Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Dâu Nhà Giàu

Chương 23

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Editor: heisall

Đảo mắt đã qua một tuần lễ, vết thương trên đầu Mộ ngốc nghếch gần như đã không còn thấy nữa, nhưng hình như chỉ số thông minh lại càng thêm xuống cấp nghiêm trọng, động một chút là làm bộ tội nghiệp kêu: "Bà xã, đau."

Giang Dĩ Mạch đang chuyên tâm vẽ bản thiết kế, không cẩn thận dùng sức quá mạnh làm gãy đầu mũi cây bút trên tay .

Hôm nay, đây đã là lần thứ mấy anh ta nói đau rồi hả?

Nhưng nghĩ lại đây là vết thương mà anh ta đã chịu giúp mình, nên cô kiềm chế lại tính tình, quay đầu lại nói với Mộ ngốc nghếch: "Ông xã ngoan, anh đi tìm quản gia, nói ông ấy đi mời. . . . . ."

"Bà xã, thổi một chút là hết đau liền." Không đợi Giang Dĩ Mạch nói xong Mộ ngốc nghếch đã đưa mặt lại gần.

Giang Dĩ Mạch cảm thấy bây giờ anh chẳng khác gì đứa bé ba tuổi? Đầu bị thương mà thổi mấy cái thì sẽ hết đau được sao? Vậy còn cần bác sĩ làm cái gì?

Chắc chắn là anh ta đang cố ý, cũng đã hơn một tuần lễ rồi, còn đau như vậy sao?

Giang Dĩ Mạch đẩy mặt của anh ra: "Hiện tại tôi rất bận, trước mắt anh cứ đi tìm quản gia mời bác sĩ đến xem giúp anh một chút. . . . . ."

Mộ ngốc nghếch khổ sở che cái đầu quấn đầy băng gạc rồi chậm rãi ngồi chồm hổm trên mặt đất, khuôn mặt tuấn mỹ bởi vì đau mà trở nên tái nhợt hơn: "Đau quá . . . ."

Giang Dĩ Mạch bị dọa sợ nên vội vàng đi qua mở tay của anh ra: "Làm sao vậy? Để tôi xem một chút."

"Đau lắm." Mộ ngốc nghếch đau đến sắp khóc lên, nước mắt lả chả nhìn Giang Dĩ Mạch: "Bà xã, anh thật sự rất đau, em thổi giúp anh một chút thì sẽ không đau nữa."

Giang Dĩ Mạch nhìn anh bị đau thành ra như vậy, vội vàng giữ lấy đầu của anh giúp anh thổi một chút, nhưng lại không chú ý tới hai cái tay của Mộ ngốc nghếch đang ôm lấy eo của cô, chóp mũi cao thẳng gần như áp sát vào cái cổ trắng nõn của cô, hít một hơi thật sâu, bà xã thơm quá đi…!

Mộ ngốc nghếch cong miệng lên muốn hôn cô.

Giang Dĩ Mạch sửng sốt một chút, lập tức đẩy mạnh cái đầu đang quấn đầy băng gạc của anh ra, Mộ ngốc nghếch đau đến nổi hít vào một ngụm khí lạnh: "Đau!"

"Mới vừa rồi anh đang làm gì?" Giang Dĩ Mạch nghiêm túc hỏi.

Mỗi lần như vậy cô luôn có cảm giác giống như mình bị cái người ngốc nghếch này chiếm tiện nghi*, nhưng một người ngốc sao hiểu được thế nào là chiếm tiện nghi của người khác chứ?

*chiếm tiện nghi: ý nói anh Mộ sờ mó lung tung chị Giang (^^ mình cũng thấy zậy)

Nhất định là mình suy nghĩ quá nhiều rồi.

"Bởi vì bà xã đối xử với anh thật sự quá tốt, nên anh cũng yêu bà xã nhiều hơn, vì thế mới ‘kìm lòng không đậu’* mà muốn hôn bà xã."

"Kìm lòng không đậu*?" Giang Dĩ Mạch nhìn kỹ Mộ ngốc nghếch, một người ngốc làm sao có thể hiểu mà dùng thành ngữ được chứ? "Cái từ này anh học được từ đâu?"

*kìm lòng không đậu: ý là không kiềm chế được, nó là câu thành ngữ nên mình giữ nguyên nhé.

"Xem trong phim truyền hình." Mộ ngốc nghếch rất khờ dại nói.

"Sau này không cho anh xem những thứ phim truyền hình không có dinh dưỡng này nữa, dạy hư đứa bé!"

Gương mặt của Mộ ngốc nghếch uất ức: "Anh không phải đứa bé, nên không bị dạy hư."

"Được rồi, tôi không thèm nghe anh nói nữa, anh không đau nữa thì đi ra ngoài chơi một mình đi, tôi vẫn còn bận một số việc ở trong này." Giang Dĩ Mạch mới vừa nhận được một đơn hàng, một người quen muốn thiết kế một món trang sức để làm quà tặng cho người khác.

"Bà xã, anh có thể hôn em một cái không?" Mộ ngốc nghếch cẩn thận từng li từng tí hỏi, ánh mắt khao khát nhìn cô giống như một đứa bé muốn ăn kẹo.

"Không thể!"

"Ách." Mộ ngốc nghếch rất thất vọng rũ mắt xuống, làm ra vẻ tội nghiệp buông cô ra.

Giang Dĩ Mạch nhìn bộ dạng thất vọng của Mộ ngốc nghếch rất đáng thương, nên không đành lòng: "Được rồi, hôn một cái. . . . . . A. . . . . ."

Không đợi Giang Dĩ Mạch nói xong, Mộ ngốc nghếch đã vui mừng đẩy Giang Dĩ Mạch té nhào xuống đất, cong miệng lên nhắm vào môi của Giang Dĩ Mạch mà hôn xuống, Giang Dĩ Mạch đột nhiên quay mặt đi, môi của Mộ ngốc nghếch đang dẩu lên thì bị bất ngời nên rơi vào má của Giang Dĩ Mạch.

"Được rồi, đã hôn xong."

Mộ ngốc nghếch rất uất ức: "Bà xã, anh có thể hôn lại một lần. . . . . ."

"Không thể!"

"Bà xã, anh muốn hôn lại." Mộ ngốc nghếch nói xong cúi thấp mặt xuống muốn hôn lại.

"Anh không nghe lời bà xã bảo phải không?"

"Anh nghe lời mà."

"Vậy anh còn không mau đứng lên?" Giang Dĩ Mạch nói tiếp: "Anh đi tìm quản gia, nói ông ta mời bác sĩ tới đây kiểm tra lại vết thương trên đầu của anh một chút."

Mộ ngốc nghếch rất uất ức và lưu luyến không rời nhưng cũng phải buông Giang Dĩ Mạch ra: "Được." Mỗi bước đi đều rất cẩn thận, cuối cùng vẫn còn rất khổ sở và không cam lòng mà đi ra ngoài.

Giang Dĩ Mạch cố ý bỏ qua cảm giác không nỡ ở trong lòng, tiếp tục vẽ bản thiết kế. Nhưng làm thế nào tâm trạng cũng không thể bình tĩnh được, nhớ tới vẻ mặt mất mác của Mộ ngốc nghếch, trong lòng luôn cảm thấy áy náy, đành phải đặt bút xuống, đứng dậy đi ra ngoài.

Cửa phòng vừa mở ra, Mộ ngốc nghếch đang ngồi dựa vào cửa phòng nên không cẩn thận bị ngả lui ra phía sau, té xuống đất một phát.

"Sao anh lại ngồi ở chỗ này? Không phải nói anh đi tìm quản gia mời bác sĩ tới đây kiểm tra cho anh một chút hay sao?" Giang Dĩ Mạch hỏi.

Mộ ngốc nghếch uất ức bò dậy: "Anh không đau, anh muốn ở bên cạnh giúp đỡ bà xã."

"Em không cần anh giúp đỡ, anh tự mình đi chơi đi."

Mộ ngốc nghếch tội nghiệp cúi thấp đầu: "Không ai chơi với anh, mẹ không cho người giúp việc chơi với anh, nói không đúng phép tắc, cũng không để anh đi tìm Tử Duệ chơi, nói Tử Duệ là người phải làm chuyện lớn, những đứa bé bên nhà họ hàng cũng không thích chơi với anh, mỗi lần anh đều phải chơi một mình, chẳng có gì vui."

"Từ nhỏ đến lớn anh đều chơi một mình sao?" Giang Dĩ Mạch hỏi.

Mộ ngốc nghếch gật đầu một cái: "Bọn họ nói anh là kẻ ngốc, không muốn chơi với anh. Anh không phải người ngốc. . . . . ."

Giang Dĩ Mạch nhớ tới khi mình còn bé, mẹ qua đời, tiểu tam* mang theo hai đứa con hoang của cha vào nhà thành một gia đình, còn cô thì trở thành một người dư thừa, trong lòng cảm thấy khổ sở và mất mác. Người đàn bà kia ở sau lưng cũng không cho cô một sắc mặt tốt.

*tiểu tam: người thứ ba giành chồng của người khác

Nhất thời chạm vào chỗ đau trong lòng, Giang Dĩ Mạch ôm chặt lấy Mộ ngốc nghếch: "Ai nói anh ngốc? Anh nói cho em biết, em sẽ dạy dỗ cho họ một trận! Sau này em sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào nói anh ngốc, không ai chơi với anh thì em chơi với anh."

"Có thật không? Bà xã, em thật tốt." Mộ ngốc nghếch cũng ôm chặt lấy Giang Dĩ Mạch vào trong ngực, len lén đặt một nụ hôn dịu dàng lên mái tóc đen của cô, con ngươi tinh khiết trong suốt thoáng qua một tia thâm tình, nhưng chỉ lướt qua trong thoáng chốc rồi lại biến thành Mộ ngốc nghếch ngây thơ hồn nhiên như cũ.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 23
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...