Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Mật Ngọt Đầu Kim

Chương 64

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

"Gia Gia, nói thật đi, trong lòng con đang trách cha sao? Ta biết ta không phải là một người cha chẳng ra gì, mấy năm nay sống trong cảnh túng quẫn, ngoại trừ uống rượu và nợ nần thì chẳng còn lại gì cả.

Cũng xin lỗi mẹ các con..."

"Tôi không nghĩ vậy.

Mỗi người đều có số phận và cách sống của riêng mình, ai cũng không dễ dàng."

Giọng nói của vệ Gia chậm lại, anh trở lại phong cách nhất quán ôn hòa thường ngày.

Nếu Trần Tê không biết về mối quan hệ của họ, cô chắc sẽ nghĩ anh ấy đang an ủi một người qua đường đang bực bội.

"Con cho rằng cha không yêu Nhạc Nhạc, không thương xót con ư? Nhạc Nhạc thì không nói, nói con đi.

Sau khi mẹ con bị bệnh, những việc của con hay không đều là con gánh vác.

Thật tốn công đọc sách, nói chuyển trường liền chuyển trường, không học đại học thì không học.

Tuổi còn trẻ mà suốt ngày phải ở nơi xó xỉnh này cùng với mấy con ngựa, chuyện lớn nhỏ đều là con lo toan.

Vừa phải lo chuyện của mẹ xong thì lại còn Nhạc Nhạc như vậy cả đời khiến con phải nhọc lòng...

"Tôi......"

"Con để ta nói hết câu đã.

Con muốn nói rằng Nhạc Nhạc không phải là gánh nặng, con không mệt mỏi? Con là một đứa con ngoan, trong xương cốt cũng không tệ.

Cha không muốn con sống như thế này nữa! Bây giờ cha uống ít rượu hơn, đã bỏ cờ bạc từ lâu.

Cha không định làm một mình nữa.

Cha đang làm việc cho gia đình chú Tôn, ông ấy tin ta.

Sống đến tuổi này ta cũng nhận ra rằng làm nên sự nghiệp không chỉ cần bản lĩnh, năng lực mà còn cần vận khí tốt nữa.

Ta không có vận khí đó, nhưng con trai ta có tiền đồ hơn ta! Lúc đó ta đã ném đống lộn xộn của trường đua ngựa cho con, ai mà nghĩ rằng một đứa trẻ chưa đủ lông đủ cánh có thể trống trụ đến như giờ.

Ông ấy không khen con, nhưng chú Tôn nói ta có đứa con trai tốt, nếu như ta quản lý trại nuôi ngựa, chưa chắc ông ấy đã sảng khoái rót tiền vào đầu tư như thế.

Lời nói chỉ vui miệng nhưng cũng không phải không có lý.

Con giỏi lắm, ta biết con cũng chẳng dễ dàng gì.

Qua mấy năm nữa chúng ta trả hết nợ, ngày tháng tốt còn ở phía sau.."

"Mẹ tôi khi còn sống coi trọng trường đua ngựa này nhất.

Bà thích ngựa, tôi cũng vậy...!Vệ Nhạc không thể quen với thế giới bên ngoài, chúng tôi thực sự không có nơi nào để đi, vì vậy tôi cố thủ ở đây." Giọng Gia Gia càng lúc càng trầm xuống: "Nhưng bây giờ thì khác rồi."

"Đúng vậy, bây giờ đã khác, hai năm qua ngành du lịch phát triển nhanh chóng, doanh thu trường đua ngựa cũng tăng lên.

Ngươi nghe ta nói, trường đua ngựa là ước mơ của mẹ ngươi, cũng là gốc rễ của gia đình chúng ta, bên ngoài cũng không khác nhau lắm, nhìn ra bên ngoài xem, mắt muốn đi trước, không thể chỉ lo lấp đầy cái bụng.

"Cha, cha thật sự định để cho con trai của Vệ Côn Hiền nắm giữ cổ phần trong trường đua ngựa sao?"

"Chuyện này ta vừa định nói cho ngươi biết, tại sao không để ngươi cùng bọn hắn xé xác? Bên kia sắp sinh con trai, nhà bọn họ con cháu đông, trừ khi vĩnh viễn không trở lại, bằng không luôn có giao tình.

Để Vệ Sĩ Ngô lấy cổ phần cũng là ý của Tôn Trường Minh.

Than ôi, những gì ông ấy nghĩ cũng không sai.

Vệ Sĩ Ngô đã làm quan chức trong vài năm qua, tục ngữ chẳng nói: "nhất quan hệ nhì tiền tệ" (Editor: câu này nguyên gốc nghĩa tương tự nhưng không có tìm được tương xứng, đành dùng câu này.).

Trại nuôi ngựa rất nhiều thủ tục đều phải thông qua hắn.

Ngươi hiểu điều này mà, vậy thì còn gì phải cố chấp nữa? Nghe lời chú đi, lát nữa ra ngoài tìm cơ hội uống rượu với chú Vệ Si Ngô, ngươi là đàn em nên cậu ta không thể so đo với con, tốt nhất là gọi Xuyên Tử đi, Vệ Sĩ Ngô còn muốn cùng Tôn Trường Minh kiếm tiền, nó sẽ nghĩ đến mặt mũi..."

"Tôi không uống rượu."

"Ngươi...!Không uống rượu thì cũng đến gọi là có lòng."

Vệ Gia không nói gì.

Đó là sự im lặng khi anh không đồng ý với điều gì đó và biết rằng có nói thêm cũng vô ích.

Trần Tê phát hiện ra rằng chính mình đã lắng nghe rất lâu, nghe trộm góc tường dù sao cũng không phải là một hành vi quang minh chính đại.

Cô đang suy nghĩ làm thế nào để nhắc nhở sự tồn tại của mình mà không để lại dấu vết, đột nhiên Vệ Lâm Phong nói với một giọng điệu khác: "Còn một điều nữa.

Cha muốn hỏi con, con gái của giáo sư Trần đến đây vì con phải không? "

Lời chào mà Trần Tê định nói ra nghẹn lại trong cổ họng, tim đập thình thịch.

"Sao có thể! Cô ấy đến hôn lễ là vì Vệ Nhạc, cô ấy đối xử tốt với Vệ Nhạc, Vệ Nhạc cũng thích cô ấy!"

Đây là câu nói mạnh mẽ nhất mà Trần Tê nghe được từ Vệ Gia tối nay.

"Chỉ vì Vệ Nhạc? Mắt nó chỉ thiếu nước dán lên người ngươi.

Cha ngươi cũng còn trẻ, chưa đến tuổi già hồ đồ đâu.

Này! Ta cũng không muốn nhọc lòng về chuyện mấy người trẻ tuổi như anh, nhưng anh có để phân biệt tốt xấu.

Điều kiện của cô nương Trần tê này cũng tốt lắm.

Nếu cô ta thực sự thích người, ta cũng không biết là phúc hay họa nữa.

Ta thấy ngươi đối xử với cô ấy không nóng không lạnh, còn không bằng cô gái nhà họ Đoạn.

Thật ra cô gái nhà họ Đoạn đó tính tình tốt hơn Trần Tê, nhưng lớn hơn mấy tuổi..."

"Cha, ngươi nghĩ nhiều rồi!"

"Gấp gáp cái gì? Tiểu tử này, trước mặt cha ngươi còn thẹn thùng a." Vệ Lâm Phong chuyển đề tài, ngữ khí trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, "Vệ Nhạc đã kết hôn rồi, lại nói, ngươi cũng đủ lớn để tìm.

một cô gái.

Nhưng để ta nhắc ngươi, ngay cả khi ngươi không thích Trần Tê, ngươi vẫn phải nhìn mặt mũi ta mà đối xử.

Cô gái nhỏ da mỏng, xem qua cũng là kiểu tự trọng cao, còn chưa phải làm gì mệt nhọc, đừng làm cô ấy muốn xuống đài không được! Giáo sư Trần và Tôn Trường Minh là cộng sự, cũng có thể được coi là một nửa ông chủ của cha bạn.

Ông ấy chỉ là một đứa con gái, xem như con ngươi trong mắt, mẹ cô ấy càng lợi hại hơn.

Ta xem Tôn Trường Minh đối với cô ấy để để bụng, quan hệ mà cương quá thì sự tình khó giải quyết."

"Cô ấy trước tạm thời ở trong nhà chúng ta, lần này có thể đến chúc mừng là vì trọng tình nghĩa.

Cô ấy không thích tôi, cũng không có những thứ như cha nói." Vệ Gia thấp giọng nói: "Cha, mấy lời này về sau đừng nhắc lại nữa, nếu truyền ra ngoài sẽ bị mọi người hiểu lầm...!Là ai, ai ở đằng kia?"

Anh nghe thấy tiếng đế giày giẫm lên cành cây khô.

Cuộc trò chuyện vừa rồi quá kích động khiến Trần Tê có chút ngơ ngác, thậm chí không thèm để ý đến động tĩnh dưới chân.

"Là tôi." Việc Vệ Gia phát hiện ngược lại khiến Trần Tê như giải thoát, thở phào nhẹ nhõm và cao giọng, "Vệ Gia, anh có ở trong không? Chị Béo nói mì chuẩn bị cho anh xong rồi, chị ấy bảo tôi gọi anh..

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 64
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...