mạnh mẽ và kiêu ngạo này, chính là hình ảnh của một kẻ côn đồ đang mua bán dân nữ.

Diêu Xuân Nương theo hắn diễn trò, nàng nắm chặt ngón tay, không tự tin hỏi: “Nếu ta không muốn sống với ngươi, cũng không trả được tiền thì sao?”

Diêu Khánh Hỷ nghe nàng nói vậy, gấp đến độ ở dưới bàn lo lắng kéo tay áo của nàng.

Diêu Xuân Nương không bị ảnh hưởng, nói xong thì im lặng. Câu này nghe như nàng đang chờ Tề Thanh phát tâm từ bi, bảo rằng tiền không cần trả.

Tề Thanh chưa lên tiếng, nhưng Diêu Đại Hải đã nói trước, giọng điệu như bị châm chọc: “Không trả được thì lúc trước ngươi vay làm gì, giờ có cái lỗ lớn như vậy, ngươi không tự mình lấp lại, còn mong ai giúp ngươi trả nợ nữa?”

Diêu Đại Hải thật sự không có chút sĩ diện nào, ông ta không kiếm được tiền từ Diêu Xuân Nương, giờ còn mặt dày nói những lời vô ích này.

Người không biết còn tưởng ông ta tốt bụng, dạy bảo Diêu Xuân Nương như nữ nhi của mình.

Lúc sáng sớm Diêu Xuân Nương đã nghe thấy Diêu Nhị Đông và Diêu Đại Hải lén lút ra khỏi thôn Lê Thủy, biết rằng ông ta không cầm được tiền bán nhà của nàng, đang trút giận lên nàng.

Diêu Xuân Nương không tức giận, trái lại môi mím, nói với Diêu Đại Hải: “Thúc nói đúng, lúc trước là ta không hiểu chuyện, gây ra rắc rối mà không khắc phục. Đại thúc, bao năm qua thúc nhìn ta lớn lên, ta luôn coi thúc như cha ruột, thúc cho ta mượn một ít tiền đi, ta gom lại, cố gắng thì có thể trả được đấy.”

Diêu Xuân Nương vốn là người miệng mồm lanh lợi, giờ đây lại khóc lóc làm ra vẻ tội nghiệm, khiến Diêu Đại Hải không biết phải đáp lại thế nào.

Đại thẩm của Diêu Xuân Nương như thấy ma nhìn nàng, không hiểu sao nàng lại thay đổi nhanh chóng, đến cả câu “cha ruột” tào lao cũng nói ra được.

Bà ta gượng gạo nói: “Xuân nhi, ngươi cũng biết, ta và thúc của ngươi chỉ có một mẫu ba phân đất, cuộc sống hàng ngày đều rất chật vật. Giờ hai muội muội ngươi vẫn chưa gả đi, lại phải lo tang lễ cho tam thúc, nuôi đứa trẻ, làm sao còn tiền?”

Bà ta đã nói một tràng dài, cuối cùng cũng thốt ra câu cũ: “Không phải thúc và thẩm không muốn giúp ngươi, mà thực sự không có cách nào.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 119
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...