Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Mật Ngọt Đầu Kim

Chương 56

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Tôn Kiến Xuyên đã trước một bước mở cửa xe, nói: "Tôi thích chiếc xe này, lái xe nàycòn thú vị hơn cưỡi ngựa...!Tại sao tay nắm cửa lại bị gãy?"

"Này, một chiếc xe không có tay cầm còn thú vị hơn nhỉ, nó thậm chí có thể đưa ngươi lên thiên đường." Trần Tê nhận lấy mảnh vỡ của tay nắm cửa từ tay Tôn Kiến Xuyên và nói.

"Cửa khóa chắc rồi, đưa tay đóng lại là là được." Vệ Gia nói xong liền lấy khớp ngón tay xoa xoa mũi.

Đây là cử chỉ nhỏ khi anh cảm thấy xấu hổ, trái tim của Trần Tê đầy tiếng chuông cảnh báo.

Quả nhiên, chuyện còn tệ hơn đã đến, anh do dự nói: "Phía trước xe có thể hơi chật, là lỗi của tôi, tôi sắp xếp không tốt.

Nếu không Xuyên Tử lái xe, tôi ngồi phía sau?"

Lúc này mọi người mới phát hiện, chiếc xe tải nhỏ này chỉ có một hàng ghế, bên cạnh ghế tài xế chỉ vừa đủ cho hai hành khách ngồi, người thứ ba phải đi phía sau, mà "phía sau" này chính là xe kéo.

Tôn Kiến Xuyên nói bản thân anh ấy không thể lái xe được.

Anh đột nhiên có chút tuyệt vọng, nếu như tài xế chỉ có thể là Vệ Gia, còn lại hai người đi cùng đều là con gái...!Anh nhìn về phía sau xe, như thể đã nhìn ra đích đến của mình trong hai giờ tới.

"Không sao, Xuyên Tử, tôi là người ngoài kế hoạch, tôi ngồi ở phía sau." Trần Tê bình tĩnh nói.

Tôn Kiến Xuyên rơi vào trận chiến giữa ý trời và lòng người, nỗi sợ hãi trong đau khổ và khó khăn của anh ta cuối cùng đã bị đánh bại bởi trách nhiệm của một người đàn ông.

Bây giờ là thời khắc quan trọng để quan hệ giữa anh và Trần Tê xoay chuyển, anh không thể để mất cơ hội lần nữa.

"Cậu nói gì vậy, tôi có thể để cậu ngồi xe kéo sao?" Tôn Kiến Xuyên đem Trần Tê kéo xuống, nghiến răng trèo lên, dùng cỏ khô làm đệm cho mình một góc thoải mái.

Vệ Gia cũng từ ghế lái cúi xuống mở cửa xe cho hai cô gái.

Trần Tê không di chuyển, cô đợi Đoạn Yến Phi đi trước.

Vệ Gia nói: "Cô ngồi ở giữa đi, chị Yến say xe, chị ấy thích ở bên cửa sổ."

Đoạn Yến Phi liên tục cảm ơn: "Vệ Gia này, cậu trí nhớ thật tốt đó."

Trần Tê ngồi lên mà không thay đổi sắc mặt, gần như kín đáo nghiền nát răng hàm sau của mình.

Chết tiệt, làm sao anh ta biết cô sẽ không bị say xe chứ? Cô càng nghĩ càng tức giận, chẳng lẽ cô bị mê hoặc? Tại sao phải bỏ ra một đống tiền để đổi tạm tấm vé bay sang Úc, thà bỏ lỡ sinh nhật lần thứ 70 của bà ngoại cũng muốn chen chúc trên chiếc xe hỏng này?

Vệ Gia thực sự dám đổ thêm dầu vào lửa.

Anh khởi động chiếc xe tải nhỏ đang co giật như một con ngựa hoang và bắt đầu lên đường, sau khi nói chuyện và cười đùa với Đoạn Yến Phi đang dựa bên cửa sổ một lúc, anh nói với Trần Tê ở giữa: "Cô không cùng mẹ đi Úc.

Thật sự không sao chứ?"

"Mẹ có thể ăn tôi chắc?" Trần Tê nói.

Bà Tống Minh Minh rất khoan dung, nhưng bà đã mắng mỏ cô đến phun máu trên điện thoại, soạn một tin nhắn dài 500 ký tự để giải thích cho cô ý nghĩa của "lòng hiếu thảo" và "tấm lòng".

Nhân tiện, cô cũng phải tự chịu chi phí đổi vé.

Trần Tê yên lặng, hãy cười đi, đừng chửi bậy.

Cô là một người trưởng thành rồi và cô phải chịu trách nhiệm về quyết định của chính mình, không thể để người khác coi là một trò đùa.

"Tôi đến đây vì Nhạc Nhạc." Cô lạnh lùng nói thêm, không khỏi muốn tát vào miệng mình — tất nhiên là vì Nhạc Nhạc, nếu không thì sao?

Đoạn Yến Phi rất quan tâm đến Trần Tê.

Từ cuộc gặp gỡ hơn hai năm trước cho đến cuộc hội ngộ hôm nay, Trần Tê đã để lại cho cô ấn tượng rằng cô ấy xinh đẹp nhưng không dễ gần gũi.

Hoàn cảnh gia đình của Đoạn Yến Phi rất tốt, cô nghĩ rằng cô ấy biết điều gì đó về những cô gái như Trần Tê: họ có xuất thân tốt, họ biết rằng mình hơn người khác về mọi mặt.

Một cô gái như vậy và Vệ Gia rõ ràng là hai loại người, không có điểm giao nhau, nhưng cô ấy liên tục xuất hiện trong cuộc sống của Vệ Gia.

Vì anh chàng đẹp trai ở sau xe tải kia ư? Có vẻ như không phải.

Đoạn Yến Phi chủ động bắt chuyện: "Trần Tê này, em từng học khiêu vũ sao?"

Trần Tê nhớ rằng Vệ Gia đã từng nói rằng cô ấy đi bộ "kỳ lạ", ngay lập tức hỏi: "Rõ ràng như vậy sao?"

"Đúng vậy, đường nét cơ thể của em rất đẹp, tư thế cũng thẳng,chị rất hâm mộ."

Trần Tê cảm nhận được thiện ý từ Đoạn Yến Phi, cô ấy có thể đối xử với một người xa lạ dễ dàng và thân thiện như vậy.

Nhưng khi cô tiếp xúc hai lần với Đoạn Yến Phi, Trần Tê đã vô thức tạo khoảng cách với cô ấy, giống như những con mèo hoang tranh giành lãnh thổ.

"Chỉ chú ý mở rộng vai thôi." Cô dịu giọng lại.

Đoạn Yến Phi cười nói: "Lần trước nhìn thấy em, còn có chút tiểu cô nương, hiện tại hoàn toàn là đại mỹ nhân rồi, em còn đi học chứ? Ở trường học chắc hẳn có rất nhiều nam sinh theo đuổi em đúng không?"

Trần Tê vốn định nói: "Không đâu." Đột nhiên cô nheo mắt nhìn anh chàng bên cạnh đang tập trung lái chiếc xe bị hỏng, cô quyết định nói ra sự thật, để anh ta biết rằng cô thực sự được chào đón.

"Đúng vậy, học kỳ này có ba người theo đuổi em!"

Đoạn Yến Phi trầm mặc một lát.

Trần Tê cảm thấy những gì cô nói hơi khoa trương, cô bèn nói thêm với thái độ nghiêm túc: "Nói đúng ra là 2,5, em và một anh trai trong khoa được coi như có ý với nhau."

"Em học ở trường cơ bản toàn nữ sinh sao?" Đoạn Yến Phi nghi hoặc.

"Trường em thiên về khoa học và kỹ thuật, khoa Hóa của em lại càng ít con con gái hơn."

"Vậy thì tại sao chỉ có 2,5 chàng trai theo đuổi em chứ? Khi chị còn học đại học, những chàng trai theo đuổi chị, một năm có thể được sắp xếp theo 12 cung hoàng đạo."

Trần Tê hơi hơi mở miệng nhìn Đoạn Yến Phi, muốn xác định đối phương không phải đang đùa giỡn mình: "Nhiều như vậy sao? Ý em là chính thức thổ lộ tình cảm với chị."

"Đương nhiên rồi!" Đoạn Yến Phi gật đầu.

"Uh...!được rồi." Trần Tê chỉ có thể yên lặng kiểm tra sự quyến rũ của chính mình.

Cô cảm thấy mình khá nổi tiếng với các chàng trai, những chàng trai lén chụp ảnh cô và treo ảnh của cô ấy trên bức tường tỏ tình của trường là do cô ấy không nghĩ tới, nhưng tại sao chỉ có 2,5 người bày tỏ với cô ấy? Điều này chỉ có nghĩa 2,5 người cũng bao gồm một thành viên gia hạn hàng năm mà bây giờ ngồi ở phía sau trúng gió đâu.

"Em vừa nói "đánh rắm" à?"

"Gì cơ?"

Trần Tê giải thích cho Đoạn Yến Phi, người như đang lọt vào sương mù: "Chị có thường nói r.ắ.m c.ứ.t" với con trai không?"

"Đây là gì vậy?" Đoạn Yến Phi che miệng cười nói: "Đương nhiên không!"

Chẳng lẽ đây là sự khác biệt giữa 2,5 và 12 cung hoàng đạo? Trần Tê, người giỏi tổng hợp các vấn đề, dường như đã khám phá ra một bí ẩn xã hội mới.

Trên thực tế, cô ấy không nói "r.ắ.m c.ú.t" với bất cứ ai, nhưng cô thường buột miệng nói "đánh rắm".

Nhưng bà Tống Minh Minh cũng nói theo cách tương tự, bà ấy nói rằng trong "Hồng Lâu Mộng", Lâm Đại Ngọc cũng nói "đánh rắm" khi mắng chửi người, tuy thô tục nhưng khá tao nhã! Tống Minh Minh năm nay 45, người theo đuổi bà...!Trần Tê không tính, hẳn là 2,5 mũ n.

Có lẽ em Lâm có thể nói "đánh rắm", nhưng Hạ Kim Quế thì không?

Trần Tê nghĩ đến khuôn mặt tái nhợt của Huarong (?), khó trách...!Ánh mắt cô vô tình lướt qua Vệ Gia.

Miệng anh mím chặt, anh đang chỉ trích cô...!hay anh đang cố nén cười?

Trần Tê ngày càng trở nên tức giận, ước gì cô có thể bẻ gãy anh ta như nắm cửa xe hơi và ném anh ta ra ngoài.

Một chàng trai chăn ngựa cũng dám có thói ở sạch (?)

Editor: Cậu cuối này hơi khó hiểu, ý là Trần Tê nghĩ làm sao một người chăn ngựa như Vệ Gia cũng có kiểu trêu cô hay ý là cười cô chỉ có 2,5 người theo đuổi.

.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 56
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...