Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi

Chương 47

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Edit: Min

Sau khi Cảnh Dương lên sân khấu, các vị giám khảo lật xem tư liệu và liếc mắt nhìn nhau một cái, học sinh đầu tiên của vua âm nhạc cuối cùng cũng lên sân khấu rồi. Học sinh này trước đây chưa từng có biểu hiện xuất sắc gì, chỉ làm học sinh của Hewaxi hơn mười ngày đã dám tham gia cuộc thi kỹ năng chơi đàn piano Dawat. Bọn họ muốn nhìn xem học sinh này sẽ thể hiện như thế nào, đây chính là cơ hội tốt để bọn họ cắn ngược lại Hewaxi.

Thính phòng cũng đang nghị luận sôi nổi, thật sự là gương mặt của Ivey quá mức lạ mặt, có người sau khi biết được hắn là học sinh của Hewaxi đã rất kinh ngạc. Khi hỏi đến biểu hiện trong quá khứ của hắn, tất cả mọi người đều lắc đầu tỏ vẻ mình chưa từng nhìn thấy hắn ở các cuộc thi lớn nào trước đây.

Một người không có tiếng tăm gì tại sao lại có thể trở thành học sinh của Hewaxi, bọn họ thật sự rất tò mò. Chẳng lẽ Hewaxi đã từ trên người của học sinh này gặp phải cái gì tao ngộ? Bọn họ rửa mắt mong chờ.

Kerika vẫn luôn đứng ở hậu trường, cậu ta muốn chính tai nghe được Ivey làm mất mặt Hewaxi như thế nào. Biểu hiện vừa rồi của cậu ta, Hewaxi nhất định đã thấy được, so sánh với Ivey, Hewaxi khẳng định sẽ cảm thấy hối hận khi đã chọn Ivey làm học sinh mà không phải là cậu ta.

Cảnh Dương ngồi xuống, hoạt động ngón tay khoảng hai giây, sau đó bắt đầu đánh đàn.

Bản nhạc đầu tiên mà hắn chơi là 《 múa ngón tay 》, bản này nếu đàn tốt, âm nhạc chẳng những trôi chảy động lòng người, ngón tay cũng sẽ giống như đang nhảy múa một vũ đạo xinh đẹp. Nếu đàn không tốt, âm nhạc sẽ lung tung rối loạn, ngón tay cũng sẽ trật khớp, rất khó để uốn nắn trở lại.

Giám khảo và khán giả đều sửng sốt, thật là lớn mật, dám dùng bản《 múa ngón tay 》vào trong thi đấu. Đây chính là một bản nhạc rất cực đoan, nếu là người chơi đàn không đặc biệt tốt thì bản nhạc nghe qua sẽ rất loạn, không có biện pháp nào có thể che giấu.

Kerika cúi đầu lấy tay chống cằm, trong mắt hiện lên trào phúng cùng khinh thường, thật là không biết tự lượng sức mình.

Tất cả mọi người đều vểnh tai lên tinh thần, chờ đợi hắn phạm lỗi, bản nhạc này không có khả năng một lỗi nhỏ cũng đều không mắc phải, bọn họ đều muốn tính cho thật tốt số lần hắn phạm lỗi.

Tiếng đàn nhẹ nhàng hoạt bát, giống như dòng suối phun trào bị dụng cụ điều khiển, đầu tiên là theo tiết tấu phun trào có trình tự, sau đó nhẹ nhàng nhảy múa đong đưa.......

Đột nhiên, hàng trăm dòng suối đều đồng loạt phun trào, cột nước chỉnh tề đong đưa tạo thành một bức tranh xinh đẹp. Các khán giả phảng phất như thấy được một cảnh tượng tráng lệ, nhiều dòng suối như vậy, không có cái nào phun loạn, tất cả đều rất hoàn mỹ. Mỗi một cột nước, độ cao đều được khống chế rất vừa vặn, không có mảy may một sai sót nào. Hình ảnh kia, thật sự rất là đẹp ~

Khán giả đã quên mất việc mình muốn nghe ra lỗi sai của Cảnh Dương, hoàn toàn đắm chìm trong âm nhạc lưu động nhanh chóng.

Mãi đến khi Cảnh Dương đàn xong bản thứ nhất, các khán giả mới hồi phục lại tinh thần, trong thính phòng cỡ nhỏ lại bộc phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Người bên trong thính phòng đã không còn phân biệt được là bởi vì mình nghe quá nhập tâm, không phát hiện lỗi sai của Cảnh Dương, hay vốn dĩ hắn một lỗi cũng chưa từng mắc phải. Nhưng mặc kệ là thế nào, hắn chơi đàn cũng thật sự rất tuyệt.

Các vị giám khảo một bên vỗ tay một bên hai mặt nhìn nhau, không biết nên vui hay buồn, mỗi một nốt nhạc bọn họ đều nghe rất rõ ràng, thế mà một chỗ mắc lỗi cũng không có.

Kerika vẫn luôn cúi đầu, sắc mặt nhịn không được trầm xuống. Cậu ta an ủi chính mình, Ivey không có khả năng mỗi một bản nhạc đều thể hiện hoàn mỹ như vậy, còn hai bản nhạc nữa, khẳng định Ivey sẽ phạm lỗi.

Hai bản kế tiếp là, 《 bản Kada tập luyện 》 và 《 kêu khẽ 》, thể hiện tiết tấu và giai điệu rất phức tạp, rất khó khống chế. Đến tác giả sáng tác còn không thể mỗi một lần đều thể hiện hoàn mỹ, được xưng là chỉ có thể dựa vào máy tính để hoàn thành bản nhạc.

Cảnh Dương vì bảo đảm trong lúc thi đấu không xuất hiện sai sót, nên vẫn sử dụng trợ giúp của hệ thống. Lúc đàn những bản nhạc này, hắn không cần dồn quá nhiều tình cảm, chỉ cần chính xác là được. Cho nên biểu hiện của hắn có thể nói là vô cùng hoàn mỹ.

Càng về sau, các giám khảo càng không biết nên bày ra biểu cảm gì. Bọn họ càng không biết có nên tiếc nuối hay không, đáng tiếc Cảnh Dương là học sinh của Hewaxi, hay là nên cảm thán thật không hổ là học sinh của Hewaxi đây.

Nếu học sinh này trở thành người theo trường phái Dawat, vậy trường phái này của bọn họ có hi vọng phục hưng rồi., bởi vì Cảnh Dương chơi đàn không chỉ tiêu chuẩn, mà còn khiến cho người khác say mê. Cho nên là đáng tiếc đi, đáng tiếc người đả kích trường phái Dawat lại nhiều thêm một viên mãnh tướng.

Toàn bộ người trong thính phòng đứng dậy vỗ tay, tiếng vỗ tay diễn ra rất lâu, Cảnh Dương đứng lên cúi chào vài lần, tiếng vỗ tay vẫn không ngưng lại, đây là đãi ngộ mà chưa có thí sinh nào trước đó làm được.

Sắc mặt Kerika vô cùng khó coi, cậu ta nhịn không được run rẩy cả người, cậu ta không thể tin được đây là thật sự, sao lại có thể có người có đủ bản lĩnh đánh xong ba bản nhạc kia mà không hề xuất hiện sai lầm nào, người kia cư nhiên còn là Ivey, không có khả năng!

Firth thấy tình huống Kerika không thích hợp, khẩn trương ôm cậu ta "Kerika, em không sao chứ?"

Kerika lắc đầu tỏ vẻ mình không có việc gì, cậu ta ở trong lòng an ủi chính mình, Hewaxi nhiều lần công khai phê bình trường phái Dawat, người của trường phái Dawat khẳng định là không phục, Ivey là học sinh của Hewaxi cho dù kỹ năng có tốt cỡ nào, những người đó khẳng định sẽ không để Ivey lấy được hạng nhất, chính mình vẫn có hy vọng, không cần lo lắng, không cần phải sợ.

Lúc Cảnh Dương lui về hậu trường, nhìn sắc mặt tái nhợt, suy yếu dựa vào trên người Firth của Kerika, cười nói với cậu ta "Cảm ơn cậu vừa rồi đã cổ vũ tôi nha."

Đôi mắt Kerika nhìn chằm chằm vào Cảnh Dương, không nói được bất cứ câu nào.

Tất cả người tham gia vòng chung kết đều ngồi trong đại sảnh, chờ đợi công bố kết quả cuộc thi.

Ban giám khảo tập trung trong phòng họp, thương lượng xếp hạng thi đấu lần này.

Tập thể ban giám khảo trầm mặc hồi lâu, mới có người mở miệng nói "Hạng nhất, có nên xếp cho Dil Ivey hay không?"

Một vị giám khảo trung niên dáng người mập nói "Dựa theo quy tắc thi đấu của cuộc thi trường phái Dawat chúng ta, đương nhiên là trao cho cậu ta, nhưng mà......, cậu ta là học sinh của Hewaxi."

Một bị giám khảo trung niên cao gầy khác nói tiếp "Năm đó Hewaxi cũng là trên dưới hai mươi tuổi ba lần liên tục lấy được hạng nhất, sau đó liền bắt đầu phê bình trường phái Dawat của chúng ta một cách trắng trợn, bây giờ học sinh của cậu ta lại tới tham gia thi đấu, nếu đem hạng nhất trao cho học sinh của cậu ta, tôi đã có thể tưởng tượng về sau sẽ là cái cảnh tượng gì rồi."

Bảy tám vị giám khảo, từng người cùng người bên cạnh nhỏ giọng thảo luận, cái này thật đúng là một nan đề.

Thảo luận hồi lâu không cho ra được một cái kết quả, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Huff Baker vẫn chưa nói lời nào "Ngài thấy thế nào? Huff tiên sinh."

Huff Barco có bộ râu quai nón màu trắng, tuy rằng tuổi đã lớn, nhưng thoạt nhìn rất có tinh thần. Hiện tại địa vị của ông trong trường phái Dawat mà nói chính là một vị lãnh tụ, lời ông nói, chắc chắn mọi người đều sẽ nghe theo.

Huff Barco dùng giọng nói già nua lại to lớn vang dội nói "Không cần thiết phải trao đổi nhiều như vậy, tự nhiên nên cho người nào thì cứ cho người đó."

Vị giám khảo trung niên mập mạp nói "Thế nhưng, khẳng định về sau Hewaxi sẽ càng thêm càn rỡ phê bình chúng ta."

"Chẳng lẽ bởi vì sợ cậu ta phê bình, liền cố ý không dựa theo quy tắc trao hạng nhất cho học sinh của cậu ta sao?" Huff Barco nhích lại gần, nghiêm túc nói với các vị giám khảo khác "Trường phái Dawat của chúng ta, theo đuổi chính là chính xác cùng tiêu chuẩn, nghiêm cẩn cùng công bằng, chẳng lẽ các vị đều quên rồi sao? Nếu bởi vì sợ bị phê bình mà mất đi tính công bằng, thì trường phái Dawat mới chân chính rơi vào đường cùng."

Lời Huff Barco nói, lại đổi lấy một trận trầm mặc lâu dài.

Xếp hạng đã có, người dự thi đều đến phía sau sân khấu chờ công bố kết quả của ba hạng đầu, sau đó sẽ lên sân khấu lãnh thưởng.

Đôi tay Kerika gắt gao nắm chặt, dùng sức hít sâu, cậu ta không ngừng nói với chính mình, tuyệt đối sẽ không có khả năng ban giám khảo đem hạng nhất trao cho Ivey.

Người chủ trì một tay cầm danh sách ba hạng đầu lên sân khấu, một tay khác cầm micro tuyên bố "Kế tiếp, chúng tôi sẽ trao giải cho ba hạng đầu của cuộc thi kỹ năng chơi đàn piano Dawat. Hạng ba của cuộc thi lần này, xin chúc mừng.........,thí sinh Mooney Kerika!"

Kerika bước lên sân khấu trong tiếng vỗ tay của khán giả, nỗ lực duy trì trấn định, vậy mà chỉ lấy được hạng ba, trước mình còn có hai người nữa, trong đó tuyệt đối sẽ không có Ivey!

Người chủ trì tiếp tục tuyên bố nói "Thí sinh đạt được hạng hai chính là...... Kanglosite!"

Một nam sinh đeo mắt kính, diện mạo nghiêm túc trầm ổn bước lên sân khấu.

Kerika nhắm mắt lại, ở trong lòng rống to, sẽ không! Không phải là cậu ta!

"Cuối cùng là thí sinh hạng nhất mà ban giám khảo đã nhất trí khẳng định là ưu tú nhất, xuất sắc nhất, chúng ta cùng vỗ tay nhiệt liệt chúc mừng.... Dil Ivey!"

Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt kéo dài, Cảnh Dương đi đến vị trí chính giữa của sân khấu, ba vị giám khảo đi lên trao giải cho bọn họ.

Huff Barco cầm cúp và giấy chứng nhận, còn có tiền thưởng trao cho Cảnh Dương, vươn tay nói "Chúc mừng cậu."

"Cảm ơn." Cảnh Dương cùng ông bắt tay.

Sau khi lễ trao giải kết thúc, Kerika lui về hậu trường hô hấp liền khó khăn, bộ dáng nhìn như sắp ngất xỉu. Frith vội vàng đỡ lấy cậu ta, lấy thuốc cho cậu ta uống, vừa vuốt ngực vừa nhỏ giọng an ủi.

Người khác nhìn thấy cậu ta như vậy đều dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cậu ta. Đạt được hạng ba mà tại sao dáng vẻ còn đòi sống đòi chết như vậy?

Khi Cảnh Dương đi ngang qua hai người họ, liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nghĩ thầm chỉ có vậy mà đã chịu không nổi rồi sao, trò hay vẫn còn ở phía sau đó.

Cảnh Dương đang muốn đi đến nơi dành cho khách quý, đã nhìn thấy Hewaxi nghênh diện đi tới, vui vẻ chạy tới giơ cúp lên cho y xem "Thầy, thầy xem nè."

Hewaxi nắm lấy tay Cảnh Dương, kéo hắn ôm vào trong lòng ngực, xoa tóc của hắn nói "Làm tốt lắm."

"Hewaxi."

Hewaxi xoay người "Huff tiên sinh."

"Chúc mừng cậu, cậu lại thắng rồi." Huff Barco nói.

Mắt Hewaxi nhìn Cảnh Dương, cười nói với Huff Barco nói "Cảm ơn ngài."

"Xem ra trường phái Dawat chúng tôi lại phải chịu sự công kích mãnh liệt của cậu nữa rồi."

"Huff tiên sinh, tôi tưởng ngài biết thật ra tôi rất tôn trọng trường phái Dawat, cũng rất tôn trọng ngài, tôi mới phê phán, tôi muốn có càng nhiều người có thể coi trọng ý nghĩa tồn tại của âm nhạc hơn."

"Ý nghĩa tồn tại của âm nhạc là đa dạng hóa." Huff Barco nhìn Cảnh Dương nói "Nhưng ta không thể không nói, vận may của cậu từ trước đến nay đều tốt như vậy."

"Đúng thật." Trong mắt Hewaxi tràn đầy đắc ý.

Giám khảo trung niên mập mạp đi ra, quay đầu lại nhìn hai người Hewax đã đi xa, nói với Huff Barco "Huff tiên sinh, xem ra ngài rất tiếc nuối."

Huff Barco thở dài nói "Tên nhóc Hewaxi kia vẫn luôn được thần may mắn chiếu cố, vận may quá thịnh vượng, năng lực cũng quá mạnh, điều này đối với toàn bộ giới âm nhạc mà nói là chuyện tốt. Nhưng đối với trường phái Dawat chúng ta là rất nguy hiểm. Nếu để ta gặp đứa nhỏ kia sớm hơn một chút, ta nhất định có thể bồi dưỡng đứa nhỏ kia thành một người của trường phái Dawat có thể chống lại Hewaxi, đáng tiếc lại bị Hewaxi gặp được trước, thu làm học sinh, đứa nhỏ kia có khả năng sẽ trở thành Hewaxi thứ hai, cũng có khả năng sẽ trở thành lực lượng tiếp theo chống đối với trường phái Dawat chúng ta, thật đáng tiếc!"

Huff Barco vậy mà đánh giá cao đứa nhỏ tên Ivey kia như vậy, cái này làm cho vị giám khảo trung niên rất kinh ngạc, sau đó tự ngẫm lời ông đã nói, cũng lộ ra biểu cảm thật tiếc nuối.

Hewaxi rót hai ly rượu vang đỏ, đưa một ly cho Cảnh Dương "Em đã lấy được hạng nhất, dựa theo hứa hẹn trước đó, tôi sẽ thỏa mãn nguyện vọng của em."

Cảnh Dương nhận lấy ly rượu vang đỏ, nghi hoặc nhìn y, nghĩ thầm tôi hứa hẹn với thầy cái gì?

Hewaxi nắm tay Cảnh Dương, hai người đi đến bên cạnh hồ bơi, đặt ly rượu vang xuống, Hewaxi cởϊ áσ tắm dài ra, bên trong chỉ mặc một cái quần bơi, nhảy vào hồ.

Cảnh Dương ngồi xuống thành hồ bơi vung chân, một bên trộm đánh giá cơ thể của Hewaxi, dáng người tên này tốt thật.

Hewaxi bơi tới bên cạnh Cảnh Dương "Em không phải muốn nhìn sao? Hôm nay liền có thể cho em xem đủ."

"Nhìn cái gì?" lúc đầu Cảnh Dương còn chưa phản ứng kịp, sau khi nhìn thấy ánh mắt ngậm ý cười của Hewaxi, mới nhớ tới việc lần trước y đã nói, nếu hắn lấy được hạng nhất, y sẽ cho hắn nhìn cơ ngực.

Cảnh Dương lập tức phủ nhận nói "Tôi mới không có muốn nhìn."

Hewaxi nắm tay hắn kéo xuống, Cảnh Dương lập tức rơi vào trong nước, một tay ôm hắn vào trong lòng, một tay nâng cằm hắn nói "Tôi luôn rất ghét những người nói một đằng làm một nẻo, nhưng tại sao đến phiên em tôi lại cảm thấy em đáng yêu quá vậy."

Cảnh Dương ghé vào ngực y, nhịn không được đỏ mặt, giãy giụa muốn đi lên, lại bị y ôm lấy bơi về giữa hồ.

"Thầy!!" ở trong nước Cảnh Dương bị Hewaxi cởϊ qυầи áo, ngay lúc y muốn cởϊ qυầи hắn, hắn nắm tay y ngăn cản, y cởi là qυầи ɭóŧ đó, không phải quần bơi đâu!

Nhưng ngăn cản thất bại, Cảnh Dương ở trong nước bị lột chỉ còn lại có một cái qυầи ɭóŧ, Hewaxi từ sau lưng ôm lấy hắn, làn da hai người gắt gao dính vào nhau.

Cảnh Dương muốn trốn, nhưng chưa bơi được bao xa đã bị Hewaxi bắt được, lại bị y vây ở trong lòng ngực. Cảnh Dương trốn không thoát, chỉ có thể mặc y trêu đùa, dù gì cũng chạy không thoát, dứt khoát chơi với anh luôn. Hắn nghĩ thầm, tôi không thể bị anh chiếm tiện nghi trắng trợn như vậy được, anh chiếm của tôi, tôi cũng phải chiếm trở về.

Hai người ở hồ bơi náo loạn một buổi trưa, cuối cùng lấy Cảnh Dương mệt bở hơi tai dựa vào trong lòng ngực Hewaxi mà kết thúc.

Hewaxi ôm hắn lên bờ, lại một đường ôm hắn đem về phòng, khi y muốn thay quần áo cho Cảnh Dương, hắn nhanh chóng nhảy xuống ôm đồ vọt vào phòng tắm, khoá chặt cửa.

Lúc ăn bữa tối, hai người vẫn là nho nhỏ chúc mừng một phen, Cảnh Dương uống nhiều mấy ly, ở trên bàn ăn mí mắt đã chịu đựng không nổi.

Hewaxi ôm hắn về phòng, đặt lên trên giường, vuốt ve gương mặt trắng nõn mang theo vết ửng hồng, xúc cảm trên tay làm y yêu thích không buông. Gương mặt này khi an tĩnh ngủ, nhìn thế nào cũng cảm thấy thật đáng yêu, làm y nhịn không được muốn hôn rồi lại hôn lên.

Trước khi sinh ra du͙ƈ vọиɠ không thể khống chế, Hewaxi rời khỏi phòng của Cảnh Dương.

Sau khi cửa đóng lại, Cảnh Dương mở mắt ra, xoay người nhắm mắt lại, còn tưởng rằng y sẽ làm chút gì đó chứ.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 47
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...