Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Gả Cho Tội Thần

Chương 173

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Khương Đào thấy bọn họ thật sự không cho nàng nhúng tay vào cũng không kiên trì, ngồi dậy sai người đi ngâm trà, bưng nước ấm tới.

"Sao đệ lại nôn thật chứ?". Tiêu Thế Nam cười nhận lấy khăn từ tay nha hoàn, chỉ vào Khương Lâm cười mắng, "Chẳng cho ta chút thể diện nào cả, uổng công bình thường ta thương đệ như vậy!".

Khương Lâm đang súc trà Khương Đào đưa, nghe vậy lập tức phun trà ra, biện giải: "Đệ cũng không phải cố ý, không phải là nhịn không được sao!".

"Mau ngâm chân đi, ngâm xong còn để đại phu và A Dương xoa chân cho đệ". Khương Đào thấy Tiêu Thế Nam còn muốn khua chân bèn vội ngăn hắn lại.

Tiêu Thế Nam giả vờ tức giận trừng mắt nhìn Khương Lâm nói: "Đệ thấy chưa, bởi vì đệ ọe ra nên tẩu tử cũng chẳng hiền lành với ta rồi".

Chờ hắn ngâm chân xong, đại phu và Khương Dương lại xoa chân cho hắn.

Tới lúc ngừng lại, mắt cá chân của Tiêu Thế Nam cũng không còn đỏ tấy như ban đầu.

Sau đó, đại phu đơn giản dùng băng gạc bó chân hắn lại, Khương Lâm vì chuyện vừa rồi mà một hai phải cầm băng vải cuốn thêm cho hắn mấy vòng.

Kết quả là lúc chạng vạng, Thẩm Thời Ân trở về còn bị dọa cho nhảy dựng, kinh ngạc nói: "Tiểu Nam hóa ra bị thương nặng vậy sao?".

Tiêu Thế Nam nhìn cái chân rắn chắc của mình bị bó thành cái bánh tét, ủy khuất nói: "Không có, còn không phải do A Lâm nhất quyết phải băng thêm cho ta mấy vòng mới chịu được. Vốn là đại phu và A Dương xoa thuốc cho ta xong cũng không có sao nữa, bị bao thành như này lại chẳng đi đâu được".

Khương Lâm trốn sau lưng Khương Đào, thò đầu ra thè lưỡi: "Tiểu Nam ca đủ rồi nha ! Thấy huynh bị thương nên hôm nay đệ mới nhường huynh, huynh có lý không tha người, đệ, đệ sẽ....".

"Đệ sẽ như nào?".

"Đệ sẽ nói cho mọi người biết chân huynh rất thối!". Khương Lâm hung tợn nói.

Tiêu Thế Nam lại được một trận cười, cười xong hắn nghĩ tới cái gì, do dự hỏi Thẩm Thời Ân, "Nhị ca, Tiểu Giác nói như nào?".

Thẩm Thời Ân lời ít ý nhiều nói: "Đã giải quyết xong rồi, đệ không cần nhọc lòng".

Tiêu Thế Nam há miệng muốn hỏi Tiêu Thế Vân bị xử trí ra sao nhưng há miệng rồi lại chẳng nói được thành lời.

Khương Đào thấy liền phất tay tống cổ họ, nói: "Tụ tập hết ở đây làm gì? Về doanh của các đệ đi, chân Tiểu Nam không tiện, A Dương đệ chăm sóc đệ ấy nhiều chút".

Liên hệ chuyện Tiểu Nam bị thương và chuyện hắn mới rồi muốn nói lại thôi, Khương Dương mẫn cảm mà biết được Tiêu Thế Nam hẳn đã có chuyện gì không tốt nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ nâng Tiêu Thế Nam lên, cười nói: "Tỷ tỷ yên tâm, đệ khẳng định chăm sóc huynh ấy thật tốt, cả cơm cũng sẽ đút cho huynh ấy ăn".

Tiêu Thế Nam dùng vai huých hắn, "Thôi đi ông, ta bị thương là chân không phải tay, còn cần đệ đút cơm à?".

"Không cần ta bón thì cần ai? A Lâm tới bón?".

Khương Lâm cau mày làm bộ khó xử nói: "Cũng không phải không thể! Ai bảo đệ rộng lượng chứ? Không kể tới huynh cứ hay bắt nạt đệ. Đệ sẽ tốt với huynh nhé?".

Tiêu Thế Nam cười, "Thôi đi, chính đệ ăn cơm như dùng cái muôi múc ấy".

Nhìn bọn họ cười đùa, nét mặt Thẩm Thời Ân cũng thả lỏng hơn.

Chờ mấy tiểu tử đi ra ngoài, Khương Đào thôi cười, nghiêm túc dò hỏi kết quả xử trí Tiêu Thế Vân.

Thẩm Thời Ân nói: "Trước đó hắn bị Hề Vân đánh hôn mê, sau được người đưa tới trước mặt Tiêu Giác mới tỉnh. Tỉnh xong cả người điên điên khùng khùng, nói nhiều lời sảng. Dì và dượng biết chuyện cụ thể, bọn họ chưa nói muốn cho Tiêu Thế Vân thoát tội nhưng dù sao cũng niệm tình ruột thịt, xin Tiểu Giác có thể tha cho hắn một mạng. Sau Tiểu Giác tới hỏi ta, ta nói Tiểu Nam cũng bị thương nhẹ, đúng là không muốn mạng của hắn nhưng tâm địa hắn ác độc như vậy, ngay cả huynh đệ ruột cũng xuống tay được, vị trí thế tử phủ Quốc công đương nhiên vô duyên với hắn. Tiểu Giác cũng đồng ý, nói dù sao hôm này Tiêu Thế Vân cũng bị bắt rồi, chờ sau khi hồi kinh sẽ tuyên bố với bên ngoài rằng hắn bị thương nặng không thể trị, sau này để hắn tự mình kiếm ăn đi".

Khương Đào nghi ngờ: "Phu thê Anh Quốc công để vậy cũng thôi đi, dù sao Tiêu Thế Vân cũng là nhi tử ruột của họ, muốn cho hắn một con đường sống cũng dễ thôi. Nhưng chàng và Tiêu Thế Vân lại chẳng thân thiết gì mấy, chàng có thể cứ như vậy bỏ qua cho hắn sao?".

Thẩm Thời Ân ngồi ở bàn, chậm rãi bưng trà lên uống, nghe vậy nhướng mày nhìn nàng: "Ta là loại người như vậy sao?".

Khương Đào chỉ cười không nói.

Cảnh như này cũng đã xảy ra một lần, chỉ là lúc ấy, Khương Đào hỏi Thẩm Thời Ân.

Thẩm Thời Ân cũng nhớ lại, nhịn không được cười rộ lên, "Đúng vậy, hai chúng ta đúng là bênh người mình như nhau".

"Đừng úp úp mở mở nữa, rốt cuộc chàng nghĩ như nào?".

"Ý của ta rất đơn giản. Tiêu Thế Vân tốn bao tâm tư và thủ đoạn không phải là vì để làm thế tử, kế thừa gia nghiệp của phủ Anh Quốc công, đè bẹp Tiểu Nam sao? Ấy đã là chấp niệm của hắn. Hiện giờ tuy hắn giữ được mạng nhưng không có thân phận công tử phủ Anh Quốc công, hắn chỉ là một thứ dân, văn không biết võ không được, cũng chẳng biết kinh doanh cái gì, hơn nữa còn có ta đặc biệt chăm sóc. Cả đời này hắn chỉ có thể ở trong bóng tối mà nhìn lên Tiểu Nam, tư vị ấy chẳng phải đáng sợ hơn cả muốn mạng hắn à?".

Khương Đào nghĩ nghĩ đúng là như vậy. Nếu là nàng, nàng cũng sẽ hỏi mình tồn tại là vì cái gì. Hệt như khi nàng xuyên từ quý nữ thành nữ nhi nông gia vậy, trước nay không vì thân phận thay đổi mà sinh ra oán hận, trong lòng chỉ nghĩ làm sao mà sống thôi.

Nhưng hiển nhiên Tiêu Thế Vân và nàng không cùng một loại người, theo như lời của Thẩm Thời Ân, làm như vậy với hắn, sợ là còn khó chịu hơn cả cái chết.

Khương Đào cũng không thông cảm với hắn, bĩu môi nói: "Cũng may Tiểu Nam nhà chúng ta phúc lớn mạng lớn, không để gian kế của hắn thành công. Không thì Tiểu Nam mà có chuyện gì, việc này sẽ không đơn giản như vậy đâu!".

Thẩm Thời Ân gật đầu nói: "Đương nhiên là như vậy". Sau hắn đứng dậy nhìn thoáng qua bên ngoài, xác định xung quanh doanh trướng nhà mình không có người, mới nói tiếp: "Khi ở trên núi, Tiêu Thế Vân có nói mấy lời rất kỳ quái. Ở trước mặt Tiểu Giác ta không nhắc nhưng ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là nên nói lại với nàng".

Nói xong Thẩm Thời Ân nói kỹ từng lời Tiêu Thế Vân nói ở trên núi cho nàng nghe.

Khương Đào nghe được cái gì đời này đời trước, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nàng trước nay không ngờ được Tiêu Thế Vân được trọng sinh!

Ánh mắt Khương Đào nóng lên, nàng nói: "Chàng không để Tiểu Giác gϊếŧ hắn là quá đúng".

Trọng sinh có thể biết được tình huống về sau, cho dù đời sau có thể xảy ra một ít chuyện ngoài ý muốn nhưng hướng đi hẳn sẽ không lệch bao nhiêu. Chỉ cần giữ mạng cho Tiêu Thế Vân, sau này có thể nghĩ cách từ từ moi tin tức của hắn, hoàn toàn có thể biết được a!

Thẩm Thời Ân khó hiểu nhìn nàng, chờ nàng giải thích.

Khương Đào cười, "Dù sao đừng để cho hắn chết là được. Trước mắt ta còn chưa xác định được, chờ ta xác định xong sẽ nói rõ cho chàng".

Lúc này săn thú đã được hai ngày, tối muộn Khương Đào và Thẩm Thời Ân trở về nghỉ ngơi, nàng hỏi khi nào có thể về.

Thẩm Thời Ân buồn cười nói: "Lúc ấy chỉ chờ ra ngoài chơi là nàng, hiện tại vội vã trở về cũng là nàng. Sao đổi ý nhanh như vậy?".

Một là Khương Đào muốn hồi kinh tìm cơ hội kiểm tra xem Tiêu Thế Vân có phải trọng sinh không, mặt khác là rất sợ cái sự ân cần của các phu nhân quý nữ này.

Ban ngày nàng tìm trưởng công chúa và Tào thị, cũng không ngăn được những người nọ biểu diễn, mai là ngày cuối cùng rồi, những người đó có định làm ra chuyện kinh thiên gì không?

Phương diện thêu thùa nàng lợi hại một chút nhưng cầm kỳ thi họa chỉ coi như biết da lông. Cố tình những người đó biểu diễn xong còn muốn nàng đánh giá, bụng chữ của nàng dùng hết từ lâu rồi. Còn xã giao như vậy nữa, thể nào cũng sẽ bị mất mặt.

Thẩm Thời Ân nghe nàng ủy khuất nói một hồi mà cười không nín được. Tức phụ nhà mình trọng sĩ diện nhìn sao cũng thấy đáng yêu.

"Nàng cứ nhắm mắt lại khen là được rồi mà? Nghĩ nhiều như vậy làm gì?".

Khương Đào đau khổ nói: "Khen cũng phải chuyên nghiệp, viết chữ thì tới trước mặt ta hỏi đây là thể gì, đánh đàn cũng phải đoán người ta đàn khúc nào. Vẽ tranh thì đơn giản hơn một chút, dù sao cũng còn nhìn được ra người ta vẽ cái gì. Để cho người ta đau đầu chính là chơi cờ, còn có người lôi kéo ta chơi cờ. Ta đánh cờ cũng vậy, chẳng lên nổi mặt bàn đâu.... Tóm lại là rất khó. Hơn nữa chưa biết chừng trong số ấy có ai là hoàng hậu, quý phi tương lai, ta nào dám chậm trễ người ta".

Thẩm Thời Ân thấy nàng phát sầu, cũng không cười nữa, vỗ lưng nàng: "Vậy đúng là làm khó cho nàng rồi. Tuy vậy dù sao mai ta cũng không có chuyện gì, ta ở với nàng".

"Chàng ở cạnh ta thì sao chứ? Những phu nhân tiểu thư đó quang minh chính đại mời ta đi tụ hội, chẳng lẽ chàng giúp ta cản lại à?".

Thẩm Thời Ân nhướng mày, "Này có gì không được? Ta nói phu nhân ta muốn ở cùng với ta, không rảnh xã giao với các nàng".

Khương Đào đánh hắn một cái, "Ban ngày ban mặt nếu thật nói như vậy, ta đây không phải bị người cười chết rồi à?".

"Chúng ta đi vào rừng săn thú?".

Khương Đào lắc đầu từ bỏ, "Hai ngày này vì săn thú mà gặp phải chút chuyện này, một tĩnh không bằng vừa động. Hơn nữa hai ngày này chàng cũng chưa nghỉ ngơi đủ, khó có được lúc ra ngoài thả lỏng, không có lý làm chàng mệt hơn ở nhà. Thôi đi, không nghĩ nhiều như vậy, binh đến thì ngăn, nước tới đất chặn, sẽ có cách thôi".

Nàng không thể nhìn Thẩm Thời Ân mệt, Thẩm Thời Ân đương nhiên cũng không muốn để nàng vì chuyện xã giao mà ưu tư.

Hai người trầm mặc một lúc lâu, ngay lúc Khương Đào sắp ngủ, Thẩm Thời Ân cuối cùng cũng nghĩ ra một ý kiến.

"Ngày mai chúng ta đi cùng Tiểu Giác, nó cũng chỉ tham gia ngày thứ nhất, sau nhàn rỗi lắm. Doang trướng của nó người bình thường không vào được".

Khương Đào đang buồn ngủ, mơ mơ màng màng đáp ứng.

Chờ hôm sau nàng dậy, Thẩm Thời Ân đã tỉnh từ lâu, thấy nàng dậy bèn nói: "Ta đã nói với Tiểu Giác rồi, lát nữa chúng ta tới chỗ nó ăn sáng, sau đó nó còn phải tiếp kiến quan viên nhưng ở đây cũng không bàn gì cơ mật nên chúng ta ở bên cạnh nghe cũng không sao".

Sau Khương Đào chải đầu rửa mặt xong, lúc đi theo Thẩm Thời Ân tới chỗ Tiêu Giác còn hỏi: "Tiểu Giác có biết vì sao chúng ta tới không?".

Thẩm Thời Ân mím môi cười, "Ta chưa nói. Không phải cố kỵ thể diện của nàng sao?".

"Vậy thì tốt". Khương Đào ngượng ngùng cười cười, Tiêu Giác kính trọng người thẩm là nàng, nàng cũng không muốn mất mặt ở trước mặt Tiêu Giác, không muốn hắn cảm thấy nàng đến cái trường hợp này cũng không xử lý được.

Nhưng Khương Đào không ngờ là, nàng và Thẩm Thời Ân bày ra kế sách này là sai rồi.

Những quý nữ chí lớn ấy, nếu dám tranh nhau trước mặt nàng, trưởng công chúa và Tào thị, chẳng lẽ còn sợ hiến nghệ ở ngự tiền sao?

Sở dĩ không tới ngự tiền là do hoàn toàn không có cơ hội!

Săn thú tuy là việc vui trọng đại của thiên tử và quần thần nhưng Tiêu Giác dù sao cũng là hoàng đế, kể cả ở trong doanh, tuy không xa xôi không thể với như lúc trước nhưng cũng không phải cứ muốn gặp là có thể thấy!

Vì thế ngày săn thú cuối cùng, bên ngoài doanh trướng của Tiêu Giác nổi lên một trận ồn ào không dứt, người tới nườm nượp.

Hỏi sao á, chính là tới tìm Vinh Quốc công phu nhân!

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 190: PN7: Tiêu Thế Nam: Trốn được mùng một, tránh không được mùng mười…
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 173
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...