Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Xuyên Việt Uy Vũ, Vương Phi Có Cái APP

Chương 146

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Editor: Luna Huang

"Nam Minh Lãng, ngươi còn ở nơi này nói bậy! Phụ hoàng, đừng nghe hắn, hắn là đang nói lung tung."

"Tin hay không, kết quả là bày ở chỗ này. Đàm Hạo Uyên hắn thú ngươi sao? Hôn sự định ra rồi sao? Đến bây giờ, vị hôn Vương phi của hắn vẫn là người họ Mộ kia!"

"Ngươi câm miệng!" Nam Minh Châu nhìn xung quanh một chút, nắm một bình hoa lên đập tới chỗ Nam Minh Lãng.

Nam Minh Lãng bất vi sở động, nhắm hướng Đông Sóc hoàng đế quỳ xuống: "Phụ hoàng, Minh Châu là bị ta nói trúng tâm sự, cho nên mới thẹn quá thành giận. Phụ hoàng minh giám, nhi thần hoài nghi việc này chính là người Bắc Vọng gây nên, vì chính là làm rối hôn sự này!"

Đông Sóc hoàng đế có điểm bị thuyết phục, chần chờ vấn: "Vậy ngươi cảm thấy, là người phương nào gây nên?"

"Lân vương cùng với vị hôn Vương phi của hắn, hai người cũng có khả năng, hay hoặc giả là bọn họ cùng làm ra."

Nam Minh Châu đánh chết không muốn thừa nhận chuyện này có thể là Đàm Hạo Uyên làm, thế nhưng Nam Minh Lãng nhắc tới Mộ Tiêu Thư... Thái độ của nàng tuyệt nhiên bất đồng.

Hồi tưởng lại, nàng ở Bắc Vọng cùng Mộ Tiêu Thư từng có nhiều tiết mục như vậy, Mộ Tiêu Thư khẳng định cũng khó chịu, khó chịu muốn báo thù nàng, sau đó liền...

Càng nghĩ càng cảm thấy có chuyện như vậy, mặt của Nam Minh Châu mắt thấy đều bị đỏ lên vì tức.

"Nhất định là nàng! Thời gian nàng ở Bắc Vọng nhiều lần hãm hại ta, phụ hoàng, ngươi không biết nữ nhi ở bên ngoài bị bao nhiêu ủy khuất. Nữ nhân kia thủ đoạn độc ác, chuyện gì đều làm được, phụ hoàng, ngươi nên vì nữ nhi làm chủ a."

"Được được được, trẫm làm chủ cho ngươi!" Đông Sóc hoàng đế tất cả đều đồng ý, đáp ứng rồi hắn mới phát hiện, hắn làm cái gì chủ a? Chuyện của Bắc Vọng lại không để hắn quản.

Nam Minh Lãng quan sát đã biết thần tình của phụ hoàng, đề nghị: "Thọ thần của phụ hoàng, Bắc Vọng bên kia không phải là phái Lân vương đến đây sao? Đến lúc đó có thể thử thái độ của hắn, nếu như hắn còn dẫn theo nữ nhân kia qua đây, như vậy... Còn nhiều biện pháp trị nàng."

Đông Sóc hoàng đế nghe xong cười ha ha: "Minh Lãnh nói rất đúng, Minh Châu, ngươi đừng khổ sở, chờ người tới rồi, trẫm làm chủ cho ngươi, a! Ha ha ha ha..."

Nam Minh Lãng gục đầu xuống, che lại lãnh ý trong mắt.

Vốn có Đông Sóc hoàn toàn không cần thiết hòa thân cùng Bắc Vọng, bọn họ không phải là cầu Bắc Vọng, bọn họ có hoạn lộ thênh thang khác....

Thế nhưng hết lần này tới lần khác Nam Minh Châu thích Đàm Hạo Uyên, nhất định phải gả cho hắn. Việc này có duy nhất duy nhất chính là Nam Minh Châu gả xa, Nam Minh Lãng có thể tiết kiệm được đống phiền phức lớn.

Còn chưa tiến nhập biên cảnh Nam Minh Châu Mộ Tiêu Thư lúc này đánh một cái hắt xì thật lớn, chấn đến Tống Tử Nho một bên đều nhìn lại.

Mộ Tiêu Thư mặt dày nói: "Nhất định là có người nhớ ta."

Khóe miệng Tống Tử Nho giật một cái, vòng vo một phương hướng, lười để ý nàng.

Mộ Tiêu Thư nghĩ tới Đàm Hạo Uyên, cũng không biết hắn hiện tại thế nào.

Nàng và Tống Tử Nho đổi thủy lộ để đi, đầu tiên là ngồi một chiếc thuyền nhỏ, sau khi lên bờ ngồi mã xa đi một đoạn, cuối cùng lên chiếc thuyền lớn này. Trên thuyền nhiều người, địa phương lại ít, hai người bọn họ có thể chiếm căn buồng nhỏ độc lập trên tàu này, đã là kết quả sau lưng lấp không ít của Tống Tử Nho.

Lúc đó, Tống Tử Nho còn hay nói giỡn: "Nam nữ thụ thụ bất thân, chúng ta ngủ một gian phòng, ngươi có đúng hay không phải gả cho ta?"

Mộ Tiêu Thư thờ ơ đáp: "Tại ngoại còn chú ý nhiều như vậy? Cái nào thư thái thì cái đó đi."

Nàng nghênh ngang vào buồng nhỏ trên tàu, một mắt từ hai cái giường nhảu lên một cái tốt, chiếm đoạt không xuống. Dùng lời của nàng nói, nàng là bệnh nhân, phải chiếu cố nhiều.

Bất luận Tống Tử Nho hay Mộ Tiêu Thư, đều cho là nàng sẽ say tàu, thế nhưng ai biết, nàng cư nhiên một đường hảo đoan đoan, sinh sôi bày ra nhất phó tư thế như cá gặp nước, ngay cả bệnh trạng không khỏe trên thân thể cũng giảm bớt.

Tống Tử Nho khẽ run, đột nhiên nhớ lại một việc, lắc đầu thở dài.

Thân thể của Mộ Tiêu Thư hơi có chút chuyển biến tốt đẹp, người liền hoạt lạc, người liền lung lay, không chịu ngồi yên.

Đàm Hạo Uyên xuất phát chưa? Hắn đến chỗ nào rồi? Vương phủ bây giờ là tình huống gì? Các loại vấn đề đều xuất hiện ở trong đầu của nàng, cuối cùng Mộ Tiêu Thư có một cái ý nghĩ, nếu không... Nàng thử hồi xem?

Nàng trở lại, biện pháp dùng không phải là của người bình thường.

Khôi lỗi còn ở lại Lân vương phủ, dựa theo cách làm dĩ vãng, xác thực có thể ở ngoài ngàn dặm, lại đem tình huống của Lân vương phủ mò nhất thanh nhị sở. Chỉ bất quá, lúc này đi thực tại xa một chút, do APP mang tới năng lực phụ gia có đúng hay không còn có hiệu lực?

Mộ Tiêu Thư quyết định thử xem, nàng nói với Tống Tử Nho: "Ta mệt nhọc, cần ngủ một giấc, ngươi chớ quấy rầy ta."

Nói xong nàng vừa kéo chăn, ôm nội trắc của sàng.

Mộ Tiêu Thư nhắm mắt lại, tìm kiếm cảm giác trước kia. Chuyện dĩ vãng nàng có thể đơn giản làm được, lúc này không cách nào lập tức như nguyện. Mộ Tiêu Thư hoài nghi có đúng hay không cách quá xa, nên vô pháp điều khiển khôi lỗi, thị giác của nàng vừa chuyển, phát hiện mình đã Lân vương phủ rồi.

Gian nhà của nàng vẫn là như cũ, chỉ bất quá bây giờ ngoại trừ nàng, ai cũng không ở.

Khởi Thanh không biết đi nơi nào, Mộ Tiêu Thư đi viện tử của Đàm Hạo Uyên, chỉ nha hoàn cùng sai vặt, không phát hiện thân ảnh của Đàm Hạo Uyên. Người khác thấy Mộ Tiêu Thư, đều có vẻ có điểm giật mình, kỳ quái nàng thế nào xuất môn.

Mộ Tiêu Thư ở bên trong Lân vương phủ đi dạo một hồi, gặp ba nha hoàn nói chuyện trời đất, cách đó không xa nghỉ chân lắng nghe.

"Vương gia đi sứ Đông Sóc, đến Mộ cô nương cũng không mang, ngược lại, dẫn theo Quý cô nương."

"Ngươi đừng nói mò, Quý cô nương đâu phải Vương gia dẫn đi? Ta nghe người trong viện các nàng nói, là Quý cô nương tự mình lén lén đi ra ngoài truy Vương gia. Ngươi suy nghĩ một chút Ngươi suy nghĩ một chút a, chờ Vương gia đi ra thật xa, nửa đường gặp nàng, chẳng lẽ còn có thể đem người ném ở trên đường sao?"

"Nguyên lai là như vậy, thảo nào..."

"Mặc kệ thế nào phản chính Quý cô nương là đi theo, các ngươi nói, vị thái tử phi tiền nhậm này có đúng hay không coi trọng Vương gia chúng ta rồi?"

Nguyên lai Quý Thanh Nguyệt đuổi theo Đàm Hạo Uyên đi Đông Sóc, lại là ủy thác Tống Tử Nho diệt trừ bản thân, lại là chạy đi theo bên người Đàm Hạo Uyên, mục đích của Quý Thanh Nguyệt rõ ràng. Chỉ là, Đàm Hạo Uyên biết không?

Lúc đầu hắn nói đề nghị thú Quý Thanh Nguyệt, chỉ là vì tiện chiếu cố nàng, cũng không có tư tình. Có thể hắn là không có, Quý Thanh Nguyệt không nhất định.

Lúc này từ đàng xa chạy tới một nha hoàn, quay ba nha hoàn nói chuyện trời đất gọi: "Các ngươi còn có công phu tán phiếm, có nhìn thấy Mộ cô nương hay không a?"

"Không có, Mộ cô nương làm sao vậy?"

"Là như thế này, Liễu phi nương nương phái người đến vương phủ, nói muốn đón Mộ cô nương tiến cung giải buồn một chút, thế nhưng Mộ cô nương không có ở trong phòng, Khởi Thanh tỷ tỷ để chúng ta ở vương phủ nội tìm xem."

"Một người sống còn có thể đi lạc nha?" Mấy nha hoàn kia một bên nhẹ giọng oán trách, một bên đứng dậy đi tìm người.

Mộ Tiêu Thư núp ở một thân cây vội vã đi ra, phủi lá cây rơi vào trên người mình xuống, đi đến viện tử của mình.

Cửa, nàng gặp được Khởi Thanh.

Sắc mặt Khởi Thanh thật không tốt, vừa thấy được Mộ Tiêu Thư, dùng giọng mệnh lệnh: "Ngươi đi theo ta."

Khởi Thanh như vậy vẫn là Khởi Thanh lần đầu tiên thấy, cũng muốn nhìn một chút nàng muốn nói cái gì, liền đi theo.

Khởi Thanh tìm một địa phương không người đứng ngay ngắn, nói với Mộ Tiêu Thư: "Ngươi có biết bản thân đang làm cái gì hay không? Tiểu thư không ở, ngươi muốn lộ diện làm gì, làm hại là tiểu thư!"

Mộ Tiêu Thư nghe Khởi Thanh nghiêm trang răn dạy, không khỏi có chút buồn cười, bất quá nàng vẫn là nhịn xuống, chỉ là nhàn nhạt lên tiếng.

Khởi Thanh thấy thế nói rằng: "Quên đi, lần sau không thể như vậy nữa. Nương nương thỉnh tiểu thư tiến cung, ngươi cần cẩn thận một chút. Theo ta thấy, vị nương nương này không có hảo ý với tiểu thư."

Mộ Tiêu Thư mang theo lời khuyên của Khởi Thanh, theo thái giám đến đây truyền lời tiến cung.

Dù cho Khởi Thanh không nhắc nhở nàng, nàng cũng sẽ một trăm nhị hết sức cẩn thận. Thượng một hồi tiếp xúc gần gũi với Liễu phi, nàng còn phải bởi vì ô danh giết nàng. Liễu phi luôn mồm ám chỉ đó là ý tứ của hoàng đế, thế nhưng đối đãi nanh vuốt cũng là có nguy hiểm, bút trướng này nàng còn chưa có tính với Liễu phi.

Lần này, Liễu phi là bởi vì cái gì muốn hô nàng tiến cung? Chẳng lẽ lại làý chỉ của hoàng thượng?

Nghĩ đến hoàng đế Đàm Diệu Thành, Mộ Tiêu Thư đột nhiên cảm thấy nghĩ cách cuối cùng của bản thân một điểm cũng không dễ chơi.

Đi qua một cái hành lang dài, đã đến cung điện của Liễu phi, tiểu thái giám đem Mộ Tiêu Thư giao cho cung nữ nơi đó, liền cáo lui.

Cung nữ nói với Mộ Tiêu Thư: "Nương nương chờ Mộ tiểu thư rất lâu rồi."

Mộ Tiêu Thư cười cười không nói chuyện, nàng đi theo phía sau cung nữ kia, rất nhanh thì gặp được Liễu phi.

Trước mặt của Liễu phi bày bàn, mặt trên có rượu nước trà bánh, Liễu phi chính đang cầm chung rượu uống. Gặp được Mộ Tiêu Thư, nàng thản nhiên cười, nói: "Mộ cô nương tới rồi, mau mời ngồi."

Ánh mắt của Mộ Tiêu Thư đảo qua trà trản, dù bận vẫn ung dung nói: "Nương nương không phải là gọi ta đến giải buồn chứ? Ta còn chưa tới, nương nương không kịp chờ đợi uống rồi, đều nói rượu nhập ưu trường sầu căng sầu, vẫn là uống ít mới tốt."

Lời nói này của Mộ Tiêu Thư để cung nữ đang châm rượu cho nàng ngừng động tác, sắc mặt Liễu phi tái xanh, ngón tay dài nhọn chăm chú cầm chung rượu, câu nói này của nàng ảnh hưởng thật đúng là rõ ràng. Mộ Tiêu Thư từ trong tay của cung nữ kia đoạt lại bầu rượu, bản thân tự châm cho mình một ly.

Ở dược phường cùng các loại tiếp xúc hơn nhiều, Mộ Tiêu Thư từ trước kia đơn thuần ỷ lại APP giám dược, phát triển thành bây giờ có thể đi qua sắc hương tiến hành giám định bước đầu.

Chén trà nhỏ này vừa đổ ra, nàng trước quan sắc, lại ngửi hương, cũng không có phát hiện dị thường.

"Mộ cô nương càng ngày càng hài hước, bổn cung hảo đoan đoan, từ đâu tới khổ tâm? Bổn cung thấy Mộ cô nương một thân một mình ở Lân vương, sợ ngươi buồn đến mốc, lúc này mới mời ngươi qua đây. Thực sự là không nhìn được người tốt tâm, ngươi ở Lân vương phủ, vì chuyện của vị Quý cô nương kia tức giận, còn không bằng đến chỗ bổn cung uống một ly rượu buồn."

Động tác uống trà của Mộ Tiêu Thư phút chốc ngừng lại, tốt nhất, gậy ông đập lưng ông, vị nương nương này cũng đủ rồi.

"Nương nương đối với chuyện của vương phủ hiểu đến rõ ràng."

"Đâu, chỉ biết là da lông mà thôi."

"Trong cung mỹ nhân tân tấn, ta nguyên tưởng rằng nương nương sẽ rất bận rộn, hiện tại xem ra, ta nghĩ lầm rồi, nương nương đều cũng gọi ta tiến cung giải buồn, có thể thấy được rỗi rãnh. Hoàng thượng hắn... Gần đây thích đi cung nào a?"

"Ba!" Một tiếng, Liễu phi đập trản rượu ngon trên tay. Bất quá đồ chơi kia là ngân khí, trái lại không đến hiệu quả vỡ vụn.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140: VƯƠNG GIA ĐANG BẬN
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 146
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...