Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Gả Cho Tội Thần

Chương 112

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Hôm nay mây đen u ám, thời tiết không tốt.

Tới giữa trưa còn không thấy được trời quang, khiến mọi người cũng cảm nhận được cái lạnh buốt của mùa đông.

Khương Đào ở tú phường cả sáng nên giờ về nhà, trong nhà im ắng, Thẩm Thời Ân đi làm, bọn đệ đệ đi học ở Vệ gia, ngay cả Tuyết Đoàn nhi cũng không biết đã đi đánh chén chỗ nào.

Khương Đào xách giỏ ra ngoài mua đồ ăn.

Trước đó, Mạnh bà bà và Lý thị các nàng ở đây làm, lúc mọi người chuẩn bị cơm trưa sẽ thừa ra một phần, để chiều Khương Đào bận xong không cần lo cơm tối.

Sau tú phường chuyển tới nơi mới, các nàng vẫn như cũ chuẩn bị thêm cho nàng một phần, mỗi ngày để vào trong hộp cho nàng mang về.

Khương Đào từ chối vài lần, các nàng chỉ nói hiện tại tiền lương đã nhiều hơn trước, không biết báo đáp Khương Đào như nào, chỉ có thể làm những chuyện này giúp nàng, mong nàng không ghét bỏ.

Các nàng nói vô cùng nghiêm túc, Khương Đào đúng là không tiện từ chối, chỉ nói sẽ trả tiền đồ ăn, để Hoa ma ma cuối tháng chia cho họ.

Hôm nay Khương Đào dặn các nàng không cần mang cơm canh tới, chuẩn bị lẩu cho cả nhà.

Canh trong nhà có sẵn – bởi vì gần đây vẫn luôn hầm canh tẩm bổ cho Khương Dương, canh gà, canh xương  cứ thay phiên làm, ban đầu bọn đệ đệ cảm thấy nước uống không đủ nên cũng uống theo Khương Dương. Sau lại từ mùa thu tới mùa đông, rốt cuộc cũng ăn không vô nữa, chỉ thiết uống canh không. Ngay cả Thẩm Thời Ân cũng không muốn mà lật tẩy.

Khương Đào uống một mình cũng ngại, cũng không ép bọn họ. Tuy vậy Khương Dương vẫn nể mặt nàng, mỗi ngày sớm muộn gì cũng uống một chén canh, thịt hầm cũng ăn hết.

Hôm nay có canh gà, Khương Đào mua cải trắng, đậu hủ, củ cải rồi các loại rau dưa, sau đó không thể thiếu nhất, thịt dê, thịt bò.

Tuy giá thịt dê cao hơn thịt bò nhưng vẫn có thể mua được, không dễ mua chính là thịt bò. Tùy tiện gϊếŧ trâu cày là phạm pháp, trừ phi có nhà ai có trâu chết mới có thể mang bán.

May mắn, Khương Đào mua xong các đồ ăn kèm khác, khi về nhà gặp được Hoàng thị.

Nàng cũng mang theo hạ nhân ra ngoài mua đồ, bởi vì trước nàng bận rộn mở rộng tú phường với Khương Đào nên cũng không lo việc trong nhà. Hơn nữa, năm sau Tần Tử Ngọc thi cử, năm trước hắn đỗ tú tài, hiện tại cũng là học hành mải miết. Hoàng thị sợ hắn học nhiều sinh bệnh, nghĩ biện pháp bồi bổ cho hắn.

Hai người gặp ở chợ bán thức ăn, Hoàng thị thấy nàng liền cười, nói ta đang muốn đi tìm ngươi.

Khương Đào hỏi có chuyện gì sao?

Nàng còn tưởng là chuyện kinh doanh có vấn đề gì.

Hoàng thị bèn thì thầm: “Hôm nay trong nha môn, có hai nhà tới thưa kiện, nói khi đánh nhau, nhà này đánh chết trâu của nhà kia. Chuyện kiện tụng này ta không tiện nói với ngươi, mà ta cũng không có hứng thú, ngươi khẳng định không kiên nhẫn nghe. Đúng lúc ta đi đưa cơm cho lão gia nghe được bèn mua lại con trâu kia rồi. Một con trâu nhà ta ăn cũng không hết, cho nhà ngươi một nửa có muốn không?”.

Khương Đào đang nghĩ tới ăn lẩu không có thịt bò thì chán lắm, lập tức gật đầu nói muốn, tuy vậy một nửa là hơi nhiều, mấy tiểu tử có trương bụng lên cũng ăn không hết nửa cái đầu.

“Ta chia cho ngươi một cái chân. Ta sai người đi chặt, sau mang tới nhà ngươi”.

Hai người vừa nói Hoàng thị vừa sai người càn quét.

Không sai, Hoàng thị mua đồ theo phong cách chỉ cần ta nhìn trúng vậy lấy cả sạp nhà ngươi.

Tuy nhà nàng có ba miệng ăn nhưng hạ nhân có mấy chục, mua nhiều một chút cũng không sợ ăn không hết.

Sau khi mua đồ ăn xong, hai người hàn huyên một chút liền tách ra, Hoàng thị còn nói với nàng: “Hơn một tháng nữa là đón Tết, trong nhà nhiều chuyện cũng không thể thường xuyên tới tìm ngươi. Nếu ngươi gặp phiền toái gì cứ sai người tới nhắn. Còn có một chuyện, Tử Ngọc nhà ta….”.

Nhắc tới Tần Tử Ngọc, Hoàng thị lại ngại ngùng, trước kia nàng không biết Khương Dương là đệ đệ của Khương Đào, càng không biết nhi tử nhà mình chèn ép Khương Dương. Sau biết được, nàng cảm thấy là do nhi tử nhà mình làm sai. Nhưng Khương Dương đã bái Vệ Thường Khiêm làm thầy, không bị nhi tử nhà mình ảnh hưởng, Hoàng thị cũng dần quên mất chuyện hỗn trướng mà nhi tử nhà mình làm.

Sau Khương Đào gián tiếp cứu nhà bọn họ một mạng, khi có động đất còn không ngại hiềm khích trước đây mà giúp nàng ra chủ ý, hai người từ cùng cứu trợ lại hợp tác làm kinh doanh, trước không nói Khương Đào nghĩ thế nào nhưng Hoàng thị thật sự coi nàng là bằng hữu.

Nàng vẫn luôn muốn tìm cơ hội để Tần Tử Ngọc nhận lỗi với Khương Dương nhưng Tần Tử Ngọc kiêu ngạo, không chịu đi cùng nàng, không lâu sau truyền tới tin tức mở ân khoa, Tần Tử Ngọc cũng cố gắng học hành, nàng càng không tiện ép buộc hắn.

“Chờ qua năm mới, ta dẫn hắn tới nhà muội chúc Tết, tới lúc đó phải để hắn nói xin lỗi với Khương Dương nhà ngươi”.

Tần Tử Ngọc xác thật nợ Khương Dương một lời xin lỗi, còn về Khương Dương có nhận lời xin lỗi hay không thì phải xem Khương Dương, Khương Đào gật đầu nói đã biết.

Sau khi tạm biệt, Khương Đào liền về nhà, vào bếp bắt đầu rửa sạch nguyên liệu nấu ăn.

Bởi vì trong nhà không có đồ dùng thích hợp nên nàng còn mua thêm một nồi đồng mới, có thể đặt  trên lò bùn. Cũng tiện bưng đi bưng lại.

Nàng bận chưa được bao lâu, Tiêu Thế Nam và Khương Lâm về trước, còn có Tuyết Đoàn nhi và Sở Hạc Vinh cũng tới.

Ba tiểu tử nghe được trong bếp có động tĩnh cũng chạy tới nhìn.

Nhìn thấy Khương Đào ở đây, Sở Hạc Vinh cười nói: “Từ trước tới nay không biết cô cô còn biết nấu ăn, hôm nay coi như đúng dịp nên con sẽ nếm thử tay nghề của cô cô”.

Hắn vừa nói lời này, sắc mặt của Tiêu Thế Nam và Khương Lâm trở nên kỳ quái nhưng vẫn là thể diện của Khương Đào, hai người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi điên cuồng nháy mắt ra hiệu, cũng không nói gì.

“Trùng hợp”. Khương Đào làm bộ không thấy biểu tình trên mặt Tiêu Thế Nam và Khương Lâm, lại hỏi: “Khương Dương đâu? Sau không cùng các đệ trở về”.

Tiêu Thế Nam liền nói: “A Dương bị Vệ tiên sinh giữ lại nói chuyện, hẳn là chút nữa mới về”.

Khương Đào gật đầu, hỏi: “Vậy các đệ đi viết công khóa hay tới giúp ta?”.

“Muốn hỗ trợ!”. Tiêu Thế Nam và Khương Lâm trăm miệng một lời, lập tức xắn ống tay đi rửa tay.

Sở Hạc Vinh nhìn mà sửng sốt, hắn sao không biết hai người này cần mẫn như vậy?

Khương Đào mím môi cười trộm, để Sở Hạc Vinh hoặc tới nhà chính ngồi hoặc đi sương phòng viết công khóa.

Sở Hạc Vinh dứt khoát đi vào bếp, nói: “Con cũng không phải khách, giúp cô với bọn Tiêu Thế Nam đi”.

Khương Đào mua rất nhiều đồ ăn nhưng nhiều loại, số lượng mỗi loại lại không nhiều, như củ cải gì đó nàng chỉ mua một cây.

Tiêu Thế Nam và Khương Lâm nhìn thấy số đồ ăn này trong lòng sinh ra dự cảm không lành – tẩu tử/ tỷ tỷ hắn không phải là muốn làm món hỗn tạp gì đi!

Tuy vậy may là không lâu sau, bọn họ rửa xong, Khương Đào thái ra cũng không có bỏ tất cả vào nồi.

Các loại thức ăn được thái ra lớn nhỏ khác nhau, để trong đĩa, Khương Đào rửa nồi xong đổ canh gà vào, đặt trên lò chậm rãi đun.

Trước khi trời tối, bên Hoàng thị cũng phái người tới, đưa chân bò tới.

Chân đã được xử lý tốt nhưng bởi vì không biết Khương Đào định ăn như nào nên bọn họ cắt thành miếng lớn.

Lúc Khương Đào mua thịt dê đã nhờ người bán cắt lát cho nàng, vì nàng mua nhiều nên người bán cũng sảng khoái, nhờ đồ tể thái giúp, ba cân thịt cắt hơn non nửa cái canh giờ mới xong.

Khối thịt lớn như vậy khiến Khương Đào không biết làm sao, ngay cả đồ tể lâu năm cũng cắt lâu như vậy mà nàng cắt thì phải tới sáng mai à!

May mắn, không lâu sau Khương Dương và Thẩm Thời Ân đã về.

Nghe nói muốn thái thịt, Thẩm Thời Ân rửa tay xong liền tới.

Đây là lần đầu tiên Khương Đào thấy Thẩm Thời Ân làm loại việc tinh tế này, chỉ thấy sau khi hắn cầm dao thì khí thế cả người liền thay đổi, động tác thái thịt cũng chỉ thấy tàn ảnh.

Đây, đây cũng mỏng quá đi. Khương Đào cầm lát thịt của Thẩm Thời Ân soi ra, chỉ thấy lát thịt mỏng tới độ như vải mỏng.

“Bản lĩnh dùng đao của chàng tốt quá!”. Khương Đào nhịn không được tán thưởng, nàng trước chỉ biết công phu quyền cước của Thẩm Thời Ân lợi hại, không nghĩ tới hắn còn biết dùng đao, “Chàng trước kia…”.

Tiêu Thế Nam từ lúc Thẩm Thời Ân thái thịt đã bắt đầu hưng phấn – công phu dùng đao của ca hắn là gia truyền, đao pháp của Thẩm gia ở trong quân uy danh hiển hách! Người khác muốn học nửa chiêu thức còn khó hơn lên trời, cũng chỉ có ca hắn là dùng đao pháp để thái thịt cho tẩu tử! Vừa nhìn liền biết là đỉnh! Tốt nhất tẩu tử hắn hỏi nhiều thêm mấy câu, ca hắn cũng nhân cơ hội nói ra nguyên nhân, sau này hắn muốn học cũng được chút da lông.

Kỳ thật trước đó Tiêu Thế Nam nhiều lần muốn học nhưng Thẩm Thời Ân nói đao pháp này quá phô trương, hơn nữa Khương Đào cũng không biết chuyện lúc trước của bọn họ, nói quyền cước công phu là học được trong giang hồ còn được, vì rèn luyện thân thể cũng có không ít người học. Nhưng sẽ không có ai vô duyên vô cớ dùng đao. Bởi vậy không hề dạy hắn.

Hôm nay, chính là hôm nay! Đao pháp Thẩm gia rốt cuộc cũng thấy ánh mặt trời, cuối cùng hắn cũng có cơ hội học!

Nhưng Tiêu Thế Nam có ba đầu sáu tay cũng không nghĩ được Khương Đào chỉ dừng một chút lại hỏi tiếp: “Trước kia chàng là đầu bếp sao?”.

Thẩm Thời Ân cười, rất phối hợp đáp lời: “Đúng vậy nên ta mới biết dùng đao, hơn nữa cũng cường tráng hơn người thường. Khi đó, bèn chạy việc ở nhà bếp”.

Bùm, Tiêu Thế Nam nghe được thứ gì đó tan biến.

A, là hy vọng được học đao pháp của Thẩm gia của hắn.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 190: PN7: Tiêu Thế Nam: Trốn được mùng một, tránh không được mùng mười…
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 112
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...