Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Gả Cho Tội Thần

Chương 60

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Ngọc Xuyến lòng nóng như lửa đốt, rời đi ở chỗ Tô Như Thị xong liền tới thẳng chỗ của Sở Hạc Vinh.

Sở Hạc Vinh đang như lâm trận gặp địch mà cắn bút phát sầu. Mụ nội nó đúng là không có sai, cầm bút viết văn chính là muốn gϊếŧ hắn.

Ngày thường còn tốt, viết thư về nhà cứ tùy tiện lừa gạt vài câu là được. Nhưng nay biến cố quá lớn, hắn còn muốn khoe thành tích trước mặt cha mẹ hắn, phải cân nhắc một chút xem viết thế nào mới tốt.

Đang lúc xoay sở hết mình, gã sai vặt tiến vào bẩm báo với hắn, nói Ngọc Xuyến cầu kiến.

Ngọc Xuyến là được lão thái thái nuôi lớn, Sở Hạc Vinh cũng phải nghĩ tới thể diện của lão thái thái, gác bút nói cho nàng vào.

Ngọc Xuyến trước đó bị Sở Hạc Vinh mắng một trận, đi vào cũng không dám cười, chỉ đánh giá sắc mặt của Sở Hạc Vinh, thấy mặt hắn không có biểu tình gì, mới đánh bạo nói chuyện Tô Như Thị lấy ấn giám ra.

Sở Hạc Vinh còn tưởng nàng có chuyện gì quan trọng, nghe được chuyện này, mày hắn cau lại, nói: “Tô sư phó dùng ấn giám của chính bà ấy, lấy tiền bạc của bà ấy, liên quan gì tới ngươi?”.

Ngọc Xuyến cũng nóng nảy, nói: “Lấy ấn giám ra đóng dấu, vậy số tiền kia ít nhất cũng phải vạn lượng. Số tiền lớn như vậy, nô tỳ sao lại không coi trọng cho được?”.

Sở Hạc Vinh lại nghĩ nghĩ, sau đó bỗng nhiên cười nói: “Nghĩ chắc là Tô sư phó thương ta đi. Trước đó, ta có nói với bà ấy tiền bạc trên người không đủ, để khi bà viết thư hãy nói với nãi nãi một câu. Nãu nãi ta ngươi cũng biết đấy, làm chuyện lớn không hề hàm hồ qua loa, chắc là sẽ cho ta không ít đâu. Tô sư phó đối với ta thực tốt”.

Khóe miệng Ngọc Xuyến nhịn không được giật giật. Cái tiểu thiếu gia này làm sao mà lớn được với đầu óc như vậy? Vì cái gì mà cho rằng là Tô Như Thị lấy tiền cho hắn tiêu?! Cũng quá tự mình đa tình rồi!

“Nếu Tô sư phó lấy tiền cho ngài dùng cũng đành nhưng nếu là cho nghĩa nữ mới quen được nửa ngày kia thì sao?”, Ngọc Xuyến cố nén tức giận, “Người nọ lai lịch không rõ, chỉ mới nửa ngày đã dỗ dành được sư phụ nhận không nói, còn đánh chủ ý lên tiền bạc của Tô Như Thị, lòng lang dạ thú như vậy, thật sự không thể không phòng!”.

Sở Hạc Vinh nhìn nàng như đứa ngốc, “Kể cả đúng như ngươi nói, Tô sư phó thích nàng ta, nhận nàng ta làm nghĩa nữ. Cũng là Tô sư phó muốn như vậy, muốn đưa bạc cho nàng ta tiêu. Đấy đều là chuyện riêng của Tô sư phó. Lại nói bà cũng không có con cái, tiền bạc mà nói sống không tiêu hết, chết không mang đi được, không cho nghĩa nữ của bà chằng lẽ chờ thêm trăm năm nữa rồi mang đi từ thiện sao?”.

Ngọc Xuyến nghe xong lời này thiếu chút nữa hộc máu. Chính là bởi Tô Như Thị không có con nên nàng thân cận mới có ý nghĩa!

“Được rồi, ta nói ngươi đừng lo chuyện bao đồng nữa, mau lui đi, đừng quấy rầy bổn thiếu gia viết thư”. Sở Hạc Vinh không để ý tới nàng, lại cầm bút lên trầm tư suy nghĩ.

Ngọc Xuyến căn bản không đả thông được hắn, cũng lười cùng hắn ông nói gà bà nói vịt.

Tuy vậy, Sở Hạc Vinh cũng nhắc nàng nhớ ra một chuyện – Tô Như Thị là tự mình viết cho lão thái thái, nàng không tiện nhúng tay. Nhưng khi Sở Hạc Vinh viết thư về nhà, nàng cũng có thể kẹp thư của mình vào trong.

Lão thái thái xưa nay thương nàng, cũng tin nàng, nàng phải nói rõ với bà ấy!

………….

Khương Đào ngủ được hai canh giờ, lúc dậy đã là hoàng hôn.

Biệt viện Sở gia có giường ấm nệm êm rất thoải mái, nàng đã lâu không được ngủ thoải mái như vậy.

Tô Như Thị còn ngồi bên cạnh nàng, yên lặng xâu kim.

Khương Đào thoải mái duỗi người, vừa xuống giường đi giày vừa nói: “Thời gian không còn sớm, con phải về nhà rồi”.

Tô Như Thị không muốn nàng đi, “Không bằng ở lại đây ăn tối?”.

Khương Đào lắc lắc đầu nói: “Bọn A Dương đều đang chờ con về dùng cơm, con về trước, ngày mai con lại qua”.

Ngày hôm sau là ngày Tô Như Thị và Vệ phu nhân nói thu đồ đệ, Khương Đào là người mấu chốt thúc đẩy cọc chuyện tốt này đương nhiên phải có mặt.

Tô Như Thị vuốt tóc nàng, thấy mái tóc đen mượt của nàng chỉ cắm một chiếc trâm bạc, áo váy trên người cũng bị giặt tới trắng bệch, đau lòng nhíu mày,

Chờ tới khi Khương Đào rửa mặt xong chuẩn bị cáo từ, Tô Như Thị kéo nàng lại, đưa cho nàng một xấp ngân phiếu.

“Lúc đi vội vàng, trên người ta cũng không còn bao nhiêu. Con cứ dùng trước, nếu không đủ cứ nói với ta”.

Kiếp trước, Khương Đào không có khái niệm gì với giá trị của tiền bạc nhưng tới kiếp này mới biết, tiền bạc thực sự rất cần thiết.

Nhìn thấy trong tay bà cầm một xấp ngân phiếu mấy trăm lượng, nàng thật sự thấy phỏng tay, nói: “Con không thể nhận. Tiền bạc sư phụ kiếm được cũng không dễ dàng. Hơn nữa, hiện tại người cũng đã lớn tuổi rồi, không nên làm quá nhiều việc may vá. Những tiền đó đều là tiền dưỡng lão của người, con càng không nên nhận”.

Tô Như Thị nghe vậy cũng nở nụ cười, tuy rằng là bà nhìn đồ đệ lớn lên từ nhỏ nhưng cũng không nói qua thân phận thật của mình cho con bé biết. Cho nên đồ đệ này của bà mới nghĩ là những tiền đó đều là do bà thêu thùa mà kiếm được.

Bà cũng không giải thích gì nhiều, chỉ nói: “Sư phụ nhiều thì không có nhưng tiền dưỡng lão cho cái thân già này sớm đã kiếm đủ rồi. Chẳng lẽ giữa chúng ta còn phải khách khí sao? Lại nói, không phải trước giờ con đều đưa tiền ăn vặt của con cho ta, nhờ ta giữ hộ hả?”.

Đúng là có chuyện như vậy, đời trước, Khương Đào là đích nữ hầu phủ, kế  mẫu kia một tháng cho nàng ba mươi lượng tiền tiêu vặt.

Đương nhiên, Khương Đào của hiện tại coi ba mươi lượng là một con số lớn nhưng ở hầu phủ, từng đó lại chẳng đủ dùng, rốt cuộc cũng là nhà cao cửa rộng, tiền cho nha hoàn cũng phải ba lượng trở lên – tuy vậy, tiền của Khương Đào lại chẳng có chỗ dùng, bọn hạ nhân tránh nàng như rắn rết, không chịu nhận tiền làm việc cho nàng.

Khương Đào dứt khoát đưa chỗ tiền đó cho sư phụ, nhờ sư phụ tích cóp thay cho nàng, nghĩ là sau này gả đi, tích được mấy trăm lượng cũng là không tồi.

Ai biết được cứ tích cóp rồi lại tích cóp, tích được mấy năm thì nàng đã qua đời, số tiền đó lại chẳng đụng qua bao giờ.

Khương Đào cầm ngân phiếu hai trăm lượng, còn lại đưa cho Tô Như Thị, nói: “Sư phụ bỗng nhiên cho con nhiều tiền như vậy, con cũng không có chỗ tiêu. Nếu đột nhiên trở nên phú quý, cũng không biết người ngoài họ nghĩ như nào. Con chỉ cần hai trăm lượng là đủ dùng rồi”.

Tô Như Thị cũng không có miễn cưỡng nàng, nắm tay đưa nàng ra ngoài, còn hỏi nàng có muốn ngồi xe ngựa hay không. Khương Đào cự tuyệt nói mình ở rất gần đây. Sư đồ hai người lại nói một hồi lâu, mới lưu luyến không rời mà tạm biệt.

Khương Đào chậm rãi rảo bước trở về hẻm Trà Hồ, lúc về tới nhà trời cũng còn chưa tối.

Khương Dương và Khương Lâm đã đi học về từ lâu, đang viết công khóa trong phòng mình. Mấy ngày trước, Khương Đào vội về nhà ăn cơm xong liền ngủ, cũng không rảnh quan tâm tới hai huynh đệ bọn họ.

Nàng nhẹ tay đẩy cửa vào, nói nhỏ: “Viết công khóa xong chưa?”.

Khương Lâm thấy nàng liền cười, vừa muốn thả bút chạy tới, Khương Dương lại ngẩng đầu liếc hắn một cái, hắn chỉ có thể không tình nguyện mà ngồi trở về, lại chớp chớp mắt với Khương Đào, ý nói nàng đợi một chút.

Khương Đào cũng không quấy rầy bọn họ nữa, dứt khoát xách giỏ đi chợ mua đồ ăn.

Trước còn vì tích tiền “chuộc thân” cho Tiêu Thế Nam, nàng cũng không mua được đồ gì ngon cả.

Hiện tại từ chỗ sư phụ mượn được hai trăm lượng, không nói Tiêu Thế Nam, ngay cả tiền “chuộc thân” của Thẩm Thời Ân cũng đủ rồi, không cần tiết kiệm như vậy nữa.

Khương Đào ở chợ mua hai cân xương sườn, một con gà quay, còn có cà tím, dưa chuột, các loại rau. Đương nhiên, còn có trứng gà ăn hàng ngày, hiện tại, người trong nhà nhiều, nàng nghĩ thế nào cũng không đủ, sớm muộn gì mỗi ngày cũng phải tốn một quả.

Chờ nàng mang theo một giỏ đầy đồ ăn đi về, trời cũng đã tối.

Vừa bước vào cửa, Khương Đào muốn có người tiếp đồ giúp nàng, lại thấy Khương Dương đã ra khỏi phòng, còn đang ngồi ở nhà chính đãi khách, đối diện hắn cũng có một người.

“A Dương, có khách tới hả? Đúng lúc tỷ mua đồ về!”. Khương Đào vui tươi hớn hở đi vào phòng, sau đó thấy rõ người tới là ai, tươi cười trên mặt lập tức nhạt đi.

Bởi vì người tới không phải ai khác mà chính là Khương Bách!

“Ngươi tới đây làm cái gì?”. Khương Đào tức giận quăng đồ ăn qua một bên.

Khương Bách xem như không thấy thái độ không chào đón của nàng, cười nói: “Chúng ta cũng cùng họ Khương, sao ta không thể tới?”.

Khương Đào thấy hắn cười cũng không có ý gì tốt, hỏi hắn tới làm cái gì.

Khương Bách tự đắc giương cằm lên, nói: ‘Ta đã qua thi Huyện, đặc biệt tới báo tin vui cho mấy người”. Nói xong hắn liền khoanh tay ôm ngực, chờ coi xem dáng vẻ tức muốn hộc máu của tỷ đệ nhà họ.

Tuy vậy nằm ngoài dự kiến biểu tình của Khương Dương vẫn nhàn nhạt, Khương Đào không có giậm chân, càng không tức giận, chỉ hỏi hắn: “Cho nên?”.

Khương Bách sửng sốt nói: “Chờ ta qua thi phủ, ta chính là đồng sinh, chờ qua thi Viện, ta sẽ là tú tài!”.

Khương Đào vẫn là mặt không đổi sắc: “Cho nên?”.

Khương Bách bị thái độ này của nàng chọc giận, đứng bật dậy: “Công danh có ý nghĩa gì, chẳng lẽ còn muốn ta nói cho ngươi sao?’.

Khương Đào không nhanh không chậm đáp: “Công danh có ý nghĩa gì đương nhiên không cần ngươi nói ta biết. Nhưng ngươi chỉ mới qua được thi Huyện, kể cả ngươi có đậu tú tài, thậm chí là cử nhân, Trạng Nguyên thì liên quan gì tới chúng ta?”.

Khương Đào cảm thấy có lẽ là hắn đọc sách nhiều quá nên đầu óc choáng váng rồi, Khương gia sớm đã chia ra, các nhà đóng cửa tự mình sống của mình, chỉ mới qua được huyện thí đã đáng để tới cửa ba ba diễu võ giương oai sao? Nàng trước đây không mong chờ có thể nhờ cậy được dính chút hào quang gì.

“Có phải ngươi cảm thấy ta khẳng định thi không đậu, khẳng định không trở thành tú tài được?!?”. Khương Bách tức giận đỏ cả mặt, sau đó hầm hừ đi về phía cửa, “Sớm muộn gì ta cũng sẽ cho ngươi biết, kết quả của việc vũ nhục ta ngày hôm nay sẽ phải trả cái giá đắt như nào!”.

Khương Đào cạn lời nhìn hắn phất tay áo rời đi, sau đó mê mang hỏi Khương Dương, “Tỷ khi nào sỉ nhục hắn? Hay là hắn thật sự đọc sách tới mơ hồ rồi?”.

Vừa rồi sắc mặt của Khương Dương có vẻ không được tốt lắm, lúc này nhịn không được cong cong môi, nói: “Ba năm đệ không được tham gia thi, hắn từ trước tới nay không bằng đệ, hiện giờ lại qua kỳ thi Huyệntrước đệ nên đắc ý? Tỷ đừng để bụng làm gì, có thể là thật sự chọc giận hắn rồi”.

“Kể cả hắn thi không đậu cũng chẳng liên quan gì tới nhà chúng ta”. Khương Đào nhún vai, “Lại nói, thiên tư của đệ tốt hơn nhiều so với hắn. Thi muộn một chút thì có sao chứ? Hiện tại chỉ cần đệ theo tiên sinh đọc sách, nỗ lực ba năm, gọi là đã không làm thì thôi, một khi làm khiến mọi người được mở mang tầm mắt, trúng liên tiếp tam nguyên, thậm chí lục nguyên, hắn có cưỡi ngựa cũng đuổi không kịp”.

Nghe được tỷ tỷ vô cùng tin tưởng hắn, ánh mắt Khương Dương ảm đạm vài phần, vài lần mở miệng muốn nói, cuối cùng lại chẳng nói cái gì.

Chút tâm hự của edit: Đăng muộn vầy là do muốn sửa lại một lượt rồi đăng cho các bạn đọc cho liền mạch cảm xúc. Mai là thứ 6, chắc cũng tính dô cuối tuần rồi. Mai nha các quý dị!!!

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 190: PN7: Tiêu Thế Nam: Trốn được mùng một, tránh không được mùng mười…
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 60
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...