Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Dâu Nhà Giàu

Chương 13

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Mộ ngốc nghếch ngớ ngẩn, ủy khuất nói: “Em nói em không có không thích anh.”

“Đúng, mặc dù chúng ta mới biết nhau hai ngày, nhưng tôi cảm thấy anh thật đáng yêu, tôi rất thích anh, nhưng thích không phải là yêu.” Giang Dĩ Mạch rất nghiêm túc nói.

Cô không muốn cùng một người ngốc vô lý hồ đồ qua một đời, cũng không muốn lừa gạt mình cả đời.

Lúc ấy chỉ là trong cơn tức giận trong lúc nói chuyện với Đường Hạo Thiên mà đồng ý gả tới đây, nhưng bây giờ cô hối hận.

Cô cảm thấy cuộc sống của mình không nên như thế này.

Mẹ chết rồi, cha cái gì cũng nghe theo người đàn bà kia, tại nhà họ Giang đó, cô là một người dư thừa, không ai yêu thương cô.

Người khác càng mong đợi cô như vậy, cô càng không cần thiết phải tự thương tổn mình.

Cô sẽ đối với mình tốt hơn, cuộc sống nổi bật hơn, mới là trả thù lớn nhất với đám người đó, cũng là đền bù và an ủi lớn nhất đối với mình.

Hiển nhiên, ở chung một chỗ với kẻ ngốc này cả đời, sẽ chỉ làm chuyện cười cho người khác cả đời, cô không cảm thấy mình sẽ hạnh phúc.

Vị hôn phu thanh mai trúc mã phản bội mình, nhưng cô tin tưởng trên thế giới này sẽ có người sẽ thật lòng nhìn thấy cái tốt của mình, cũng thật lòng nguyện ý đối tốt với mình.

Không liên quan tới tiền bạc và gia thế.

Cô không muốn phá hủy mình trước khi gặp được người kia.

Nếu mình không tự yêu mình, làm sao sẽ được người khác yêu?

“Em sẽ yêu anh mà.” Mộ ngốc nghếch ngoan cường nói: “Anh sẽ nghe lời bà xã, anh cũng sẽ bảo vệ bà xã, không để cho bất kỳ ai khi dễ bà xã.”

Giang Dĩ Mạch có chút không đành lòng, nhưng có một số việc phải nói rõ ràng.

“Nhưng bây giờ tôi không yêu anh.” Giang Dĩ Mạch nói.

“Sau này em sẽ coi trọng anh, bà xã, em đừng không quan tâm anh có được không?” Mộ ngốc nghếch sắp khóc: “Bà xã, sau này em muốn anh làm gì anh sẽ làm cái đó, anh đều nghe bà xã hết, xin em đừng bỏ anh lại được không?”

“Thật sự cái gì anh cũng sẽ nghe tôi? Tôi nói anh làm gì anh sẽ làm đó?” Giang Dĩ Mạch hỏi.

Mộ ngốc nghếch rất nghiêm túc gật đầu.

“Vậy thì tốt, về sau lúc chỉ có hai chúng ta, không cho phép anh tùy tiện đụng vào tôi, càng không nhắc đến sinh con gì đó, anh có thể làm được không?”

“Nhưng mẹ anh nói…”

“Vậy anh nghe lời mẹ anh chứ không nghe lời tôi sao?” Giang Dĩ Mạch phiền nhất là anh luôn để câu này ngoài miệng, động một chút là mẹ anh nói.

“Anh nghe bà xã.” Mộ ngốc nghếch nghiêm túc nói.

“Ngoan!” Giang Dĩ Mạch hành động giống như với đứa bé ba tuổi sờ sờ đầu anh: “Đỡ tôi lên.”

“Anh có thể chạm vào em sao?” Mộ ngốc nghếch đưa tay, cũng không dám chạm vào cô, sợ cô không cần anh nữa.

Loading...

“Đỡ tôi không có liên quan, sau này nếu tôi không đồng ý thì không được chạm vào tôi.

“À.” Mộ ngốc nghếch thành kính đỡ Giang Dĩ Mạch lên giường nghỉ ngơi.

“Bà xã, em còn đau không?”

“Không đau, tắt đèn, ngủ.”

“Bà xã, chúng ta không sinh em bé sao?” Mộ ngốc nghếch không bỏ cuộc hỏi.

Giang Dĩ Mạch nhìn sang một cái, Mộ ngốc nghếch lộ ra ánh mắt ủy khuất, sau đó không ngừng nhìn ra ngoài.

“Bà xã, như vậy anh sẽ không chạm vào em nữa, ngủ quên cũng sẽ không.” Mộ ngốc nghếch rất nghiêm túc nói: “Anh rất nghe lời bà xã.”

“Ngoan, ngủ.” Giang Dĩ Mạch lật người, không hề để ý đến Mộ ngốc nghếch nữa.

Nhớ tới vẻ mặt đáng thương của Mộ ngốc nghếch, Giang Dĩ Mạch cũng có chút không đành lòng, khi dễ người ngốc không phải là tác phong của cô.

Nhưng cô không còn biện pháp khác, cô không muốn cứ hồ đồ như vậy trao thân cho một người.

Sau khi mẹ chết, chỉ có anh nguyện ý bảo hộ cô.

Cô cũng rất cảm động.

Nhưng cảm động không phải là yêu.

Giang Dĩ Mạch nghe tiếng hít thở đều đều của Mộ ngốc nghếch, nhẹ nhàng chồm tới, nhìn Mộ ngốc nghếch đang ngủ say, nhỏ giọng nói: “Sau này nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ báo đáp anh. Nhưng mà đối với chuyện này, tôi không có biện pháp sinh con cho người đàn ông tôi không yêu.”

“Bà xã…” Không biết Mộ ngốc nghếch nằm mơ thấy gì, trong mơ liên tục kêu bà xã.

Giang Dĩ Mạch thấy Mộ ngốc nghếch sắp rơi xuống đất, tốt bụng kéo anh vào trong, không té xuống, Mộ ngốc nghếch theo bản năng ôm lấy vật thể kế bên, cọ cọ Giang Dĩ Mạch trong ngực: “Thơm quá nha…”

“Mộ Thiên Thần, anh buông tay cho tôi!” Giang Dĩ Mạch mất một nửa khí lực mới thật vất vả lấy tay của Mộ ngốc nghếch đang ôm cô ra.

Mộ ngốc nghếch còn ngủ say như chết, trong lòng Giang Dĩ Mạch không ngừng tự nói với mình, không thể so đo với kẻ ngốc.

Cô không ngủ được, một mình liền tùy tiện ra ngoài.

Nhà họ Mộ rất lớn, cô không biết mình đi tới đâu, dưới bóng đêm chỉ thấy một tầng bóng đen mơ hồ.

Trong ao ánh trăng vừa lớn vừa tròn, Giang Dĩ Mạch ngơ ngác nhìn ánh trăng trong nước.

Sau lưng đột nhiên xuất hiện một đôi tay dùng sức đẩy mạnh, Giang Dĩ Mạch không chuẩn bị lập tức rơi vào hồ nước.

Cô vừa định leo lên thì một bóng đen nhảy xuống hồ, lôi kéo dùng sức ấn cô vào trong nước.

“Cứu…” Không đợi cô cầu cứu, liền bị lệ quỷ lấy mạng bịt miệng gắt gao kéo xuống hồ nước đục ngầu.

Không ít nước dơ vào trong mũi, miệng, giãy giụa dần dần mất đi ý thức...

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 13
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...