Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Mật Ngọt Đầu Kim

Chương 90

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Trần Tê khổ nói không lên lời.

Thật ra cô đã nhìn thấy một phần làn da của Vệ Gia được che phủ bởi quần áo của anh, sớm biết rằng anh sinh ra đã có làn da trắng như Vệ Nhạc, trước đây anh tiếp xúc với ánh nắng mặt trời trong một thời gian dài trước khi bị rám nắng đế đỏ.

Anh không đi theo con đường của những người đàn ông thanh tú và đẹp trai, có làn da trắng nõn này trên người cũng thật lãng phí.

"Tiểu bạch kiểm!" Cô tức giận bất bình nói.

"Em đang công kích mặt anh, không được chạm tay vào chỗ khác." Vệ Gia đã quen với hành vi đưa tay lên xuống của Trần Tê, không ngẩng đầu lên, kéo cánh tay đang đặt lên hầu kết của mình của Trần Tê xuống dưới, cố định trên đùi mình.

"Ai thèm động vào anh! Em muốn bắt đầu từ đây lột da anh.

Nếu như chúng ta có thể đổi da thì tốt biết mấy!"

"Em như này thì có gì không tốt?" Vệ Gia cuối cùng từ trong sách chuyển ánh mắt, nhìn khuôn mặt Trần Tê.

Cô không đen chút nào.

Khi anh nhìn thấy Trần Tê lần đầu tiên, cô ấy đang đứng trên bãi cỏ với mái tóc đuôi ngựa buộc lên cùng chiếc áo phông có hoa văn trẻ con, vô tư cười đùa.

Vì vậy, khi cô ấy giới thiệu bản thân trong hố, anh đã mặc nhiên cho rằng tên cô là "tia nắng ban mai".

(Tên của Trần Tê phiên âm hay gì đó là chữ Hi, nghĩa là nắng ban mai.)

"Này! Anh không hiểu.

Lần trước mẹ em còn thuyết phục em tiêm thuốc truyền trắng."

Vệ Gia thực sự không hiểu, phong cách hành xử của Tống phu nhân vượt quá tầm hiểu biết của anh.

Trần Tê cũng nói: "Bà ấy muốn em thử đóng một vở kịch, một tác phẩm lớn nửa năm nữa sẽ bắt đầu quay, nhà sản xuất là bạn tốt của bà ấy.

Bà ấy còn nói kịch bản rất hay, vai nhỏ được giao cho em diễn không nhiều, nhưng nó thật xuất sắc và hoàn hảo đối với một tân binh như em."

"Không phải mẹ em đã từ bỏ việc để em làm diễn viên sao?"

"Từ khi Xuyên Tử trở nên nổi tiếng trong lĩnh vực ca hát, mẹ cậu ta cao hứng lắm.

Lần trước bà ấy đặc biệt gọi điện cho mẹ em, nói rằng bà ấy cũng ở trong vòng này, hãy quan tâm đến thế hệ trẻ và gửi cho mẹ em một đĩa hát có chữ ký.

Với tinh thần của bà Tống, làm sao có thể chịu đựng được điều này chứ.

Bà Tống hỏi em, học Hóa Học này, sau này đủ tự tin để giành được giải thưởng Nobel không? Em nói em sẽ làm việc chăm chỉ và tự tin để giành được giải thưởng cần mẫn.

Bà ấy buồn bực nói hỏng rồi.

Bây giờ bắt đầu nghĩ đến việc để em diễn một bộ phim, nhất quyết áp đảo nhà họ Tôn."

"Em có muốn không?"

"Đó là một bộ phim cổ trang! Trước đây mẹ em đóng phim, em thường đến đoàn làm phim để chơi.

Các nữ diễn viên phải dậy từ trước bình minh để trang điểm và làm tóc, họ ngồi hàng giờ.

Ngày nóng vẫn vẫn còn mặc ba lớp.

Em chịu không nổi mấy điều này." Mặc dù Trần Tê thích thử thách những điều mới mẻ, nhưng cô ấy cũng rất tự giác.

"Hơn nữa, bộ phim bắt đầu cũng yêu cầu vào tổ ba tháng.

Ngay cả khi tính cả kỳ nghỉ hè, em cũng phải xin phép một tháng.

Nếu em trượt môn học sau khi quay lại, cha em sẽ không bỏ qua đâu.

Ông ấy còn không chịu cho em bảo lưu môn học.

Em vẫn muốn làm việc chăm chỉ và tiếp tục làm "sư tỷ" của anh...!Tại sao phải cạnh tranh với Xuyên Tử chứ, muốn đàn áp thì đàn áp anh mới đúng.

"

Cô ấy luôn là lời nói đi đôi với việc làm, vừa nói xong lời đã đè áp lên người anh.

Vệ Gia không kịp phòng bị, bị sức cô đẩy ra sau, đập đầu vào giá sách.

Trần Tê vội vàng xoa cho anh, cả hai trở nên lộn xộn.

"Em cứ như vậy làm sao chúng ta có thể hoàn thành tiến độ?" Vệ Gia nói.

Trần Tê cố ý xuyên tạc lời anh, sốt sắng nói: "Anh cũng cảm thấy chúng ta tiến độ quá chậm? Kế tiếp nên làm cái gì đây?"

"Tại sao cha em lại để lại cho anh một cuốn sách, em đã từng nghĩ qua chưa?" Anh dùng gáy sách gõ nhẹ vào đầu cô, "Để anh bỏ đi cái mùi vị thô tục...!Đừng động vào tay anh."

"Lão thông thái này! Ông ấy chỉ nói với em rằng tri thức thực sự đến từ thực hành! Thôi, hãy nghe ông ấy nói đi.

Anh đừng cử động, để em làm!"

Cái gọi là "thực hành" của cô ấy chỉ là chà xát và làm rối tung mái tóc của anh.

So với lần đầu hai người gặp nhau, Vệ Gia bây giờ ít cười trước mặt Trần Tê hơn.

Anh hầu như luôn im lặng, tốt bụng và lạnh lùng.

Trần Tê không cảm thấy có gì sai, đây vốn là bối cảnh của anh.

Cô chấp nhận Vệ Gia không mấy dễ thân và không khéo đưa đẩy này, cũng như Vệ Gia chấp nhận sự ích kỷ và tự phụ của cô ấy.

Cô hy vọng rằng nếu anh cười, đó là từ nội tâm anh.

Lúc này, Trần Tê bị nụ cười trong mắt Vệ Gia làm ngứa ngáy.

"Vừa rồi anh trông rất giống cha anh khi còn trẻ!" Trần Tê đã nhìn thấy ảnh cưới của cha mẹ Vệ Gia.

Mẹ anh có đôi mắt trầm tĩnh, nét mặt bình thường và trông hơi nghiêm túc.

Nụ cười phong lưu và phù phiếm của cha rất thu hút các cô gái ngày nay.

Vệ Gia trông giống cha, nhưng phong thái và cách cư xử của anh ấy hoàn toàn khác với Vệ Lâm Phong.

Trần Tê cảm thấy kỳ lạ: "Mau lên, cho chị gái này một nụ cười nữa."

"Giống ông ấy thì có gì tốt?" Vệ Gia lấy tay che gần hết mặt.

"Anh Dương nói cha anh năm đó ra ngoài tìm tiểu thư, đối phương chẳng những không đòi tiền, thậm chí còn dùng tiền mời ông ấy ăn cơm..."

Thẳng đến Trần Tê nói xong mới ý thức được lời đùa giỡn không thích hợp, ho nhẹ một tiếng, vội vàng xin lỗi: "Thực xin lỗi, Gia Gia, em không nên nói lung tung!"

Vệ Gia buông cánh tay che mặt xuống, thở phào nhẹ nhõm nói: "Không phải em làm, có gì mà xin lỗi."

Nụ cười trong mắt anh đã biến mất, nhưng khuôn mặt anh vẫn bình tĩnh.

Trần Tê lầm bầm: "Anh cũng đã nghe loại chuyện này rồi?"

"Không ai nói cho anh biết chuyện này, anh chính mắt thấy, anh biết rõ ông ấy là người như thế nào." Vệ Gia tựa hồ không muốn nhắc tới quá khứ, nhìn Trần Tê hèn nhát ăn năn, cười nói: "Nếu như chính em cứ cố chấp đề cập đến những điều đáng xấu hổ này sau đó và khiến bản thân không thoải mái, hà tất em phải làm như thế?"

"Miệng em vẫn là không cần dùng để nói chuyện đi!"

Trần Tê đã chứng minh sự chân thành của mình bằng hành động.

Vệ Gia có chút nhột nhạt, cười tránh né trò "gà mổ thóc" khôi hài của cô.

"Mặt anh đầy nước miếng...!Cửa mở kìa, người khác thấy không tốt." Anh nhắc nhở.

Giáo sư Trần đang đi công tác xa, và "người" mà Vệ Gia nhắc đến chỉ có thể là dì Vưu.

Dì Vưu sẽ chỉ xuất hiện ở tầng hai khi dọn phòng, Trần Tê gần như quên mất cô ấy.

"Dì ấy hôm nay nghỉ." Trần Tê vén tóc cô ra sau tai, nói: "Thấy cũng chẳng sao..

Chẳng lẽ dì ấy định mách lẻo sao?"

Vệ Gia cười không nói gì..

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 90
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...