Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Khang Kiều

Chương 1

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Trên cây thành công có vô vàn trái táo, nhưng nếu bạn chọn

trúng thành phố New York thì tức là bạn đã chọn được trái to nhất trên

cái cây ấy đấy…Ngày 31 tháng 12 năm 2013, 7 giờ đúng tại bờ biển phía Đông Bắc Mỹ, chỉ còn năm tiếng nữa là năm 2014 tới.

Khói thuốc vấn vít mù mịt cả một căn phòng. Hút xong điếu cuối cùng, tay còn đang kẹp đầu lọc, Giản Liêu đã đứng dậy khỏi ghế.

Dừng lại trước ô cửa sổ sát sàn rộng lớn, nhìn xuống đô thị hàng đầu thế

giới qua làn khói mông lung. Ngọn đèn lung linh che khuất những ánh sao

trên trời, từng tòa nhà cao chọc trời được ánh đèn chiếu rọi trông càng

giống hàng loạt mũi tên bắn lên bầu trời, mạnh mẽ, thẳng tắp, khí thế

hơn người, khiến người ta phải chùn bước.

New York

được mệnh danh là thành phố Táo. Về nguyên nhân của cái tên này có rất

nhiều phân trần, ý kiến duy nhất Giản Liêu còn nhớ là vì lời bài hát

nhạc Jazz đã cũ đến rụng răng: “Trên cây thành công có vô vàn trái táo,

nhưng nếu bạn chọn trúng thành phố New York thì tức là bạn đã chọn được

trái to nhất trên cái cây ấy đấy”.

Lời bài hát khí thế hăm hở này chắc chắn đã khích lệ những giấc mơ anh hùng còn đang rục rịch nơi lồng ngực.

Mười tám tuổi, Giản Liêu một thân một mình từ Quảng Châu tới New York. Mười

năm đã trôi qua, cuộc sống hiện tại của Giản Liêu không tốt cũng không

xấu. Anh có một ngôi nhà riêng tại Manhattan, có một số tiền tiết kiệm

nhất định tại ngân hàng, tháng trước vừa mua ô tô, Mercedes-Benz C63.

Nếu đi trên đường phố Manhattan, anh và những nhân viên hành chính cao

cấp tay xách những chiếc cặp công vụ hàng hiệu của những công ty hàng

đầu chẳng mấy khác biệt, điều may mắn là so với họ, trông anh trẻ hơn

một chút.

Thành tựu hiện thời của Giản Liêu có lẽ là do anh gặp được người tốt, nói chính xác hơn là anh gặp được quý nhân.

Giống như tâm trạng của những người đã quen ăn cá ngon thịt tươi, thi thoảng

lại trông sang những bữa cơm rau đạm bạc của những gia đình bình dân

vậy, Giản Liêu cũng hay nhớ lại khoảng thời gian ngày ngày đến nhà hàng

rửa bát khi mới đặt chân tới New York, nhớ căn nhà ổ chuột bao ngày

không nhìn thấy mặt trời, cả cô bạn gái với mái tóc dài và thẳng yêu

nhau hồi đó, mặc dù tới bây giờ anh chẳng còn nhớ diện mạo của cô ấy

nữa.

Thở hắt một hơi, Giản Liêu quy tất cả những tâm

trạng mang theo chút buồn bã vu vơ ấy thành chuyện khi sắp qua một tuổi. Khi đối mặt với một năm mới sắp đến, con người ta dù ít dù nhiều cũng

sẽ tưởng nhớ lại năm cũ sắp qua.

Bỏ đầu lọc vào trong gạt tàn, bước ra khỏi phòng hút thuốc, bóc một viên kẹo cao su bỏ vào

miệng, năm phút sau, Giản Liêu đẩy cửa lớn phòng họp ra, viên kẹo cao su kia đã thành công mang đi mọi mùi thuốc lá còn sót lại trong khoang

miệng.

Đây là một hộp đêm cá nhân, nằm ở gần sông

Hudson. Từ tòa nhà xanh màu nước hồ đó, đi thẳng thang máy lên là có thể tới được hộp đêm. Từ tầng 60 trở lên, toàn bộ đều thuộc phạm vi kinh

doanh của hộp đêm.

Vẫn giống như mười mấy phút trước

khi Giản Liêu ra ngoài, trong không gian rộng bằng hai sân quần vợt,

ngoài giọng nói của người tổ chức đấu giá ra thì không còn một tạp âm

nào khác.

Giản Liêu trở về vị trí của mình, đó là một góc không mấy nổi bật. Tại đây có mười mấy người cũng không có chỗ

người như anh, phải tìm một chỗ kín đáo để đứng. Họ và anh cũng có chung một thân phận: Trợ lý cấp cao.

Tính chất công việc

của nghề trợ lý cấp cao thực ra không khác lắm so với một chân lon ton

trong văn phòng. Công việc của họ chính là giúp Boss của mình xử lý một

vài việc khá lặt vặt.

Boss của Giản Liêu tên là Hoắc Liên Ngao.

Hiện giờ Giản Liêu đang đứng trên tầng cao nhất của hộp đêm, một tháng có

tới hai mươi chín ngày nơi đây yên ắng, chỉ tới ngày cuối cùng mỗi tháng mới mở cửa. Chỉ những hội viên cấp kim cương mới có tư cách nhận được

lời mời. Tất cả những người cầm thiếp mời trên tay ngoài việc đều là

những nhà tỷ phú thì còn cần có thêm một thân phận khác: Những nhà sưu

tầm.

Tại rất nhiều địa điểm công cộng, càng ngày càng nhiều những người tiền tài như nước vui vẻ nói về những món đồ mình sưu tầm. Người nghe hùa theo, ngợi khen chúng hết lời. Lâu dần, sưu tầm trở thành một trào lưu trong thế giới thượng lưu. Dường như số lượng và

chất lượng các món đồ sưu tầm của ai nhiều hơn và tốt hơn thì đời sống

tinh thần của họ sẽ vô cùng giàu có, phong phú vậy.

Về sở thích sưu tầm của những nhà tỷ phú, người ngoài thi thoảng lại

truyền tai nhau những câu chuyện cười như “Bảo bối mà ông trùm dầu mỏ

Trung Đông bỏ ra số tiền hàng triệu mới mua được lại là lon nước tiểu

của ông nội của ông nội của người đẹp Trung Mỹ tên Vanessa”.

Nhắm vào trào lưu này, một vài “triển lãm nghệ thuật” do những hộp đêm tư

nhân đẳng cấp tổ chức đã ra đời. Các triển lãm này chủ yếu là những buổi đấu giá, quy mô tuy không lớn nhưng các sản phẩm được trưng bày lại

khiến người ta phải tặc lưỡi.

Bây giờ đây, tại hội

trường được trang trí bằng hai tông màu chủ đạo là vàng hồng và xanh

dương Địa Trung Hải đang diễn ra một buổi triển lãm như thế. Ngoài bốn

cây cột trụ to đùng và sân khấu thủy tinh ra thì không còn thiết kế dư

thừa nào khác. Mấy chục chỗ ngồi được xếp vòng quanh sân khấu, không một chỗ nào trống. Các vị khách quý ăn diện xuất hiện cùng với món đồ đặc

biệt mới mẻ khiến buổi triển lãm này trông giống như một buổi ra mắt

những đồ xa xỉ.

Buổi triển lãm đã sắp kết thúc, đại

gia người Nga bụng phệ là người giành được nhiều nhất. Ngoài việc sở hữu bản nháp của người nổi tiếng cùng điếu xì gà đang rất hot gần đây thì

ông ta còn giành được cho tình nhân của mình món trang sức mà vị phu

nhân bá trước thời trung cổ từng sưu tầm.

Cô gái chỉ

vừa đôi mươi mãn nguyện dựa vào lòng người đàn ông đáng tuổi bố mình.

Món trang sức trị giá mấy chục vạn khiến đôi mắt cô ta cần nũng nịu bao

nhiêu có bấy nhiêu.

Từ phía Giản Liêu có thể nhìn rõ

cô gái đang nằm trong vòng tay đại gia người Nga ấy vô thức liếc mắt

sang trái. Sân khấu thủy tinh thay đổi nhiều hình ảnh này rất có lợi cho trò chơi ánh mắt giữa nam và nữ.

Người đàn ông trẻ

ngồi ở mé trái chính là Hoắc Liên Ngao. Có lẽ, tuyệt đại đa số mọi người sẽ giống Giản Liêu, lần đầu tiên gặp Hoắc Liên Ngao, trong đầu đã lập

tức hiện lên một suy nghĩ: Đó quả thực là một người đàn ông đẹp.

Vẻ đẹp của Hoắc Liên Ngao là kiểu đẹp phi điển hình mà khi dùng những từ

ngữ bình thường như “vẻ đẹp tỏa nắng”, “anh tuấn phi phàm”, “cao lớn vạm vỡ” để miêu tả vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó.

Vẻ đẹp của Hoắc Liên Ngao thuộc kiểu tinh tế, lạnh lùng, kết hợp với đôi mắt

hờ hững sẽ càng khiến anh giống một bức tượng đá tuyệt diệu yên lặng

ngồi đó.

“Người đàn ông trẻ đó giống một kẻ xâm nhập

và quan sát vô tình đến Trái Đất, mang theo sự mê hoặc trí mạng, khiến

người ta không thể hiểu được.” Năm ngoái đã có một nhân vật nổi tiếng

cấp giáo chủ nào đó hình dung về Hoắc Liên Ngao như thế.

Cho dù nghe có vẻ khoa trương, nhưng cũng được rất nhiều người đồng tình,

vì cho dù Hoắc Liên Ngao mặc một chiếc áo phông tầm thường giá mười đồng xếp hàng mua McDonald thì cũng có thể thu hút đám con gái ngay từ cái

nhìn đầu tiên. Ý nghĩa này cũng giống như việc “một vị hoàng tử thực thụ cho dù bị vứt vào cuộc sống bình thường vẫn vô cùng nổi bật”.

Khi những lời hình dung kia lọt vào tai Hoắc Liên Ngao, anh cũng chỉ cười,

sau đó trả lời bằng một chất giọng nghiêm túc, nửa phản bác, nửa đùa

giỡn: “Cảm ơn lời ngợi khen của ngài Enge. Tôi nghĩ, tôi phải sửa lại,

tôi chắc chắn là một người tham gia vào cuộc sống trên hành tinh này. Sự nhiệt tình của tôi không kém bất kỳ ai cùng tuổi. Tôi và họ đều có

những sở thích giống nhau, thích ăn uống, du lịch, những cô gái xinh đẹp và gợi cảm, ba thứ này không thể thiếu thứ gì”.

Câu nói này của Hoắc Liên Ngao không còn nghi ngờ gì, chính là muốn tuyên bố với mọi người: Thật ra, tôi chỉ là một kẻ phàm phu tục tử.

Việc thích ăn uống và du lịch cỡ nào thì anh chưa thể hiện ra ngoài, vì anh

quá bận rộn, anh đã dồn mọi sức lực vào việc kinh doanh của mình.

Có điều, thứ cuối cùng mà Hoắc Liên Ngao nhấn mạnh thì đúng. Những cô gái

từng hẹn hò với anh đa số đều xinh đẹp, ngực to, eo thon và chân dài.

Đương nhiên, thi thoảng cũng có ngoại lệ, ví dụ như cô gái tên Miêu Tiểu Cơ

đang ngồi bên cạnh anh kia. Miêu Tiểu Cơ ngoài điều kiện xinh xắn ra thì không một điều kiện nào khác phù hợp với thẩm mỹ quan của anh, ngực

lép, chân gầy, dáng người cũng không cao ráo.

Về Miêu Tiểu Cơ, tối qua Hoắc Liên Ngao khi đối mặt với những lời đùa cợt của

đám bạn đã thản nhiên buông một câu: “Thỉnh thoảng đổi khẩu vị một

chút”. Khi đó, Miêu Tiểu Cơ cũng có mặt.

Miêu Tiểu Cơ là cô sinh viên vừa tốt nghiệp trường mỹ thuật, món đồ đặc biệt của

triển lãm nghệ thuật là tác phẩm tốt nghiệp của cô ấy. Tác phẩm

được đấu giá ba mươi ngàn đô la Mỹ đó do Hoắc Liên Ngao mở hầu bao.

Hoắc Liên Ngao nói thế này về tác phẩm mình vừa đấu giá: “Ba năm sau, nó có thể giúp tôi kiếm được năm mươi ngàn đô”.

Giản Liêu không chút nghi ngờ gì về câu nói của Hoắc Liên Ngao. Bà ngoại anh là một nhà nghệ thuật nổi tiếng, anh di truyền từ bà mình sự nhanh nhẹn và nhạy bén đối với nghệ thuật.

Trong số các sản

phẩm đấu giá lần này tại triển lãm có những món đồ của riêng Hoắc Liên

Ngao, bản nháp của người nổi tiếng do người Nga đấu giá thành công và

con dao võ sỹ mà người Trung Đông nắm chắc phần thắng. Hai sản phẩm này

mấy năm nay luôn được cất dưới tầng hầm của Hoắc Liên Ngao, khi bán ra

anh kiếm được không dưới một triệu.

Tầng hầm của Hoắc Liên Ngao còn rất nhiều món đồ sưu tầm kiểu như vậy. Anh sở hữu một

đoàn đội với kinh nghiệm phong phú. Những thứ này đều được họ thu về từ

khắp nơi trên thế giới, sau đó đút tiền cho những nhà bình luận, nhà

giám định hoạt bát trên thị trường triển lãm vào một thời cơ thích hợp,

thế là, chúng trở thành những sản phẩm nghệ thuật đáng sưu tầm, có một

không gian thăng tiến vô hạn.

Tiền đầu tư vào sản phẩm nghệ thuật là một trong những nguồn thu nhập của Hoắc Liên Ngao.

Vì buổi triển lãm kéo dài sáu mươi phút vừa vui vẻ kết thúc, hai mươi mốt

vật phẩm đã được các đại gia tới từ khắp nơi trên thế giới chia chác

nhau.

Hoắc Liên Ngao không chỉ là người khởi xướng là buổi triển lãm, đồng thời cũng là chủ nhân của hộp đêm này. Hoắc Liên

Ngao sở hữu sáu hộp đêm cao cấp có quy mô đạt tiêu chuẩn quốc tế, hai

căn ở New York, hai căn ở Chicago, Las Vegas và Los Angeles mỗi nơi một

căn. Sáu hộp đêm này có thể mang tới cho Hoắc Liên Ngao lợi nhuận xấp xỉ tám trăm triệu đô mỗi năm.

Theo thông lệ, sau khi

buổi triển lãm kết thúc, Hoắc Liên Ngao sẽ mời những người này tới căn

phòng mình chuẩn bị trước để giao lưu một bữa rượu tiệc. Lần này cũng

không phải là ngoại lệ. Rõ ràng các khách mời rất hứng thú với lời mời

của Hoắc Liên Ngao, ngược lại, Miêu Tiểu Cơ nãy giờ vẫn yên lặng ngồi

bên cạnh anh lại có vẻ ủ dột.

Khi Hoắc Liên Ngao

giành được tác phẩm tốt nghiệp của Miêu Tiểu Cơ với giá ba mươi ngàn đô, cô ấy không như vậy. Lúc đó, Miêu Tiểu Cơ còn đỏ bừng mặt vì phấn

khích.

Điều khiến Miêu Tiểu Cơ không vui có lẽ là khi Hoắc Liên Ngao đùa cợt nói: “Ba năm sau, nó có thể kiếm về cho tôi năm

mươi ngàn đô”.

Những người theo nghiệp nghệ thuật trước nay luôn thanh cao, Miêu Tiểu Cơ cũng vậy.

Dường như ý thức được mình đã khiến bạn gái không vui, Hoắc Liên Ngao nghiêng mặt hôn nhẹ lên tóc Miêu Tiểu Cơ. Lúc đó, Giản Liêu đang ở ngay phía

sau.

“Tưởng anh bán tác phẩm của em đi thật sao?” Vì khoảng cách gần, Giản Liêu nghe rất rõ những lời thầm thì của Hoắc Liên Ngao.

Miêu Tiểu Cơ không nói gì.

“Ngốc ạ, đó rõ ràng là một lời ngợi khen và tin tưởng. ‘Anh tin tưởng em, em

làm được’.” Anh dịu dàng lẩm nhẩm, câu nói cuối cùng nghe còn thánh

thót.

Cho dù Giản Liêu không nhìn thấy biểu cảm của

Hoắc Liên Ngao khi nói những lời này nhưng cũng có thể dễ dàng đoán ra,

người đàn ông dịu dàng kia ánh mắt lúc này nhất định vẫn rất thản nhiên, không một gợn sóng, giống như mặt biển phẳng lặng mà ánh trăng đổ

xuống, lạnh lẽo, hoa mỹ, xa xăm và hư ảo.

Nhưng, mấy cô gái đang chìm đắm trong ái tình, chẳng thể nào nhận ra những điều ấy.

“Thật ư?” Giọng nói khe khẽ, có chút mừng thầm, vui thầm.

“Đương nhiên!”

Thế là cơ thể nhỏ bé sát lại gần cơ thể cao gầy, dính rất chặt, có thể

tưởng tượng được khuôn mặt Miêu Tiểu Cơ lúc này như đang nở hoa.

Đúng là một cô gái không giấu được tâm sự thầm kín…

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 1
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...