Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Dâu Nhà Giàu

Chương 97

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Editor: heisall

“Cha, con biết con sai rồi, xin cha tha thứ cho con một lần thôi.” Giang Mỹ

Kỳ quỳ xuống: “Cha và mẹ cũng nhìn thấy, mấy ngày qua, mỗi ngày con đều

rất nghe lời, cha mẹ nói con làm cái gì con đều chịu mệt nhọc đi làm,

không có một điểm oán hận, con cầu xin cha mẹ đừng đuổi con đi, con

không muốn rời đi, không muốn rời xa Hạo Thiên, con yêu anh......”

Đường Chấn nện mạnh tờ bào lên mặt Giang Mỹ Kỳ: “Yêu ư? Cô còn có mặt mũi nói chuyện yêu sao? Lại dám ở trong quá trình cử hành hôn lễ chạy đến phòng vệ sinh làm loạn cùng Mộ Tử Duệ, như vậy là yêu con trai tôi sao? Cô

biến, cút nhanh lên!”

Lần đầu tiên Giang Mỹ Kỳ bị người khác tàn nhẫn đập tờ báo lên mặt như vậy, khóc nức nở chạy về phòng.

Cơn giận của Đường Chấn còn sót lại vẫn chưa tiêu tan, lớn tiếng trích móc

con trai mình: “Hạo Thiên, con mau nói cô ta biến đi, trước khi cha trở

về phải làm cho cô ta cút ra ngoài ngay lập tức!”

Đường Hạo Thiên bị cha quát mắng một trận, bây giờ chuyện này đã truyền ra ngoài thì

anh ta cũng không còn mặt mũi nào đi ra ngoài gặp người khác, chuyện ly

hôn là nhất định rồi.

Anh ta gõ cửa muốn đi vào nói chuyện ly hôn cùng Giang Mỹ Kỳ, nhưng cho dù anh ta có gõ cửa như thế nào, Giang Mỹ

Kỳ không chịu mở cửa.

Trong phòng, Giang Mỹ Kỳ gọi điện thoại

khóc lóc kể lể với Thiệu Thiến chuyện mình bị người ta đối xử tàn nhẫn

như thế nào, cô cũng không thể tiếp tục nhẫn nhịn được nữa rồi.

Thiệu Thiến vẫn khuyên cô không thể rời đi, cũng nhất quyết không thể ly hôn.

“Kỳ Kỳ, con nhẫn nại thêm một ngày nữa đi, nhà họ Đường sẽ không dám làm gì với con đâu.” Thiệu Thiến ở trong điện thoại khuyên con gái mình.

Trước khi đi Đường Chấn còn dặn dò vợ mình: “Trước khi tôi trở về nhất định

phải làm cho Giang Mỹ Kỳ cút ra khỏi nhà họ Đường, lần này Mộ Tử Duệ đã

tuyệt tình như vậy, thì tôi cũng sẽ không khách khí với nó nữa, chờ cuộc họp Hội Đồng Quản Trị kết thúc, tôi sẽ công bố những chuyện xảy ra vào

năm đó cho ký giả!”

*

Mười giờ, trong phòng họp của tập đoàn Mộ thị đang diễn ra cuộc họp triệu tập Hội Đồng Quản Trị.

Các Cổ Đông lớn nhỏ rối rít trình diện, ngay cả Đường Chấn cũng tới.

Mộ Tử Duệ nhìn ông ta, không phải 19% cổ phần trong tay ông ta đã bán rồi

sao, tại sao ông ta còn chạy tới tham gia Hội Đồng Quản Trị?

Đường Chấn cùng những cổ đông khác khách khí chào hỏi, sau đó cũng ngồi xuống.

Lúc này trợ lý Bạc cũng xuất hiện trong phòng họp đưa tới một hồi xôn xao

nho nhỏ, nhưng lại không có ai ngạc nhiên trước sự xuất hiện của anh ta.

Mộ Tử Duệ lạnh lùng liếc mắt nhìn trợ lý Bạc, cũng không nói gì.

Coi như cấp trên của anh ta có 19%cổ phần thì có thể làm gì chứ? Vẫn không phải là đối thủ của nhà họ Mộ.

Bên này hội nghị chính thức bắt đầu.

Bên kia, cửa phòng bệnh của Mộ Đình bị một người đẩy ra, y tá đang xoa bóp thân thể cho Mộ Đình bị đuổi ra ngoài.

Giang Dĩ Mạch khó có được thời gian nhàn rỗi tưới nước cho hoa lan trên ban

công, cảm giác bên cạnh giống như thiếu mất cái gì, thật lâu mới nhớ

tới, hỏi thăm một người giúp việc đang đi qua: “Có thấy Đại Thiếu Gia

không?”

Ninh Tử ngẫu nhiên đi ngang qua, nói: “Đại Thiếu Gia đi ra ngoài rồi ạ.”

“Đi ra ngoài?” Giang Dĩ Mạch tò mò, anh đi ra ngoài sao không nói với mình một câu chứ?: “Anh ấy ra ngoài một mình sao?”

“Tôi thấy đại thiếu gia một mình lái xe ra ngoài.” Ninh Tử cố ý nói.

“Anh ấy lái xe sao?” Giang Dĩ Mạch nghi ngờ.

Sao anh ấy có thể biết lái xe chứ?

Trí lực không khác gì một đứa bé, biết lái xe mới lạ đó.

“Đại Thiếu Gia có bằng lái xe mà, nhiều năm trước ở nước ngoài có thi bằng

lái, chẳng lẽ thiếu phu nhân không biết sao?” Vẻ mặt Ninh Tử quái dị

hỏi.

Chuyện bí mật như vậy mà bà xã của mình không biết, trong

khi một người giúp việc lại biết rất rõ ràng, đây rõ ràng là đánh Giang

Dĩ Mạch một cái tát.

Đột nhiên Giang Dĩ Mạch giống như nhớ lại cái gì đó, xoay người chạy ra ngoài.

Trong bệnh viện, Mộ ngốc nghếch chững chạc đi vào, vẻ mặt bình tĩnh không thấy một chút ngây thơ u mê nào.

Y tá rời khỏi phòng bệnh, Mộ ngốc nghếch tiện tay đóng cửa phòng bệnh lại.

Giờ phút này Mộ Đình nhìn thấy con trai mình rất bình thường, trong lòng đã xác định anh hoàn toàn không có ngu ngốc, trước đây, tất cả đều do anh

đang giả ngây giả dại mà thôi.

Nhưng tại sao nó lại muốn giả ngây giả dại như vậy?

Mộ Đình há miệng muốn hỏi, tuy nhiên lại không nói được, chỉ có thể phát ra mấy âm tiết ú ớ.

“Cha, cha không cần phải hỏi gì hết, hôm nay tôi tới đây là muốn nói cho cha

biết, tôi vì cái gì mới phải làm như vậy.” Mộ ngốc nghếch bình tĩnh nói, gương mặt tuấn tú không còn xuất hiện vẻ khù khờ ngây thơ như trước đây nữa.

Nó thật sự không có ngu ngốc.

Mộ Đình kích động há miệng, máu trong người cũng sôi trào theo, ngón tay bị rút gân giống y hệt đang nhúc nhích.

Trong tầng hầm ở phía sau hoa viên của nhà họ Mộ, Giang Dĩ Mạch vén tấm vải

trắng đang đắp trên các vật dụng lên, thì thấy một đống sách thật dày và một cái Laptop.

Nếu như nói bộ sách vô dụng này bị bỏ hoang ở đây từ lúc trước, vậy thì cái Laptop này là gì đây?

Giang Dĩ Mạch mở laptop ra, phía trên hiện thị yêu cầu đưa vân tay vào, nếu

như một cái Laptop bị bỏ hoang còn cần thiết phải đưa vân tay sao?

Trong lòng, sự nghi ngờ kia có lẽ càng ngày càng rõ ràng, cô vén những tấm

vải trắng khác trong nhà lên, nhìn chung quanh như muốn tìm kiếm thứ gì.

Trong lúc vô tình cô thấy trong đống vật dụng có một khung hình, cô lấy khung hình tới nhìn, trong đó là hình một cô gái mặc một chiếc váy màu trắng

đứng trong gió, tóc dài đen nhánh và chiếc váy trắng đang nhảy múa theo

gió, giống như tiên nữ xuống phàm trần vậy.

Sau lưng là người đàn ông cao lớn đang dịu dàng ôm lấy cô, hơn nửa gương mặt đã bị tóc của cô gái che mất.

Giang Dĩ Mạch không cách nào biết được người đàn ông này là ai, còn cô gái

này thì cô cũng chưa từng thấy qua, nhưng trên mặt của cô ấy cô thấy

được bóng dáng của Mộ ngốc nghếch.

Hay phải nói là trên mặt Mộ ngốc nghếch có dấu vết thuộc về cô gái này.

Trong phòng bệnh ở bệnh viện, Mộ ngốc nghếch thản nhiên nói: “Những chuyện năm đó tôi đều biết.”

Mộ Đình giật mình mở to hai mắt, a a hai tiếng, khẩn trương muốn nói điều gì đó.

“...... Khi đó con...... Còn chưa có...... Sinh ra......” Ông mơ hồ phát ra mấy âm tiết không rõ ràng.

Ông ấy nói đúng lắm, khi đó anh còn chưa ra đời thì làm sao có thể biết được những chuyện xảy ra năm đó.

Mộ ngốc nghếch nở nụ cười, nhưng trong đôi mắt hẹp dài đào hoa lại không

có một ý cười nào, lạnh lùng vô tình: “Trên cái thế giới này không có

tường nào gió không lọt qua được, năm đó nếu như không phải do ông thì

suýt chút nữa tôi đã mất mạng. Có lẽ tôi cũng sẽ không biết được cái bí

mật của nhà họ Mộ đã bị ông tìm mọi cách ngăn chặn ấy, cũng sẽ không thể biết được những chuyện không thể đưa ra ánh sáng mà ông và cả nhà họ Mộ đã làm đối với mẹ tôi.”

Toàn thân Mộ Đình không nhịn được run lên bần bật, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không nói ra được.

Bàn tay to của ông run lên giống như bị rút gân.

Mộ ngốc nghếch liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Bây giờ tôi phải đến tập

đoàn Mộ thị lấy lại tất cả những thứ vốn thuộc về nhà họ Mộ chúng tôi,

chờ tôi làm xong những chuyện cần làm, tôi lại tới đây tính toán rõ ràng với ông.”

Anh xoay người muốn rời đi, Mộ Đình cố sức há miệng: “Thiên..... Thần......”

Mộ Thiên Thần không quay đầu lại, mở cửa phòng bệnh ra rời đi.

Có lẽ anh không nên tới bệnh viện vào lúc này, chờ tất cả mọi chuyện kết

thúc, anh lấy lại được tất cả mọi thứ, khi đó mới thật sự công khai rõ

ràng tất cả mọi chuyện.

Nhưng cuối cùng anh vẫn nhịn không được.

Gương mặt tuấn tú trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn, cùng với gương mặt cười đùa

hí hửng của Mộ ngốc nghếch trong quá khứ, hoàn toàn không giống như của

một người.

Trong phòng họp của tập đoàn Mộ thị, cuộc họp Hội Đồng Quản Trị không nhanh không chậm được mở ra, đối với họ thì chức tổng

giám đốc mới do ai làm cũng không có khác nhau quá lớn.

Trừ Mộ Tử Duệ và trợ lý Bạc vẫn không lên tiếng ra, thì tất cả những cổ đông nhỏ

khác đều nhất trí đề cử cấp trên của trợ lý Bạc, cũng chính là người đã

bất ngờ vùng dậy trong hạng mục khu vui chơi ở trung tâm thành phố vào

năm ngoái, tổng giám đốc của tập đoàn Ngự Thiên.

Rốt cuộc Mộ Tử

Duệ cũng mở miệng, buồn cười nói: “Công ty của nhà họ Mộ sao có thể để

cho một người ngoài đảm nhận chức tổng giám đốc được chứ? Nhà họ Mộ

chúng tôi có 51%cổ phần, có quyền phát biểu tuyệt đối, Mộ Tử Duệ tôi

tuyệt đối không đồng ý cho một người ngoài làm tổng giám đốc của tập

đoàn Mộ thị chúng tôi.”

Lúc này Đường Chấn mới cố ý chen miệng vào: “Trên danh nghĩa không phải anh chỉ có 46% cổ phần thôi sao?”

Mộ Tử Duệ liếc mắt nhìn Đường Chấn: “Cộng thêm của anh trai tôi nữa thì

đúng là 51%, nhà họ Mộ chúng tôi mới là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Mộ thị, bây giờ tôi tuyên bố tổng giám đốc mới của tập đoàn Mộ thị....

.”

“Đợi đã nào...!” Lúc này Trợ lý Bạc mới lên tiếng: “Cổ đông

lớn nhất của tập đoàn Mộ thị sẽ lập tức tới ngay, phiền mọi người chờ

một lát nữa.”

“Cổ đông lớn nhất?” Mộ Tử Duệ buồn cười: “Anh đang

nói đùa gì vậy, trợ lý Bạc, còn có ai có cổ phần nhiều hơn so với nhà họ Mộ chúng tôi chứ?”

Lúc này cửa phòng họp đột nhiên bị mở ra, Mộ

Thiên Thần giống như một vị Đế Vương khí phách đi vào, tất cả mọi người

đều nhìn anh nghi ngờ.

Trợ lý Bạc đi tới bên cạnh Mộ Thiên Thần:

”Bây giờ tôi chính thức giới thiệu một chút, vị này chính là tổng giám

đốc của tập đoàn Ngự Thiên, Mộ Thiên Thần.”

Trên mặt của tất cả các cổ đông đều là khiếp sợ......

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 97
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...