Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi

Chương 24

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Edit: Min

“Rượu ở tửu lâu Trình gia không giống hương vị của rượu này, uống không ngon bằng.” Sau khi đến Lê Thành, mỗi một tửu lâu y đều uống qua một lần, so sánh với rượu đang uống này, kém rất nhiều “Tại sao rượu này không bán ở tửu lâu?”

Cảnh Dương buông ly rượu, cười như không cười nói “Hiện tại tửu lâu Trình gia tôi đã sắp giữ không nổi, nếu đem rượu này ra bán, sẽ chỉ làm tửu lâu Trình gia xong đời càng nhanh thôi.”

Dương Vọng Khôn lập tức hiểu ý của hắn, hứa hẹn nói “Không bao lâu nữa, cậu sẽ có thể quang minh chính đại bán rượu này.

“Tôi biết, tôi đang chờ.” Cảnh Dương uống hơi nhiều, đầu bắt đầu choáng lên, không để ý tới còn có khách là Dương Vọng Khôn, hắn đứng lên, muốn đi đến ghế nằm, nằm một lát.

Bởi vì đứng lên hơi nhanh nên thân thể lung lay một chút, Dương Vọng Khôn duỗi tay đỡ lấy hắn, hắn đẩy tay y ra, bước chân coi như ổn định đi đến ghế nằm bên cạnh nằm xuống.

Dương Vọng Khôn đi đến bên người Cảnh Dương, cúi đầu nhìn ánh mắt có chút mê ly của hắn “Cậu say rồi?”

“Không có, tôi chỉ hơi choáng một chút.” Cảnh Dương cũng không có say, đầu óc của hắn vẫn thanh tỉnh, nhưng rượu này tác dụng chậm quá lớn, làm hắn có chút choáng váng.

Sớm biết rằng Dương Vọng Khôn sẽ tới, trước đó hắn không nên uống nhiều như vậy, hắn còn muốn thử y một chút, cho dù y không có ký ức đời trước, nhưng vẫn có khả năng là người yêu hắn, bởi vì y cho hắn cảm giác rất giống Triệu Bác Thừa.

Cảnh Dương càng ngày càng choáng, đã sắp ngủ rồi, không có cách nào tiếp tục nói chuyện với Dương Vọng Khôn, đang chuẩn bị mở miệng tiễn khách, Dương Vọng Khôn ở bên cạnh hắn ngồi xuống, hai người dựa rất gần, đùi dán cùng một chỗ.

Tầm mắt Cảnh Dương có chút mơ hồ, nhưng thứ nên thấy hắn đều thấy được, Dương Vọng Khôn cúi người xuống, khoảng cách giữa hai người kéo gần, gần như mặt đối mặt. Hắn không biết y muốn làm cái gì, nhưng không ngăn cản hoặc đẩy y ra, cứ như vậy nhìn y, xem y muốn làm gì.

Dương Vọng Khôn nâng cằm hắn lên, nghiêm túc nhìn chăm chú vào đôi mắt hắn nói “Đôi mắt của em rất đẹp.”

Trong nháy mắt khi mắt hai người đối diện nhau, tâm Cảnh Dương lại thoáng co rút, một lần nữa cảm nhận được cảm giác quen thuộc. Cảnh Dương không rõ lắm, hắn sẽ có cảm giác như vậy là bởi vì đôi mắt của đối phương rất giống Triệu Bác Thừa, hay là bởi vì linh hồn của y chính là Triệu Bác Thừa, điều này làm cho hắn rất hoang mang.

“Về sau không cần phải đi hát hí khúc, cũng không cần đi tiếp cận Ngụy Thiên Hùng, thứ em muốn, tôi đều có thể giúp em đạt được.” Ngữ khí Dương Vọng Khôn giống như đang cảnh cáo, lại giống như lời hứa hẹn, tóm lại vô cùng nghiêm túc.

Cảnh Dương đại não đã có chút mơ hồ, suy nghĩ một hồi mới nắm bắt được lời nói trọng điểm, đột nhiên cười cười "Anh biết tôi muốn cái gì sao?”

“Em muốn đạt được cái gì từ Ngụy Thiên Hùng, mặc kệ là cái gì, tôi đều có thể cho em. Tóm lại, không cần phải đi tiếp cận hắn, nếu không…….”

Đoạn sau Dương Vọng Khôn nói cái gì, Cảnh Dương không có nghe được, bởi vì hắn ngủ rồi. Trước khi ngủ hắn còn đang suy nghĩ, phương thức ủ rượu nên thay đổi thôi, hắn chỉ muốn uống rượu để phát tiết tâm trạng buồn bực một chút, cũng không phải muốn Túy Sinh Mộng Tử, rượu này mạnh tác dụng lại chậm, đến hắn còn chịu không nổi, sao dám bán cho người khác.

Khi hắn mở to mắt tỉnh lại đã là buổi tối, hắn đang nằm trên giường của mình. Nhớ lại lời buổi sáng Dương Vọng Khôn đã nói với hắn, hình như là kêu hắn đừng tiếp cận Ngụy Thiên Hùng, hắn muốn đều sẽ cho hắn linh tinh.

Cảnh Dương cảm thấy có chút buồn cười, y cho rằng thứ mình muốn là cái gì? Là tiền? Hay là những tài sản Trình gia đã bị cướp đi? Nhưng mà cũng không sai, đây đều là thứ Trình Quân Hi muốn, hắn cần phải giúp Trình Quân Hi đạt được. Nhưng cái mà hắn muốn, cũng không phải những thứ này, hắn muốn……,Dương Vọng Khôn có thể cho hắn hay không, còn chưa biết định.

Ban ngày ngủ quá nhiều, buổi tối liền không ngủ được, Cảnh Dương đi đến mép giường ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời. Hắn tự giễu cười cười, chính mình từ khi nào trở nên sầu bi khổ lụy như vậy, thứ tình yêu này quả nhiên có thể làm hao mòn ý chí con người, làm người ta trở nên không quyết đoán.

Đáng tiếc thứ như vận mệnh là không thể hoàn toàn bị khống chế. Nếu hắn có thể khống chế hắn sẽ nỗ lực đi tranh thủ, nếu hắn không thể khống chế vậy cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên, cưỡng cầu không được, rối rắm cũng vô dụng.

Nếu Dương Vọng Khôn chính là Triệu Bác Thừa, linh hồn của y đi theo mình mà đến, chỉ là y không giống hắn có ký ức đời trước, vậy thì hắn có thể vì tình yêu hai người mà nỗ lực. Nếu y không phải, mặc kệ bọn họ có yêu đối phương hay không, hắn cũng đều nghĩ cách rời xa y.

Hắn cũng không hiểu được, hơn một ngàn lần chuyển thế đều là người cô đơn, tại sao ở đời trước lại động tâm. Yêu một người đã đủ làm hắn hao tổn tinh thần, hắn không muốn mang theo ký ức cùng một người yêu nhau lại đi cùng một người khác ở bên nhau, hắn không được vượt qua lằn ranh trong lòng mình, thà vĩnh viễn cô độc mà sống tiếp.

Nhưng hắn về sau sẽ không bao giờ vì chuyện này mà xoắn xuýt, phải là phải, không phải là không phải, có thể gặp nhau thì gặp nhau, không thể gặp nhau thì không gặp nhau, hắn vẫn là hắn một người tự do tự tại.

Buổi sáng ngày hôm sau, phó quan của Ngụy Thiên Hùng đến Trình phủ, nói là Ngụy tư lệnh mời Trình thiếu gia buổi tối đến tư lệnh phủ dự tiệc tối, phó quan không nhìn thấy Cảnh Dương, đem lời nói chuyển cho quản gia liền rời đi.

Tâm tư Ngụy Thiên Hùng đối với Cảnh Dương phó quan rất rõ ràng, hiện tại đến Trình phủ thái độ của hắn so với trước kia tốt hơn rất nhiều, hắn không dám ngay lúc này đi đắc tội Cảnh Dương, cũng không dám yêu cầu một hai phải nhìn thấy Cảnh Dương, dù sao lời nói hắn đã đưa tới.

Cảnh Dương suy xét một chút, nếu Ngụy Thiên Hùng đã đem cơ hội đưa tới cửa, hắn không có đạo lý không đi. Lời Dương Vọng Khôn đã nói hắn cũng không để ở trong lòng, nếu y giúp hắn giải quyết Ngụy Thiên Hùng, không phải cũng đang giúp hắn giảm bớt không ít phiền toái sao?

Buổi tối phải đi tư lệnh phủ, Cảnh Dương đem mọi thứ chuẩn bị thật kỹ càng, lần này hẳn sẽ không xuất hiện trở ngại cùng chuyện ngoài ý muốn, có thể thuận lợi hạ độc Ngụy Thiên Hùng. Độc được mạn tính liều lượng rất khó nắm chắc, Cảnh Dương có thể ở trong Lê Thành tìm được dược liệu, tự mình điều chế, cần hạ độc ba lần, sau lần thứ ba, chỉ cần thời gian một tháng, người trúng độc sẽ chết bất đắc kỳ tử.

Ngụy Thiên Hùng thấy Cảnh Dương đến, lập tức vui vẻ, thái độ rất tốt đối với hắn hỏi han ân cần “Cũng không biết cậu thích ăn cái gì, tôi trước kêu phòng bếp tùy tiện làm vài món, cậu muốn ăn cái gì cứ nói cho tôi, tôi sẽ kêu phòng bếp làm cho cậu.”

Bữa tiệc này chỉ có hai người bọn họ, Cảnh Dương nhìn đầy bàn sơn trân hải vị không động tới một miếng, hắn muốn nhảy qua đoạn này, thẳng đến chủ đề “Tư lệnh mời tôi tới, sẽ không muốn chỉ cùng tôi ăn bữa cơm mà thôi?”

“Đương nhiên không chỉ là ăn cơm.” Ngụy Thiên Hùng cười vỗ vỗ tay, phó quan đưa tới một hộp gỗ, mở ra đặt lên bàn “Đây đều là đồ vật của Trình gia, hiện tại vật quy nguyên chủ.”

Cảnh Dương cầm lấy hộp gỗ lật xem, đều là những thứ trước kia bọn họ đoạt đi từ Trình Quân Hi, hơn nữa còn không ít, hẳn là bị Trình Gia Minh cùng phó quan lấy đi, tất cả đều ở bên trong.

“Cảm ơn tư lệnh.” Cảnh Dương không chút khách khí nhận lấy, dù sao những thứ này vốn thuộc về Trình gia.

“Chỉ cảm ơn miệng thôi sao? Chẳng lẽ không có thành ý khác?” Trong ánh mắt Ngụy Thiên Hùng ẩn chứa du͙ƈ vọиɠ trần trụi, giống như muốn đem Cảnh Dương lột sạch tại chỗ.

“Tư lệnh muốn tôi thành ý như thế nào?” Cảnh Dương biểu tình lãnh đạm hỏi.

Ngụy Thiên Hùng duỗi tay qua muốn nắm lấy tay Cảnh Dương đang đặt trên bàn, Cảnh Dương trước khi bị Ngụy Thiên Hùng chạm được đã rụt tay lại, nhìn vệ binh cùng người hầu bên cạnh nói “Tôi đã dùng cơm ở nhà, hiện tại, tôi muốn cùng tư lệnh đơn độc……, uống hai ly rượu, không biết có thể hay không?”

Cảnh Dương ám chỉ rất rõ ràng, Ngụy Thiên Hùng tự nhiên rất hài lòng, nhướng mày nói “Có gì không thể?”

Hai người từ nhà ăn đổi đến một gian phòng, phòng này có gian ngoài cùng phòng trong, phòng trong chính là phòng ngủ. Trong lòng hai người rất rõ ràng chuyện sẽ phát sinh kế tiếp.

Cảnh Dương chủ động rót rượu vào hai cái ly, thủ pháp hạ thuốc mê so với ảo thuật gia còn nhanh hơn, cho dù khoảng cách của hắn cùng Ngụy Thiên Hùng gần như thế, cũng nhìn không ra bất cứ sơ hở gì. Hắn muốn hạ thuốc mê Ngụy Thiên Hùng trước, sau đó mới tiện cho hắn hạ độc.

“Tôi kính tư lệnh một ly.” Cảnh Dương uống trước một ly, đem ly rượu không còn giọt nào cho Ngụy Thiên Hùng xem, chờ Ngụy Thiên Hùng cũng uống.

Ngụy Thiên Hùng cười bưng ly rượu lên, mới vừa đem ly rượu đặt lên miệng, đột nhiên nghe được vài tiếng súng, hắn lập tức buông ly rượu thật mạnh, đứng lên đi ra ngoài, lớn tiếng hỏi “Sao lại thế này?”

Cảnh Dương nhìn ly rượu bị đổ một nửa, xem ra cơ hội hạ độc lần này lại thất bại, Ngụy Thiên Hùng vận may cũng thật tốt, lại để hắn tránh được một lần.

Đem rượu dư lại đổ vào trong góc, lại rót rượu mới vào đến nửa ly, Cảnh Dương cũng đi ra ngoài nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.

“Tư, tư lệnh!” Phó quan vội vã chạy vào.

“Xảy ra chuyện gì?” Ngụy Thiên Hùng nhíu mày hỏi.

“Dương, Dương thiếu soái, mang binh xông vào!”

Phó quan vừa mới nói xong, Dương Vọng Khôn đã mang theo binh lính đi vào, binh lính của Ngụy Thiên Hùng cũng cầm thương chỉ vào bọn họ lui về sau.

“Dương thiếu soái? Cậu đây là muốn làm gì!” Ngụy Thiên Hùng không cách nào duy trì sắt mặt tốt đối với Dương Vọng Khôn, y cư nhiên mang binh trực tiếp xông vào, đây là muốn chính thức cùng hắn tuyên chiến sao?

T

“Buổi tối hôm nay trong phủ tôi gặp trộm, bị lấy đi một thứ rất quan trọng, binh lính của tôi đuổi theo, vừa lúc nhìn thấy tên trộm chạy vào tư lệnh phủ, cho nên tôi mang binh tiến vào tìm một chút.” Dương Vọng Khôn biểu tình lạnh nhạt, cho Ngụy Thiên Hùng một lý do đầy lỗ hổng.

“Cậu chạy đến phủ tôi tìm trộm? Cậu cảm thấy trong phủ tôi có thể có trộm chạy vào?” Ngụy Thiên Hùng hiển nhiên không tin lý do này, căm tức nhìn y nói “Dương Vọng Khôn, cậu đừng khinh người quá đáng!”

“Tôi không muốn cùng Ngụy tư lệnh phát sinh xung đột, chỉ muốn bắt trộm lấy lại đồ vật của mình, đây cũng là vì an toàn của tư lệnh phủ mà suy nghĩ.” Dương Vọng Khôn chắp tay sau lưng “Nếu Ngụy tư lệnh không ngại, tôi muốn điều tra nơi này một chút.”

“Không có khả năng!” Ngụy Thiên Hùng cả giận nói.

“Binh lính của tôi đã đem toàn bộ tư lệnh phủ đều bao vây, Ngụy tư lệnh cần phải suy xét rõ ràng, hôm nay nếu không bắt được trộm, tôi tuyệt đối sẽ không rời đi.”

Ngụy Thiên Hùng trong cơn giận dữ trừng mắt nhìn Dương Vọng Khôn, hôm nay nếu để Dương Vọng Khôn lục soát tư lệnh phủ, mặt mũi hắn liền bị ném, về sau làm sao còn có thể lập uy ở Lê Thành?

“Như vậy đi.” Dương Vọng Khôn nói “Nếu Ngụy tư lệnh không muốn để tôi lục soát, chúng ta đều lui lại một bước, đem người trong tư lệnh phủ đều gọi tới soát người, nếu lục soát ra đồ vật, người tôi sẽ mang đi thẩm vấn……”

“Nếu lục soát không có?” Ngụy Thiên Hùng trầm khuôn mặt hỏi.

“Nếu lục soát không có, tôi đây nhận lỗi với Ngụy tư lệnh, tùy ý Ngụy tư lệnh xử phạt.” Dương Vọng Khôn nói.

“Được! Cậu đừng có nuốt lời.” Ngụy Thiên Hùng vung tay lên, phân phó xuống “Đem tất cả mọi người trong phủ đều gọi ra đây.”

Cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé trong tư lệnh phủ đều tập trung đến đại sảnh, binh lính từ hướng nam bắt đầu lục soát đám người.

Cảnh Dương đang đứng ở trong góc xem náo nhiệt, hắn còn chưa xem đủ Dương Vọng Khôn đây là muốn hát tuồng gì, cư nhiên mang binh bao vây tư lệnh phủ bắt trộm, chẳng lẽ thật sự bị mất trộm đồ vật quan trọng?

Cảm nhận được ánh mắt hình viên đạn của Dương Vọng Khôn bay thẳng về phía mình, Cảnh Dương nhịn không được run lên một chút, ánh mắt này quá sắc bén, làm hắn trấn động trong lòng.

“Cậu!” Dương Vọng Khôn chỉ vào Cảnh Dương nói “Lại đây.”

“Tôi?” Cảnh Dương chỉ chỉ chính mình, không rõ nguyên do đi qua.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 24
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...