Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Xuyên Việt Uy Vũ, Vương Phi Có Cái APP

Chương 167

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Editor: Luna Huang

Đó là Đàm Hạo Uyên, lúc giám khảo nói chuyện, hắn từ phía sau nhảy lên, nhảy lên đài, vẫn còn đạp một cước trên đỉnh đầu của giám khảo.

Lúc Đàm Hạo Uyên đá bay cái rương, sẽ không quản nó nữa, đối mặt với đối mặt với Nam Minh Châu.

“Khẩu vị của công chúa thật đặc biệt, đến Du viên còn mang theo một cái đầu người, chỉ là Du viên có quy củ của Du viên, công chúa làm như vậy, sợ là làm mất khẩu vị của không ít người.”

Một tiếng công chúa này sau khi hô lên, thân phận của Nam Minh Châu cũng vạch trần trước nhiều người, đều may mắn mình không phải là mặt rỗ, chọc phải Nam Minh Châu, bọn họ phiền phức lớn.

“Bổn công chúa làm mất khẩu vị của người nào? Ngươi? Hay là ngươi?”

Nam Minh Châu đưa ngón tay ra chỉ loạn, phàm là người bị nàng chỉ, đều hận không thể giấu mình đi, ước gì Nam Minh Châu không thấy được hắn mới tốt.

“Xem đi, không ai.”

“Khẩu vị của bổn vương không tính sao?”

Biểu tình của Nam Minh Châu cứng đờ, phản bác: “Vậy cũng chỉ có thể trách cái kia… Di? Bổn công chúa đột nhiên phát hiện, cái đầu này cùng Mộ cô nương lớn lên có chút giống a.”

Nam Minh Châu len lén nhìn sắc mặt của Đàm Hạo Uyên, lại cùng hắn ánh mắt bén nhọn vừa vặn chạm nhau. Như là bị kim đâm, Nam Minh Châu phút chốc lách đầu, nàng nghe Đàm Hạo Uyên nói: “Công chúa nhìn lầm rồi.”

Nam Minh Châu ngẩn ra, sau đó hướng Cố Triêu cầm rương nói: “Mở rương ra, nhìn rốt cuộc là bổn công chúa nhìn lầm rồi, hay là Lân vương ngươi nhìn lầm rồi!”

Cố Triêu đối với lời của nàng mắt điếc tai ngơ, thân hình đĩnh trực đứng thẳng, hình như căn bản không có nghe.

Hộ vệ của Nam Minh Châu nhìn không được, hướng hắn reo lên: “Uy, nói ngươi! Mở rương ra!”

Cố Triêu không thèm quan tâm đến lý lẽ của tên hộ vệ kia, đối phương ở Đông Sóc vênh váo, mặc dù biết đây là người của Đàm Hạo Uyên, như trước nuốt không trôi khẩu khí này. Hắn mấy người bước đến trước mặt của của, đưa tay liền muốn đoạt cái rương.

Hắn đi trái, Cố Triêu đã đem cái rương giấu đến bên phải, mỗi lần đều bắt hụt. Kéo vài lần, người nọ phát hỏa, hướng Nam Minh Châu đòi chủ ý.

Nam Minh Châu nói với Đàm Hạo Uyên: “Vương gia, để người của ngươi mở rương ra đi.”

Đàm Hạo Uyên từ trên đài nhảy xuống, cũng không quay đầu lại nói: “Chúng ta đi.”

“Chờ một chút!” Nam Minh Châu phía sau hắn kêu lên, “Đàm Hạo Uyên, ngươi liếc mắt nhìn cũng không dám sao? Hay là nói, ngươi đang sợ cái gì?”

Đàm Hạo Uyên tiếp tục đi về phía trước, Nam Minh Châu lại nói: “Không có mệnh lệnh của bổn công chúa, viên này sẽ không mở. Vương gia, ngươi là khách nhân của Đông Sóc ta, muốn mạnh mẽ ly khai, chẳng lẽ muốn ở chỗ này vung tay?”

Đàm Hạo Uyên dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía Nam Minh Châu, mắt hàm mỉa mai: “Ngươi uy hiếp bổn vương?”

“Không dám, chỉ là ảnh hưởng đến bang giao hai nước, nói vậy Vương gia biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm.”

“Nếu vì lo lắng bang giao hai nước, công chúa nên cho người mở cửa ra, bằng không cái đó và giam cầm có gì khác nhau?”

“Đương nhiên là có khác!” Nam Minh Châu chân thành đi tới sát biên giới bàn đánh bóng bàn, “Du viên vườn hôm nay có chân mỹ đại hội, phàm là người tham gia, đều phải chờ tới kết thúc mới có thể ly khai.”

Cố Triêu hừ lạnh một tiếng: “Nơi nào có quy củ như vậy, nói bậy!”

Ánh mắt của Nam Minh Châu lạnh lẽo, chính là thị vệ cũng dám tranh luận với nàng, nhưng nàng vẫn là nhịn xuống, vấn chủ sự Du viên: “Ngươi tới nói một chút, đến cùng có quy củ này hay không?”

Chủ kia trên trán mồ hôi lạnh ứa ra, gật đầu: “Có, có!”

“Nghe thấy được chưa? Không phải là bổn công chúa lập, là đích đích xác xác có một quy định như vậy. Vương gia, ngươi vẫn là nhập gia tùy tục, lưu lại đi.”

Quy củ này đương nhiên không có khả năng có, mà là lúc Nam Minh Châu đến lập ra, Đàm Hạo Uyên lúc này lại cười một chút, tìm chỗ cách mình gần nhất ngồi xuống.

Hắn hướng mọi người trong viên làm một động tác thỉnh, nói rằng: “Sớm biết như vậy, bổn vương cũng không vội mà đi. Khó có được nhìn thấy công chúa tự mình tham gia chân mỹ đại hội, cam nguyện tự hạ thân phận, cùng những phong trần nữ tử này làm bạn, đang tạo phúc cho bách tính Đông Sóc. Kỳ quan như vậy, bổn vương có thể nào không xem?”

Nam Minh Châu bị hắn nói mắt choáng váng, Đàm Hạo Uyên lại còn nói nàng và phong trần nữ tử làm bạn, nàng là kim chi ngọc diệp, làm sao có thể so sánh với người đê tiện này?

Nam Minh Châu quấn quýt, phát hiện ở đây có không ít ánh mắt đều rơi vào trên người của nàng, lại còn mang cho bình luận.

“Bổn công chúa còn không phải tới tham gia đại hội này!”

“Làm sao có thể không phải?” Có người nói rằng, thanh âm cổ quái, có loại cảm giác bất nam bất nữ, “Theo ta quan sát, thời gian công chúa đứng yên trên đài, trước mặt mười hai người trước còn lâu hơn, nói vậy các vị giám khảo đều có kết luận, nhanh lên bình hoàn, mau kết thúc?”

Nam Minh Châu không nghĩ tới có người tìm cặn của nàng, đây không phải là nói nàng cùng phong trần nữ tử giống nhau sao? Đàm Hạo Uyên thì thôi, những người khác nói lời như vậy, nàng còn không sống lột hắn!

Người này đi tới bàn của Đàm Hạo Uyên, cười hì hì vừa thu lại cây quạt, hạ quyền với Đàm Hạo Uyên, tự chủ trương ngồi xuống.

Nam Minh Châu đều đã quên sinh khí, bởi vì nàng phát hiện người này nhìn rất là quen mắt! Chỉ là nàng cư nhiên không nghĩ ra.

Sau khi Mộ Tiêu Thư ngồi xuống, Đàm Hạo Uyên liền híp mắt lại nhìn nàng, càng xem ánh mắt của hắn càng nguy hiểm, rất có xu thế muốn nuốt Mộ Tiêu Thư vào bụng, thấy Mộ Tiêu Thư như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Ánh mắt của hắn phảng phất đang nói: “Nàng có bản lĩnh, chuyện lớn như vậy lại dám không nói cho bổn vương!”

Mộ Tiêu Thư cũng nhãn thần đáp lại: “Đây không phải là chuyện đột nhiên xảy ra sao, lúc đó không nhớ ra được…”

Đàm Hạo Uyên nhìn nàng cười nhạt, Mộ Tiêu Thư chột dạ không ngớt. Lúc đó thần kinh của nàng cũng là băng bó quá chặt chẽ, quên mất.

Bọn họ im lặng trao đổi một hồi, Nam Minh Châu đang quan sát hai người bọn họ. Lúc này, nàng không chỉ có cảm thấy Mộ Tiêu Thư nhìn quen mắt, thậm chí còn cảm thấy cảnh tượng hai người này cùng nhau ngồi có điểm nhìn quen mắt.

“Công chúa?” Thị vệ kêu nàng một tiếng.

Nam Minh Châu chợt hoàn hồn, hướng Mộ Tiêu Thư quát dẹp đường: “Ngươi là ai? Dám đối với bổn công chúa khoa tay múa chân? Bổn công chúa há có thể cùng phong trần nữ tử đánh đồng, ngươi tự giác một chút tự cắt đầu lưỡi gây chuyện kia, bổn công chúa lưu ngươi một cái cẩu mệnh.”

Tròng mắt Mộ Tiêu Thư chuyển a chuyển a, nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn. Cứ như vậy mấy thứ, không mới mẻ.

“Bổn công chúa hỏi ngươi!” Mặt của Nam Minh Châu bắt đầu nữu khúc, tay cũng rúc vào ở giữa tay áo.

“Chân mọc trên người của ngươi, cũng là chính ngươi muốn lên đài.” Mộ Tiêu Thư quay đầu nhìn phía bàn đánh bóng bàn, mở quạt, vừa quạt vừa nói, “Công chúa còn không phiền phức làm bất tỉnh một vị cô nương, thế vị trí của nàng. Trăm phương ngàn kế như vậy, nói vậy công chúa hướng tới chân mỹ đại hội rất lâu, nhất tâm muốn bày ra tài mạo để mọi người thưởng thức.”

Nam Minh Châu cười lạnh, bộ ngực nhất khởi nhất phục, tay mạnh từ trong tay áo vươn, ba cây ám khí thình lình kẹp ở ngón tay. Ngân quang hiện lên, tam cây mũi ám khí bay ra từ tay nàng, thẳng đến mặt của Mộ Tiêu Thư.

Mộ Tiêu Thư đang muốn đứng dậy, lại bị Đàm Hạo Uyên đè xuống. Cùng lúc đó, một cái rương để ngang trước người của Mộ Tiêu Thư, bang bang bang ba tiếng, những ám khí kia toàn bộ đinh trên cái rương.

Cố Triêu thần sắc hờ hững rút ba mũi ám khí xuống, nhìn cũng không nhìn ném ở trên mặt đất.

Nam Minh Châu trành thị Đàm Hạo Uyên cắn răng nghiến lợi nói: “Bổn công chúa giáo huấn một tiểu nhân vô lễ, Vương gia cũng muốn nhúng tay sao?”

“Bổn vương cũng không có tiểu nhân gì.” Đàm Hạo Uyên nhìn thị nữ đang choáng váng, nói với nàng, “Mang đồ ăn ngon đến.”

Thị nữ ước gì có chút việc làm, cách cái chỗ này ra xa một chút, vội vã chạy đi.

“Đàm Hạo Uyên!” Nam Minh Châu bán gào thét nói, “Một không muốn làm người qua đường, ngươi cũng muốn bảo hộ? Bổn công chúa còn so ra kém hắn?”

Mộ Tiêu Thư tựa như không có nghe thấy, hướng bàn, tìm thức ăn nàng thích. Đàm Hạo Uyên nở nụ cười, một tay đặt tại trên đầu của Mộ Tiêu Thư. Mộ Tiêu Thư bị quấy rầy, hơi có chút u oán trừng hắn.

Đàm Hạo Uyên vươn tay, kéo râu mép dưới múi của nàng xuống.

Trên đài Nam Minh Châu vốn có chuẩn bị vô số lời, lúc này ánh mắt của nàng dần dần mở to, tiết tấu hô hấp phảng phất cũng động tác của Đàm Hạo Uyên, trở nên rất dài rất dài.

Một cái râu mép phảng phất vĩnh viễn sánh cùng thiên địa lâu như vậy, mất râu mép, Mộ Tiêu Thư liền lộ ra tướng mạo sẵn có.

Nam Minh Châu bưng kín miệng mình, lắc đầu nói: “Điều này sao có thể… Điều đó không có khả năng…”

Thanh âm của nàng rất nhẹ, là hoàn toàn vô pháp tin tưởng. Là nàng tự mình đi giám định, đầu của Mộ Tiêu Thư bị người lấy xuống, nàng đã trả hai vạn lượng hoàng kim, nhưng là bây giờ nàng làm sao sẽ hảo đoan đoan ngồi ở chỗ này?

“Không có khả năng…” Thân thể của Nam Minh Châu lảo đảo một chút.

Mộ Tiêu Thư luôn luôn âm hồn không tiêu tan, mỗi lần nàng nghĩ rằng nàng đã không có uy hiếp, nàng lại nhô ra, quả thực châm chọc!

“Vậy cái rương?”

Nam Minh Châu từ trên đài vọt xuống tới, chém giết cái rương trong tay Cố Triêu. Cố Triêu không cho, bọn họ một truy một tránh, truy đuổi.

Mộ Tiêu Thư quét bọn họ một mắt, cắn một viên hạnh nhân.

“Thân thể tốt chưa?” Đàm Hạo Uyên vấn.

“Đỡ rồi, chỉ là có chút chuyện phiền toái.”

“Nga, nói một chút nghe.”

Mộ Tiêu Thư đem ước định của mình và Phó lão nói cho Đàm Hạo Uyên, duy chỉ có bảo lưu lại chuyện chân thân vẫn ở trong nhà đá.

Sau khi Đàm Hạo Uyên nghe xong nói: “Nàng không cần đi, ta phái người đi xem.”

Mộ Tiêu Thư không có phản đối, đối với Phó lão, nàng vẫn là giữ nguyên ý kiến, hành trình Lịch Hòa, ai biết có vấn đề khác hay không?

Đàm Hạo Uyên hỏi xong, quan sát Mộ Tiêu Thư một mắt, vấn: “Lại là thế thân? Cố Triêu bọn họ theo dõi Tống Tử Nho đều bị mất dấu, mấy tên thủ hạ kia nhưng không có bị phát hiện? Bọn họ thế nào đến Đông Sóc? Còn có trong cái rương kia là gì?” Đàm Hạo Uyên hỏi liên tiếp mấy vấn đề, bất quá những thứ này đều không phải là trọng điểm, hắn chân chính muốn biết chính là bí mật của Mộ Tiêu Thư. Hắn thầm nghĩ vấn một việc” Nàng làm sao làm được.

Động tác của Mộ Tiêu Thư ngừng lại, trầm mặc lại. Một lát sau, nàng mới mở miệng nói: “Ta nếu là nói, ngươi sợ ta không?”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140: VƯƠNG GIA ĐANG BẬN
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 167
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...