Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Chọc ghẹo oan gia trong trò chơi trốn thoát

Chương 150

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Bạc Vận Đan do hồ ly ngưng tụ trước đó dùng rất tốt, tuy rằng tác dụng phụ không hề nhỏ.

Nếu lúc đó không gặp được Lăng Huyền, có lẽ sẽ gặp phải phiền toái.

Có lần đầu, Sở Mộ Vân đương nhiên không để xảy ra lần thứ hai.

Xét đến cùng thì Bạc Vận Đan vẫn chưa hoàn thiện, tu vi của hồ ly nhỏ vẫn không đủ, bị ép tạo ra không đáng tin cậy, cuối cùng vẫn là hắn dùng giúp nó đột phá.

Vì vậy Sở Mộ Vân bắt đầu đốc thúc hồ ly nhỏ.

Sở Mộ Vân ở lại thành Mộ Quang, sống trong sân viện này nên hồ ly nhỏ đương nhiên phải kiềm chế lại.

Tuy buổi tối vẫn cùng hai anh em kia "gắn bó keo sơn", nhưng cũng không hoang đường đến mức tuyên dâm vào ban ngày.

Khi Sở Mộ Vân đến kiểm tra hồ ly nhỏ, nó thậm chí còn dũng cảm trêu ghẹo vài câu.

"A Mộc ca, vị soái ca tóc đỏ lúc trước đâu?" Nó đang nhắc tới Lăng Huyền.

Lúc ấy tuy Sở Mộ Vân đánh ngất hồ ly nhỏ, nhưng sau đó hắn và Lăng Huyền lại ở nhờ chỗ nó một đêm.

Tuy hồ ly nhỏ không có bản lĩnh gì, tuy nhiên khứu giác lại cmnr, nhìn một cái là biết chuyện gì xảy ra giữa hai người họ.

Trước đó nó vẫn không tin Sở Mộ Vân là thụ, nhưng sau khi gặp Lăng Huyền lại không thể không tin.

Tục ngữ có câu hai công gặp nhau ắt sẽ có một thụ. Xem ra hai người này không chỉ mới ở bên nhau vài năm, vẻ mặt ăn ý kia cũng không giống như đối tượng tình một đêm.

Có lẽ đã yêu nhau từ lâu, tình cảm sâu đậm.

Hai cực phẩm công như vậy lại ở bên nhau... Cảm giác này giống như trai thẳng thấy hai mỹ nữ yêu nhau vậy.

Thật đáng tiếc!

Sở Mộ Vân liếc qua một cái là hiểu rõ tâm tư của nó, hắn mỉm cười: "Đừng có chủ ý gì với y."

Hồ ly nhỏ ngồi thẳng lại, giơ tay lên trời đảm bảo: "Tuy ta là hồ ly không có liêm sỉ, nhưng vẫn hiểu đạo lý không đụng đến vợ bạn, tuyệt đối sẽ không có ý gì với y!"

Sở Mộ Vân chỉ trêu nó một câu, thật ra không quan tâm cho lắm.

Nhưng hồ ly nhỏ lại rất để tâm, nó nghiêm túc nói: "A Mộc ca, những gì ta nói là sự thật. Cho dù trên thế giới này chỉ còn một nam nhân thì ta cũng sẽ không tranh giành với ngươi."

Sở Mộ Vân bị lời này chọc cười, ngẩng đầu nhìn nó.

Hồ ly nhỏ còn nói thêm: "Thật đấy! Tin ta đi! Ta thật sự rất biết ơn ngươi, nếu không có ngươi ta đã sớm..."

"Được rồi." Sở Mộ Vân ngắt lời nó: "Tu luyện cho tốt chính là báo đáp ta rồi."

Hồ ly nhỏ do dự một lúc, cuối cùng vẫn hỏi: "Ừm... vị soái ca tóc đỏ kia đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"

Nó mơ hồ cảm nhận được Sở Mộ Vân ở chỗ nó lâu như vậy đang lo lắng.

Sở Mộ Vân không hề giấu giếm nó: "Xảy ra chút chuyện thôi, không sao cả."

Hắn tùy ý nói mấy câu rồi dừng chủ đề này lại, hồ ly nhỏ cũng không hỏi nữa.

Mấy ngày nay Sở Mộ Vân đều ở thành Mộ Quang, thú vui lớn nhất chính là trêu đùa Dạ Đản Đản trong lòng.

Chỉ số thông minh nguyên thủy của Dạ Kiếm Hàn không có gì đáng nói. Tuy chỉ là một quả trứng nhưng cũng là quả trứng thông minh nhất lịch sử.

Y có thể hiểu được tiếng người, tốc độ học tập vượt xa bất cứ quả trứng nào.

Chỉ mất một lát là y đã hiểu cái áo hoa đỏ nền xanh của mình cực kỳ xấu xí.

Vì thế y bắt đầu kháng nghị, có chết cũng muốn cởi túi tiền này ra.

Sở Mộ Vân xách y vào bếp tham quan quá trình nấu "trứng xào cà chua".

Dạ Đản Đản xem đến hãi hùng khiếp vía, toàn thân run rẩy, hoa văn trên trứng như thể hô lên hành động đó là tàn bạo vô tình!

Sở Mộ Vân nghĩ dạy dỗ trẻ hư là phải dọa sợ nó, vì vậy bảo đầu bếp xào trứng với cà chua liên tục ba ngày. Mà hắn cũng mang theo Dạ Đản Đản tham quan và ăn trứng trong suốt... ba ngày.

Trứng ta sẽ ngoan ngoãn sao? Nếu có thể ngoan ngoãn thì y đã không là Tham ăn kiêu ngạo cứng đầu.

Trứng xào cà chua thật sự mang đến bóng ma tâm lý cho y, nhưng chuyện y muốn làm thì nhất định phải kiên trì đến cùng!

Tục ngữ có câu thà làm trứng chiên chứ không mặc áo xanh!

Dạ Đản Đản vô cùng thông minh, trong quá trình chứng kiến làm trứng xào cà chua, y phát hiện ra sự hung hãn của ngọn lửa.

Vỏ trứng của mình lại vô cùng kiên cố, nhảy vào lửa cũng không vấn đề gì, nhưng túi tiền chắc chắn sẽ bị đốt cháy.

Y không tin A Mộc sẽ để y mặc "quần áo" bị cháy rụi!

Tâm tư nhỏ này của y, Sở Mộ Vân không để ý đến, cứ tưởng y đã bị dọa sợ. Ai ngờ hắn vừa buông tay, Dạ Đản Đản liền nhảy vọt vào đống lửa.

Sở Mộ Vân phản ứng rất nhanh, bắt được y trước khi chạm vào ngọn lửa.

Dạ Đản Đản không phục, liều mạng muốn vọt vào đống lửa.

Sao Sở Mộ Vân có thể không hiểu?

Hắn nheo mắt lại, thật sự tức giận: "Ngươi nhảy thử xem, cháy túi tiền này thì ta sẽ mua cho ngươi mấy vạn túi tiền khác!"

Chuyện này... thật là đáng sợ...

Tuy là quả trứng thông minh nhất thiên hạ nhưng Dạ Đản Đản cũng không chịu được uy hiếp như vậy...

Oa một tiếng, Dạ Đản Đản bật khóc.

Sở Mộ Vân: "..."

Linh cục cưng mềm lòng: "Ừm... có phải quá tàn nhẫn với y không? Dù sao y cũng chỉ là một quả trứng nhỏ vô tri, ngốc nghếch... đáng yêu..."

Sở Mộ Vân: "Y giết ta khoảng bốn, năm... sáu lần gì đó."

Linh cục cưng: "..."

Sở Mộ Vân: "Còn hủy Linh Dẫn Thảo, khiến Phẫn nộ bị giam cầm."

Linh: "Ngược tiếp đi! Đừng có ngừng!"

Sở Mộ Vân: ^_^

Liên tục bảy, tám ngày Dạ Đản Đản đều không gặp người, rúc trong lòng Sở Mộ Vân làm một quả trứng chết.

Tuy Sở Mộ Vân không mềm lòng, nhưng nghĩ đến việc còn phải công lược tên này, bây giờ giày vò y thì sau này kết thù.

Vì vậy hắn tốt bụng cởi túi tiền cho y.

"Ngươi không ngoan tí nào." Lời nói của Sở Mộ Vân đầy thấm thía: "Ngươi bé như vậy nên cần giữ ấm mọi lúc. Ngươi không thích bộ quần áo này, nhưng nếu bị lạnh thì người chịu tội là ngươi chứ ai."

Không ai có thể trụ được khi Sở tổng dỗ dành, càng không cần nói đến Dạ Đản Đản.

"Ngươi tức giận với ta, còn muốn nhảy vào đống lửa, nhưng ngươi có nghĩ ta lo lắng như thế nào không? Chẳng may bị bỏng, vỏ trứng bị sao thì ngươi đâu thể trưởng thành được?"

"Ta cực khổ cứu ngươi ra không phải là để ngươi đi chết."

"Nếu ngươi không thích quần áo này thì chịu đựng chút có sao? Ta đã sai người may bộ khác cho ngươi, chỉ mấy ngày nữa là có quần áo đẹp đẽ, sao phải phát cáu?"

Sau mấy lần dỗ dành, quả trứng thông minh lập tức cắn câu.

Sau một thời gian, Sở Mộ Vân mang đến một cái áo choàng đen nhỏ được chế tác tinh xảo, cuối cùng Dạ Đản Đản cũng đi lên từ đáy xã hội, nhân sinh tỏa sáng.

Hồ ly nhỏ tò mò: "Đây là gì? Có thể ấp ra linh thú không?"

Sở Mộ Vân sờ trán Dạ Đản Đản, chậm rãi nói: "Không phải linh thú."

Hồ ly nhỏ khó hiểu: "Sao?"

Sở Mộ Vân: "Là người rất quan trọng với ta."

Vẻ mặt hồ ly nhỏ mờ mịt, nhưng lời này không phải Sở Mộ Vân nói cho nó nghe. Cảm nhận được Dạ Đản Đản nảy lên dưới lòng bàn tay, hắn khẽ cười.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 150
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...