Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Gả Cho Tội Thần

Chương 63

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Sách của quán cũng được phân loại nên những quyển khác ở trên giá cũng là nói về làm nông.

Thiếu niên lật xem một lúc, lúc sau liền có thể đọc thuộc lòng một số đoạn trong “Phiếm thắng chi thư” và “Vương trinh nông thư”.

“Tốt, tốt!”. Vệ Thường Khiêm khen hai cái chữ tốt, cũng không kiểm tra hắn nữa, hỏi hắn hiện tại học những gì rồi.

Thiếu niên nói: “Thuộc 300 ngàn chữ và “Ấu học quỳnh lâm” trước khi học vỡ lòng, Tứ thứ cũng đã học qua, giờ học Ngũ Kinh”.

Tiến độ như vậy không tính là quá nhanh nhưng cũng không phải quá chậm. Bởi vì thiếu niên trước mặt có trí nhớ rất tốt, Vệ Thường Khiêm không kiểm tra việc hắn học thuộc nữa mà là dựa trên nội dung của “Luận ngữ” để hỏi hắn….

Qua một hồi kiểm tra, Vệ Thường Khiêm vừa lòng mà vuốt râu, cười hỏi: “Ta thấy ngươi đã nhìn qua là sẽ không quên, cơ bản cũng rất vững, không biết hiện nay ngươi đang theo học vị nào?”.

Thiếu niên trầm ngâm không nói, chưởng quầy tiếp lời: “Đứa nhỏ này trước đi học ở trường của Phùng cử nhân. Hiện giờ đã thôi học, ta không đành lòng thấy hắn như vậy nên cho hắn ở đây chép sách và đón tiếp khách khứa tới xem, như vậy khi chép hay thay khách chọn sách, hắn cũng có thể tự mình tranh thủ một chút”.

Nghe vậy, mày của Vệ Thường Khiêm liền nhíu lại, hắn rầu dĩ không tìm được học sinh hợp ý mình, rầu từ năm trước cho tới hiện tại. Phùng cử nhân kia sợ không phải là bị bệnh gì chứ? Từ bỏ một mầm non tốt như vậy, cho hắn thôi học sao?

Ông cẩn thận nhìn lại người thiếu niên này, thấy hắn mặc một thân áo vải đã sờn, có lẽ nào là không có nổi quà nhập học nên mới thôi học không?

Hạt giống tốt như vậy, kể cả không có quà thì sao chứ? Ngay cả Phùng cử nhân kia có yêu tiền, chờ tới khi thiếu niên này đề tên bảng vàng, còn sợ không có nhiều học sinh hơn, nhiều quà hơn sao?

Thật đúng là cái lão hồ đồ! Vệ Thường Khiêm phỉ nhổ Phùng cử nhân vô số lần trong lòng, nụ cười trên mặt càng thêm hoà ái, hỏi thiếu niên: “Ngươi tên là gì? Còn muốn đi học không?”.

Thiêu niên đáp: “Ta tên Khương Dương, đương nhiên là muốn được tiếp tục học”.

……….

Bên Vệ gia, Khương Đào từ chối ý tốt mời nàng ở lại dùng cơm của Vệ phu nhân, nói chính mình còn bận chút việc.

Đi ra Vệ trạch, nàng liền tới thẳng trường của hai đệ đệ.

Hôm nay dù có thế nào nàng cũng phải hỏi thăm xem có chuyện gì xảy ra đã.

Bởi vì nàng tới hơi sớm nên chương trình học buổi sáng cũng chưa kết thúc, cửa lớn khép chặt.

Nàng ở bên ngoài tìm một chỗ mát mẻ đứng chờ, khoảng ba mươi phút sau, gác cổng đánh la, học sinh lục tục đi ra ngoài.

Khương Đào nhìn cửa chăm chăm, không bao lâu sau liền thấy Khương Lâm tới.

Chỉ là Khương Lâm không hoạt bát như ở nhà, đi đứng cũng nhảy nhót mà là cúi đầu, thành thành thật thật đi ra bên ngoài, khi đi qua người Khương Đào cũng không có phát hiện ra, vẫn là Khương Đào phải tóm lấy hắn mới khiến hắn đứng lại.

Tiểu gia hỏa thấy tỷ tỷ, lập tức vui tươi hớn hở nói: “Không phải tỷ tỷ nói chiều mới tới đón sao? Sao bây giờ đã tới rồi?”.

Khương Đào thầm nghĩ tới chiều rồi thì chẳng phải cái gì cũng tra không ra sao? Nhưng nàng cũng không biểu lộ ra ngoài, chỉ cười nói: “Tỷ tỷ tới sớm không tốt sao? Dẫn đệ đi ăn gì ngon được không? “.

Khương Lâm vui vẻ nói được, sau lại nói: “Chúng ta đi nhanh đi. Giữa trưa chỉ được nghỉ nửa canh giờ, trở về muộn sẽ bị tiên sinh mắng”.

“Gấp cái gì, ca ngươi còn chưa ra mà”.

Khương Đào vừa nói xong, Khương Lâm giống như bị điểm huyệt toàn thân, nụ cười trên mặt cũng tắt, cả người đều cứng lại.

Quả nhiên có quỷ, Khương Đào cũng không vạch trần, đừng chờ ở cửa.

Khương Lâm chột dạ vò áo, mặt cũng đỏ lựng lên: “Ca ca hẳn là đã đi ra ngoài trước rồi, không bằng chúng ta đi ăn cơm trước?”.

Khương Đào nói không thể nào, “Khi tỷ tới, gác cổng còn chưa ra, cổng trường cũng đóng chặt. Chờ cửa mở rồi, tỷ vẫn luôn đứng ở đây, chẳng lẽ ca ca đệ có thể trèo tường ra ngoài chắc?”.

Khương Lâm không biết nói gì, chỉ có thể đứng bên cạnh lo nghĩ.

Hai người đứng thêm hơn mười lăm phút, học sinh đi ra ngày càng ít, cuối cùng có một người đi ra. Chờ người nọ ra khỏi, gác cổng đóng cổng lại.

Mà người ra không phải Khương Dương mà là người trước đó Khương Đào đã từng gặp, cho Khương Dương vay tiền còn mắng chửi hắn. Khương Đào cũng không nhớ hắn họ gì, chỉ nhớ người bên cạnh gọi hắn là “Tử Ngọc”.

Tần Tử Ngọc chậm rãi đi tới trước mặt tỷ đệ bọn họ, thấy Khương Lâm liền nhướng mày cười nói: “Ngôi sao chổi nhỏ, sao còn chưa đi ăn cơm? Định ở đây uống gió cho gầy bớt hả?”.

Khương Lâm thấy hắn như chuột thấy mèo, đầu cúi thấp tới ngực rồi, còn trốn sau lưng Khương Đào.

Khương Đào vừa nghe thấy hắn gọi Khương Lâm như vậy trừng mắt nói: “Ngươi mắng ai đấy?".

Nàng cho rằng bản thân rất hung dữ nhưng thời gian qua nàng theo thói quen toàn nói chuyện rất bình đạm nên mắng người cũng không có ác ý bao nhiêu.

Dù sao Tần Tử Ngọc không bị khí thế của nàng dọa, chỉ là trầm xuống hỏi nàng: “Ngươi là ai? Sao lại nói ta chứ?”.

“Ta là tỷ tỷ của Khương Lâm. Đệ ấy có tên có họ, ngươi dựa vào cái gì gọi hắn là “ngôi sao chổi nhỏ”?”. Khương Đào thực sự rất tức giận. Khi nàng còn ở Khương gia, trong tối ngoài sáng bị Triệu thị và Chu thị mắng bao nhiêu lần như vậy nhưng nàng chưa bao giờ để ý. Mắng nàng thì không sao cả, mắng đệ đệ nàng thì không được.

Tần Tử Ngọc lại nhướng mày, cười nhạo: “Hóa ra ngươi là ngôi sao chổi của Khương gia”. Nói xong còn ngả ngớn đánh giá Khương Đào: “Đúng thực không tồi. Đáng tiếc a đáng tiếc… Đáng tiếc là có mệnh khắc chết người. Phụ mẫu còn khắc được, uổng phí cái tướng mạo này!”.

Khương Đào nhíu mày, nghiêm túc nói với hắn: “Ta có khắc chết ai hay không liên quan gì tới ngươi? Ngươi xin lỗi đệ đệ ta ngay”.

Tần Tử Ngọc nhún nhún vai, ‘Ta vì cái gì phải xin lỗi chứ, toàn trường đều gọi như vậy, sao ngươi không gọi cả trường tới xin lỗi đi?”.

Khương Đào tức tới run cả người, nàng cúi đầu nhìn Khương Lâm, muốn hỏi hắn có phải có chuyện như vậy hay không.

Tiểu Khương Lâm lại chột dạ không dám nhìn nàng.

“Tại sao ngươi lại gọi đệ ấy như vậy?”. Khương Đào đè nén sự tức giận, hỏi Tần Tử Ngọc.

Tần Tử Ngọc nói: “Đầu năm ăn tết, nhà ngươi đem tiểu tử này tới, tiên sinh chúng ta đột nhiên bị bệnh nặng. Hơn nữa, nhà ngươi có một đồ sao chổi như ngươi, mọi người đều biết, chúng ta cũng sợ a, đầu tiên là tiên sinh, sau đó có phải tới chúng ta hay không…”.

“Không thể nào lại trùng hợp như vậy. Các ngươi còn đọc sách thánh hiền nhưng kiến thức lại thiển cận như vậy!”. Khương Đào lại trừng mắt liếc Tần Tử Ngọc một cái, cúi đầu hỏi Khương Lâm, “Ca ca đâu? Sao đệ ấy lại chịu đựng chuyện này?”.

“Ngươi nói Khương Dương?”. Tần Tử Ngọc cười, “Hắn đã sớm thôi học rồi. Loại miếu nhỏ như trường chúng ta chứa không nổi hai vị Phật gia. Dù sao hắn ba năm không được thi cử, đem danh ngạch này nhường cho đệ đệ hắn có phải tốt hơn không? Hơn nữa, nhà các ngươi cũng nghèo, một năm tiết kiệm được bao nhiêu đâu chứ”.

Khương Đào ngàn vạn lần không nghĩ tới Khương Dương lại tự tiện thôi học, Tẩn Tử Ngọc thấy nàng kinh ngạc liền nói: “Ngươi còn không biết? Sớm từ khi tháng giêng hắn đã không còn ở đây rồi”.

Khương Đào sao cũng nghĩ không ra chuyện hai đệ đệ nhà mình giấu lại là chuyện lớn như vậy, nàng lười so đo với người như Tần Tử Ngọc, lôi kéo Khương Lâm đi về nhà.

Khương Lâm bị dọa cho khóc nhưng cũng không dám khóc thành tiếng, chỉ dám nghẹn ngào, nức nở.

Nhà ở hẻm Trà Hồ, Tiêu Thế Nam vẫn luôn ở nhà, nhìn thấy bọn họ về liền ra nghênh đón: “Tẩu tử sao bây giờ mới về?”. Sau đó lại nhìn thấy Khương Lâm khóc đỏ mắt mới ngừng cười nói: “A Lâm sao lại khóc? Là ai bắt nạt đệ?”.

Khương Lâm nghẹn ngào, “Không ai bắt nạt đệ. Tiểu Nam ca ca đừng hỏi”.

Ngày thường Khương Đào không chịu được nó khóc, lúc này cũng không dỗ nó, chỉ buông lỏng nắm tay, bảo Tiêu Thế Nam tìm một cái gậy gỗ tới.

“Tẩu tử muốn gậy gỗ làm gì?”. Tiêu Thế Nam thấy kỳ quái nhưng vẫn đi vào nhà bếp, dùng dao chẻ củi thành một cái to như cánh tay mang tới.

Khương Đào cầm được gậy rồi hỏi Khương Lâm, “Ca ca đệ ở đâu?”.

Thằng bé thút tha thút thít, “ Ca, ca ca tới quán sách”.

Tiêu Thế Nam thấy bầu không khí có hơi không đúng, cũng không dám chen vào, chỉ khuyên nhủ: “Tẩu tử có chuyện gì từ từ nói, đừng tức giận hại thân”.

Hiện tại Khương Đào đang rất tức giận, không chỉ là giận hai huynh đệ bọn họ nói dối nàng, giận những người ăn nói hàm hồ ở trường kia, còn đặt cho Khương Lâm cái biệt hiệu khó nghe như vậy, càng tức chính mình vì sinh kế mà bôn ba, không quan tâm hai đệ đệ để rồi qua được hơn nửa tháng nàng mới biết chuyện.

Giơ gậy lên vài lần, Khương Lâm sợ hãi không né nhưng Khương Đào lại không đánh xuống được.

Giằng co một hồi lâu, nàng quăng gậy gỗ đi, để Khương Lâm về phòng trước, mình ngồi chờ ca ca hắn về nói chuyện.

Khương Lâm thấy nàng tức đỏ mắt, lại nhặt gậy lên, khóc lóc: “Tỷ tỷ đừng nóng giận, A Lâm biết nói dối không đúng. Tỷ đừng khóc, tỷ đánh đệ đi có được không?”.

Khương Đào buồn bực không nói nên lời, Tiêu Thế Nam cũng không dám chen vào lung tung, nhất thời trong phòng chỉ còn tiếng khóc của A Lâm.

“Việc này trách đệ, không nên trách A Lâm”. Thanh âm của Khương Dương đánh vỡ sự trầm mặc.

Tuy rằng hắn đã sớm thôi học nhưng trưa nào cũng ăn cơm chung vơi Khương Lâm, trưa nay đã hẹn ở một sạp trên phố. Hắn ở trước quán đợi thật lâu cũng không thấy Khương Lâm, khi tới trường hỏi thì gác cổng biết hắn nên bảo hắn là đệ đệ được một nương tử trẻ tuổi đón đi rồi, hắn đoán được là Khương Đào nên vội vàng trở về.

Khương Đào thấy hắn thì đứng dậy, cầm gậy gỗ trong tay Khương Lâm ném qua.

Gậy gỗ ném trúng lưng Khương Dương, mặt hắn không đổi, cũng không trốn nhưng Khương Đào không thể đánh hắn, lại quăng gậy đi rồi ngồi trở về.

Khương Dương giống như Khương Lâm, cúi người nhặt cây gậy lên, đi tới ngồi xổm bên người nàng: “Lực của tỷ không mạnh nên đánh không đau, đệ đứng gần một chút cho tỷ đánh được không? Chỉ là đừng có khóc”.

Khương Đào vừa lau nước mắt vừa đẩy tay hắn ra: “Trước đó ta có hỏi đệ, đệ còn mặt không đổi sắc lừa ta. Hiện giờ chủ ý của đệ càng ngày càng lớn, hệt như coi người như tỷ đây là người ngoài rồi, ta đánh đệ có tác dụng gì?”.

Khương Dương thở dài nói: “Chính vì sợ tỷ khóc mới gạt tỷ”.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 190: PN7: Tiêu Thế Nam: Trốn được mùng một, tránh không được mùng mười…
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 63
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...