Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Chọc ghẹo oan gia trong trò chơi trốn thoát

Chương 106

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Sở Mộ Vân chịu kích động mà thất thần.

Nhưng lúc này khí tức đột nhiên dao động, có người đến.

Sở Mộ Vân còn chưa quay lại đã nghe thấy giọng nói quen thuộc gọi mình: "A Vân."

Rõ ràng là giọng nói vô cùng dễ nghe nhưng lại vì quá cẩn thận mà nhuốm màu bi thương.

Dường như hắn chỉ cần quay lại sẽ bắt gặp một đứa trẻ đang khóc thút thít.

Tim Sở Mộ Vân đập thình thịch, cơ thể cứng đơ nhưng hắn vẫn chậm rãi quay lại.

Dưới ánh hoàng hôn vàng, nam nhân mặc y phục màu tím, áo khoác mỏng trong suốt như hấp thụ ánh sáng vàng mà tỏa ra ánh hào quang.

Y phục lộng lẫy, trường bào quét đất vẫn không thể sánh bằng dung mạo tinh xảo kinh diễm dưới ánh mặt trời kia.

Giữa trán y có một nốt ruồi chu sa, mắt như sao trời, môi mỏng hơi mím như biển thâm tình ập đến, quét tới nơi mềm mại nhất trong tim.

Sở Mộ Vân nhìn y không chớp mắt.

Thẩm Thủy Yên đi về phía trước, ôm chặt hắn vào lòng, sức lực của y rất mạnh nhưng hành động lại vô cùng nhẹ nhàng; dường như sợ hắn bị thương, sợ hắn đau lòng nên vô cùng cẩn thận đặt hắn nơi đầu trái tim, dành sự dịu dàng nhất cho hắn, lo sợ hắn sẽ rơi xuống, giẫm đạp tim gan của y.

Thật sự...!không có gì khiến người ta vui sướng phát điên bằng việc thứ đã mất lại tìm về được.

Sở Mộ Vân để y tùy ý ôm.

Thẩm Thủy Yên đã khôi phục kí ức, y nhớ lại tất cả nhưng lại không mất đi chấp niệm với Sở Mộ Vân mà hoàn toàn ngược lại, càng tăng thêm vô hạn.

A Vân đã ở bên y suốt mười năm.

Mười năm đối với cuộc đời dài đằng đẵng của y thì không đáng nhắc tới.

Nhưng so với mười năm này, vô số tháng ngày cùng quá khứ tẻ nhạt kia đều u ám, không có gì để lưu luyến.

Không có mười năm kia, y vĩnh viễn không biết được có người sẽ khiến y học được trên đời có thứ mà y không có được.

Không có mười năm kia, y vĩnh viễn không biết so với đoạt lấy và chiếm hữu thì những gì người này đã trả giá vì y còn tốt đẹp hơn nhiều.

Vị tha, đẹp đẽ, không có gì sánh được.

Nếu cuộc đời y là khoảng không dài vô tận thì những gì A Vân làm trong mười năm này đã thắp lên vô số ngọn lửa trong không gian tăm tối đó.

Vì vậy...!hắn dễ như trở bàn tay mà chiếm hết mọi ánh mắt, giác quan....!chấp niệm của y.

Y không thể chịu được khi mất đi hắn, thậm chí nghĩ cũng không dám nghĩ.

Thẩm Thủy Yên đưa Sở Mộ Vân về Vụ Thanh Cung.

Tòa cung điện được bao quanh bởi sương mù này giống như thiên cung hạ phàm, sương mù như mây, vừa nhìn đã không rời mắt đi được.

Vẻ mặt Sở Mộ Vân hoảng hốt, không nói gì.

Thẩm Thủy Yên vì tìm được hắn mà vui mừng như điên, thấy hắn khác thường liền tự lừa mình dối người là không đáng nhắc đến.

Nhìn từ bên ngoài, Vụ Thanh Cung xa xôi không thể với đến, phảng phất giống tiên cảnh.

Nhưng sau khi đi vào, cảm giác quen thuộc khiến Sở Mộ Vân sững sờ.

Những bậc thang bạch ngọc thẳng tắp, đại sảnh lát ngói đỏ, gạch vàng lộng lẫy.

Bố cục quen thuộc, phong cách quen thuộc, cỏ cây bên đường, hàng lang gấp khúc uốn lượn dẫn về phía vườn hoa nở rộ.

Khu vườn kia mang theo vô vàn kí ức chỉ thuộc về hai người.

Sau khu vườn là hồ được xây trên núi, nước ở dưới trong xanh.

Ánh nắng hè chiếu xuống như dát một lớp vàng dưới hồ, cảnh thiên nhiên tươi đẹp; mùa thu lá rụng lưa thưa như những chiếc thuyền trôi dạt; mùa đông mặt hồ phủ một tầng băng dày, che đi vẻ trong trẻo nhưng không che được vẻ lộng lẫy, từng đợt gió lạnh thổi qua mang đến cảm giác bình yên.

Không biết đã qua bao nhiêu năm nhưng Sở Mộ Vân vẫn nhớ rõ mình và y đã ân ái bên nhau trong tòa cung điện, cạnh hồ nước sau núi xinh đẹp này.

—Thiên Lâm Cung.

Cung điện vốn ở Nhân giới xa xôi, giờ phút này lại xuất hiện ở Yêu giới.

Xuất hiện tại Vụ Thanh Cung như tiên cảnh nhưng lại không có sinh khí.

Sở Mộ Vân ngơ ngẩn nhìn, bước về phía trước từng bước, ánh mắt đảo qua tràn ngập kinh ngạc và xúc động.

Hắn đang cảm thán: Trong cung điện này chỗ nào cũng chứa đựng tình cảm của bản thân, kinh ngạc là: Vì sao...!kí ức độc nhất giữa hắn và Tạ Thiên Lan lại xuất hiện ở đây?

Tại sao lại xuất hiện...!ở cung điện ác ma này.

Thẩm Thủy Yên mất bốn năm biến Vụ Thanh Cung thành Thiên Lâm Cung, thành nơi mà y và A Vân đã ở bên nhau.

Trí nhớ y vô cùng siêu phàm, vì vậy mọi thứ ở đây không có chút sai sót nào.

Y vẫn luôn chờ, chờ A Vân đến đây, chờ hắn tận mắt nhìn thấy tâm ý của y.

—Tất cả tình cảm của y đều chứa đựng trong từng bông hoa, từng ngọn cỏ, từng viên gạch, từng hòn đá.

Mà bây giờ hắn đã trở về.

Sở Mộ Vân mất rất lâu vẫn không thể bình tĩnh lại.

Hắn không biết mệt mỏi đi khắp nơi nhìn ngắm, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không dám chạm vào.

Bởi vì mọi thứ trước mặt quá hư ảo, không chút chân thật.

Cảnh tượng trong kí ức kia nên là duy nhất của hắn và Tạ Thiên Lan, nhưng bây giờ...!lại xuất hiện ở đây, ở nơi không nên xuất hiện.

Yêu hận điên đảo.

Cho dù nhìn thấy những hình ảnh kia, Sở Mộ Vân bị kích thích rất nhiều nhưng lại không thể tin được, làm sao có thể đảo ngược? Làm sao chuyện hoang đường như vậy lại xảy ra?

Người hắn yêu là ai hắn lại không rõ sao?

Hắn và Tạ Thiên Lan đã trải qua tất cả, hắn lại không nhận ra sao?

Tình cảm của bọn họ bền vững như thế nào, căn bản không có ai nghi ngờ.

Sao hắn có thể hận Tạ Thiên Lan? Sao hắn có thể hận người mình yêu đến khắc cốt ghi tâm?

Quá vớ vẩn, quá hoang đường!

Sở Mộ Vân nhìn theo, lửa giận trong máu bốc lên, cuối cùng tụ lại, chiếm toàn bộ lồng ngực.

Hắn dừng bước, quay lại nhìn Thẩm Thủy Yên.

Lâu như vậy nhưng hắn vẫn không nhìn y lấy một cái, bây giờ mới mở miệng gọi tên y.

"Thẩm Thủy Yên."

Thẩm Thủy Yên vẫn luôn đi theo hắn, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi của hắn liền sững sờ, nhưng rất nhanh...

Sự ngạc nhiên trong đôi mắt tuyệt đẹp ấy không thể che giấu được, sự mê luyến trên khuôn mặt tinh xảo hiện rõ.

Y nhớ hắn, từng giây từng phút đều nhớ hắn, bây giờ nghe thấy giọng nói của hắn, y vẫn cảm thấy nó giống như một giấc mơ đẹp đẽ.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, Sở Mộ Vân đã kéo y từ thiên đường xuống địa ngục: "Ngươi muốn đùa bỡn ta đến khi nào?"

Khóe miệng Thẩm Thủy Yên như đóng băng, không nói được lời nào.

Sở Mộ Vân trừng y, trong mắt tràn ngập ảo não và hối hận: "Rốt cuộc ngươi nghĩ gì? Ngươi muốn có được gì từ ta? Cơ thể sao? Làm tình sao? Ngươi có biết ta hận ngươi, chán ghét ngươi như thế nào không? Ngươi uy hiếp ta, ép buộc ta, khống chế ta bằng những thứ dơ bẩn!"

"Thẩm Thủy Yên, ta thà chết cũng không muốn gặp lại ngươi!"

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 106
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...