Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Ngã Vi Ngư Nhục

Chương 191

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Dân chúng tại Nhữ Trữ thành còn đang chìm trong giấc mộng, mặt trời tươi đẹp trên bầu trời đã sớm dâng lên, tỏa ra sức nóng mãnh liệt.

Tiếng chuông trống từ Cấm uyển truyền đến, bất luận trời có nóng bức đến thế nào, lúc lâm triều các đại thần đều phải mặc vào bộ quan phục rườm rà vừa dày vừa nặng ở Hậu Quân đình chờ đợi cánh cửa Thái Cực điện mở ra.

Hôm nay đặc biệt nóng bức, tất cả các đại thần ở bên trong Hậu Quân đình đều đang toát mồ hôi, quan phục dán sát vào da thịt, có vài người đã bị mồ hôi thấm đẫm, ở sau lưng hình thành một mảng tròn sậm màu.

Tất cả mọi người đều đang lau mồ hôi, muốn mau chóng một chút tiến vào bên trong Thái Cực điện mát mẻ —— ngoại trừ Vệ Đình Húc.

Vệ Đình Húc chẳng những không xuất mồ hôi, mà trên gương mặt không chút huyết sắc còn mang theo âm khí dày đặc. Mặc dù gương mặt mang nét cười cũng nghe nói nàng kỳ thật rất ôn hòa, nhưng không biết vì sao vị nữ lang tuổi tác không lớn này vẫn tản ra khí tức khiến cho người ta không dám tới gần bắt chuyện.

Trưởng Tôn Diệu tới hỏi thăm nàng, nghe nói đoạn thời gian trước nàng bất ngờ rơi xuống nước, không biết hiện tại thân thể có tốt hơn chút nào hay không.

Vốn tưởng rằng ít nhất phải nằm trên giường một tháng mới có thể khỏe lại, nhưng Vệ Đình Húc trong khoảng thời gian này dựa theo phương thuốc mà Chân Văn Quân điều phối dùng đúng giờ, đã có chút chuyển biến tốt đẹp, tần suất ho khan đã giảm đi không ít. Chẳng qua khí huyết còn cần phải điều dưỡng một thời gian dài mới có thể khôi phục.

Hai người đang thấp giọng mật đàm, một tràng tiếng ho khan từ cách đó không xa truyền đến, Vệ Đình Húc quay đầu lại nhìn, Chân Văn Quân từ trên thềm đá đang tiến đến, lấy tay áo che mặt liên tục ho khan.

Vệ Đình Húc hướng Trưởng Tôn Diệu thi lễ sau đó liền đi về phía Chân Văn Quân: "Tướng quân chính là bị nhiễm lạnh?"

Chân Văn Quân lại ho hai tiếng sau đó gắng gượng tạm ngừng, thu tay áo lại lộ ra khuôn mặt hơi ửng đỏ: "Gần đây trong kinh thành hàn chứng nghiêm trọng, ta không cẩn thận nhiễm một chút mà thôi."

"Chính là ngày ấy vì cứu ta mới bị nhiễm lạnh?" Vệ Đình Húc truy vấn tới cùng.

Đúng lúc này Quảng Thiếu Lăng mở ra cánh cửa Thái Cực điện, để cho bá quan văn võ tiến vào.

"Chút chuyện nhỏ này Bí thư giám không cần để ở trong lòng." Chân Văn Quân từ bên người nàng đi lướt qua, Vệ Đình Húc cũng đi theo vào.

Trên triều đường, Lý Duyên Ý đầu tiên là nói tới việc Tả Uân cáo bệnh về hưu.

"Chức vị Thượng thư lệnh vô cùng trọng yếu, không thể để trống được. Chư vị ái khanh, có tiến cử người nào không?"

Thanh âm của Lý Duyên Ý vang dội ở bên trong Thái Cực điện rộng lớn như vậy, hiển nhiên tất cả mọi người ở trong điện đều nghe được, nhưng không có ai đứng ra đáp lại.

Có thể đứng ở bên trong Thái Cực điện tham dự tảo triều, có thể nhìn thấy dung nhan chân thực của Hoàng thượng, những đại thần này đều là người đã ở trong quan trường lăn lộn chiến đấu nhiều năm, hiểu rõ tâm tư Hoàng đế khó dò. Thượng thư lệnh vị trí trọng yếu như vậy nhất định phải là tâm phúc của Hoàng thượng mới có thể ngồi lên được, trong lòng Hoàng thượng e rằng đã sớm chọn được người rồi, hiện tại hỏi như vậy chẳng qua là muốn biết quan điểm của mọi người. Thông thường sẽ không có người nào tự tiến cử, ở Đại Duật khiêm tốn chính là phẩm chất tốt đẹp, trong triều đình cũng không xuất hiện kẻ ngông cuồng nào, đều là các gia tộc có lợi ích liên quan tiến cử lẫn nhau.

Mọi người hiểu được Hoàng thượng đã sớm có tính toán, hiện tại để cho tiến cử chẳng qua muốn từ trong lời nói của mọi người biết được ai cùng ai có lợi ích liên quan, chính là thăm dò mà thôi.

Không ai đứng ra làm con chim đầu đàn này.

Hoàng thượng nghi ngờ là một chuyện, nhưng còn có một điểm trọng yếu hơn.

Tả Uân nhậm chức mới được bao lâu đã chẳng hiểu vì sao mắc phải bệnh lạ, không thể không hồi hương trị liệu. Có người từng đi thăm hắn chính mắt nhìn thấy căn bệnh lạ ngủ mãi không tỉnh này, chỉ trong thời gian ngắn lời đồn Tả Uân bị hạ cổ đã lan truyền rất nhanh khắp cả Nhữ Trữ.

Ai có thể xuống tay đối với Tả lệnh quân? Độc thủ phía sau màn có thể là ai? Không ai dám nhắc đến tên người đó, đều sợ trở thành vật hi sinh tiếp theo.

Ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng mọi người đều biết.

"Bệ hạ."

Người khiến cho người ta kinh hồn táng đảm đó đứng dậy, thanh âm của nàng không tính là vang dội, nhưng lại có thể làm cho mọi người ở trong điện không rét mà run.

"Bệ hạ, vi thần cảm thấy có một người có thể đảm nhiệm chức vị quan trọng này."

Lý Duyên Ý không hé răng, ngay cả thái độ khách khí ngoài mặt giữa quân thần cũng không có.

Vệ Đình Húc vẫn không vì vậy mà lúng túng chùn bước, quỳ xuống đất nói: "Người mà vi thần tiến cử chính là đương nhiệm Đại hồng lư, người đã lập hạ công tích hiển hách trong việc phát triển Vạn Hướng Chi Lộ, Bạc Lan."

Đôi mắt của Lý Duyên Ý ở phía sau chuỗi ngọc buông rũ khẽ nheo lại, mấy ngón tay chụp vào trên long ỷ dần dần dùng lực, cơ hồ muốn móc đi một khối long ỷ.

Quần thần đều đang khó hiểu, Bạc Lan chính là người mà Hoàng thượng đang mạnh mẽ đề bạt, chưa đến bốn mươi tuổi đã nhậm chức Đại hồng lư, trong lịch sử Đại Duật trước giờ người trẻ tuổi đầy hứa hẹn như vậy chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Mà trọng yếu hơn, Bạc Lan là đối thủ lớn nhất của Vệ Đình Húc hiện tại, như thế nào lại tiến cử địch nhân mạnh nhất của mình?

Lúc trước Lý Duyên Ý đem toàn quyền về Vạn Hướng Chi Lộ giao cho Bạc Lan, đem Vệ Đình Húc vị công thần lúc ban đầu này đá ra khỏi bàn cờ, không nói đến đương sự, người khác đứng bên ngoài nhìn xem đều cảm thấy Hoàng thượng xuống tay quá hung ác, Vệ gia chắc chắn sẽ phải phản công. Không nghĩ tới Vệ gia lại không có bất kỳ hành động gì, vị đệ nhất nữ quan trẻ tuổi của Đại Duật này lại thật sự ngoan ngoãn đi biên soạn sách sử, thật sự khiến cho người ta khó hiểu.

Bạc Lan đoạt công lao của nàng, hiện giờ nàng lại còn đề cử Bạc Lan làm Thượng thư lệnh, nếu như Bạc Lan thật sự ngồi vào vị trí Thượng thư lệnh thì Vệ gia các nàng chẳng phải là sẽ không còn đường sống nữa sao?

Tất cả mọi người đều biết Hoàng thượng muốn dùng Bạc gia đến chèn ép Vệ gia, vậy mà nàng lại còn dám phạm hiểm.

Nàng vậy mà lại dám.

Thấy Lý Duyên Ý không nói gì, Vệ Đình Húc liền tiến thêm một bước nữa, liệt kê vài người trong triều đình hiện nay thích hợp nhất với vị trí Thượng thư lệnh, nói tới nói lui đều là người của Bạc gia, mà trong Bạc gia người hợp ý Hoàng thượng nhất xem ra vẫn là Bạc Lan.

Vệ Đình Húc cùng Trưởng Tôn Diệu kéo theo hơn bốn mươi vị trọng thần quỳ xuống đất, ra sức tiến cử Bạc Lan. Thanh thế to lớn, chấn động đến hai lỗ tai của Lý Duyên Ý phát đau.

Bạc Lan vẫn đứng ở một bên, vốn là eo mỏi chân tê đang không ngừng âm thầm ngáp dài ngay lập tức trút bỏ trạng thái buồn chán, hai tay siết chặt vào nhau, cơ hồ muốn móc đến chảy máu.

"Bệ hạ!" Bạc Lan thật sự nhịn không được nữa, quỳ xuống chỗ cách Lý Duyên Ý gần nhất, hít vào một ngụm chân khí sắp sửa mở miệng, Lý Duyên Ý chậm rãi nâng tay lên, ý bảo hắn câm miệng.

Đại sự không ổn.

Bạc Lan đem những lời muốn nói một lần nữa nuốt trở vào, quỳ rạp trên mặt đất, mồ hôi tí tách nhỏ xuống đầy trên đất.

. . . . . .

Lý Duyên Ý vốn định bắt đầu sử dụng Bạc Nguyên đến nhậm chức Thượng thư lệnh, tới nét bút cuối cùng này rốt cuộc lại không hạ xuống.

Ngọn đèn sắp cạn dầu, nàng cũng không có gọi người tiến vào thay đổi, mà tự mình thay đổi.

Đêm đã khuya, nàng vẫn như trước ở bên trong ngự thư phòng, chỉ có một mình nàng, không muốn nói chuyện không muốn nhìn thấy bất kỳ kẻ nào, Lý Duyên Ý tự giam mình lại.

Mệt mỏi tựa vào lưng ghế, vân vê sống mũi, Lý Duyên Ý nhắm mắt lại, từng tầng lụa mỏng liên tục từ trên trời giáng xuống, bao vây lấy nàng. Đẩy ra tầng tầng lớp lớp màn mỏng đó, Lý Duyên Ý chỉ muốn tìm được con đường rõ ràng, nàng thậm chí có thể khẳng định chỉ cần xé đi những lớp màn mê hoặc lòng người đó thì chắc chắn có thể tìm được con đường phía trước.

Nhưng, vạn nhất phía trước thật sự là bẫy rập thì sao?

Nàng đi về phía trước, bỗng nhiên lớp màn bị gió mạnh cuốn lên, đang trong cơn hoa mắt choáng váng nàng nhìn thấy vực sâu vạn trượng cách đó nửa bước chân.

Vạn nhất thì sao?

Một khi thất bại, người chết không chỉ có một mình nàng. Là Lý gia là Canh gia là tất cả những người đã trả giá hết thảy trợ giúp nàng hiệp trợ nàng mãi cho đến ngày hôm nay. Vệ Đình Húc không có khả năng sẽ nhân từ nương tay, bị chôn vùi chính là giang sơn mà Lý thị đã gìn giữ hai trăm năm qua.

Nàng há có thể làm một quân vương vong quốc? Nàng há có thể làm trò cười cho hậu thế?

Lý Duyên Ý biết chính mình có chín ngàn chín trăm chín mươi chín khả năng chiến thắng, mà Vệ Đình Húc chính là đang cùng nàng đánh cược một ván cuối cùng này.

Đánh cược nàng kiêng kỵ đánh cược nàng không dám xuống tay.

Lý Duyên Ý mở ra đôi mắt phủ đầy tơ máu, trống rỗng lại mỏi mệt. Toàn bộ mọi vật trong phòng đều trở nên hết sức mơ hồ, nàng biết chính mình đã một ngày một đêm không ngủ bất luận là đôi mắt hay là các bộ phận khác trên thân thể đều đã sắp đến cực hạn.

Nàng vẫn không thể ngã xuống không thể nghỉ ngơi, bởi vì còn chưa tìm được một nơi thích hợp để đem trái tim đang treo lơ lửng bình yên hạ xuống.

Lý Duyên Ý điều chỉnh thật tốt cảm xúc rồi lại một lần nữa đem tấu chương mở ra.

Trên bàn của nàng chất đầy những bản lý lịch cùng gia thế bối cảnh của các quan viên triều đình, nàng cần phải từ trong số những người này tìm ra được một người có thể sử dụng.

Chỉ có thể dựa vào chính mình, nàng không tin bất kỳ người nào khác. Bất luận là kẻ nào cũng có khả năng là mật thám của Vệ gia.

Đầu ngón tay lướt qua phía dưới tên của vô số người, xem qua lần lượt từng chữ từng hàng từng quyển, phân tích, mãi cho đến khi sắc trời bừng sáng, Lý Duyên Ý đã hai mươi bốn canh giờ không hề chợp mắt bỗng nhiên cảm giác đau xót nơi đầu ngón tay, một giọt máu tươi rơi trên văn quyển.

Ngón tay bị phiến trúc không được mài giũa tốt đâm thủng, cảm giác đau đớn ngược lại khiến cho nàng khôi phục chút tinh thần.

Văn quyển rơi đầy trên đất, cơ hồ sắp chôn vùi nàng.

Đại quốc mênh mông, hai trăm năm quốc tộ, cửu ngũ chí tôn! Nàng vậy mà lại không có lấy một người nào có thể dùng.

Cùng lúc với ý nghĩ này, cảm giác nản lòng thoái chí lại lan khắp tứ chi xương cốt, khiến nàng không còn chút sức lực nào để lại đọc thêm gì nữa.

Vứt bút đá ghế, lúc đứng lên cảm giác căng mỏi ở hai chân cùng choáng váng hoa mắt cơ hồ khiến nàng muốn té ngã, nàng miễn cưỡng chống đỡ thân mình đi ra ngoài.

Bên ngoài phòng có ánh mặt trời, nàng biết nàng nhất định phải đi dưới ánh mặt trời sưởi nắng, nhất định phải tới hoa viên đi dạo một chút.

Khi mở cửa đi ra ngoài, trong dư quang nhìn thấy có người ngồi ở cửa. Lý Duyên Ý còn tưởng chính mình xuất hiện ảo giác, nhìn lại, người ngồi ở cửa chính là A Hâm.

A Hâm cúi đầu nhắm mắt, tựa hồ là đang ngủ.

Lý Duyên Ý tim đập hẫng một nhịp, tiến lên nhẹ nhàng điểm điểm vào bả vai nàng, nàng mở mắt.

"Ngươi trở về từ lúc nào? Suốt một đêm đều ở ngoài cửa vì sao không tiến vào?" Ánh mắt của Lý Duyên Ý lưu luyến trên khuôn mặt A Hâm.

"Tối hôm qua vừa trở về, biết ngươi gặp chút chuyện, không muốn quấy rầy ngươi." A Hâm chú ý đến dáng vẻ tiều tụy của Lý Duyên Ý, muốn vươn tay tới kiểm tra đôi mắt sưng đỏ của nàng, bỗng nhiên nghĩ đến người trước mắt này đây đã không còn là người yêu của nàng nữa, mà là Hoàng đế cao cao tại thượng, động tác trong tay lập tức dừng lại.

Lý Duyên Ý phát hiện động tác của nàng dừng lại, chủ động cầm tay nàng, áp vào trên mặt mình.

"Bàn tay ngươi bị thương."

"A Liệt nói cho ta biết Tả Uân đột nhiên nhiễm bệnh về hưu, ta đoán là triều đình có biến, liền gia tăng tốc độ quay về Nhữ Trữ."

Lý Duyên Ý cầm bàn tay nàng mở ra, không hề báo trước, từng giọt nước mắt lần lượt rơi xuống.

A Hâm vội vàng nói: "Chỉ là đi quá vội vàng quên mang găng tay bị dây cương cọ rách mà thôi, băng bó rồi đắp chút thuốc rất nhanh sẽ lành lại, bệ hạ tội gì phải quan tâm chút tiểu thương này."

Lý Duyên Ý gắt gao cầm tay nàng, đôi mắt vốn đã đỏ ửng sau khi khóc xong lại càng đỏ hơn: "A Hâm, ta hiểu được nỗi khổ ngươi phải chịu. . . . . . Những năm gần đây ta vẫn luôn muốn bù đắp cho ngươi, nhưng ta phát hiện sau khi bước lên đế vị ta ngay cả năng lực đối tốt với ngươi cũng không có. Ta có phải là không xứng làm Hoàng đế hay không?"

A Hâm tinh thần chấn động, ưỡn thẳng thân mình: "Bệ hạ vì sao lại nói những lời này? Cho dù Tả Uân đi rồi, bệ hạ vẫn còn có thể một lần nữa tổ kiến Thượng thư đài, không cần bởi vì một người. . . . . ."

Lý Duyên Ý lắc đầu: "Tất cả đều đã muộn."

A Hâm khó hiểu.

"Vệ gia có hai mươi lăm vạn đại quân, mai phục tại Đại An quận cách Nhữ Trữ hai trăm dặm."

A Hâm vạn phần kinh ngạc lại không dám phát ra thanh âm quá lớn: "Hai mươi lăm vạn. . . . . ."

"Phải, hai mươi lăm vạn, đây chính là kết quả điều tra bước đầu, số lượng thực tế có thể còn nhiều hơn mức này. Hiện tại loạn trong giặc ngoài, Vệ gia nhất định sẽ chờ đến lúc Trùng Tấn quân ồ ạt nam hạ thừa dịp rối loạn khởi sự. Hai mươi lăm vạn, chiếm lấy Nhữ Trữ chỉ trong nháy mắt."

"Cho dù có nhiều nhân mã như vậy, nhưng lương thảo ở đâu ra mà cung cấp?"

"Chân Văn Quân, nàng có. Hai người bọn họ trước giờ vẫn không hề chặt đứt quan hệ."

A Hâm: ". . . . . ."

"Hơn nữa ta hoài nghi Vệ Luân bệnh nặng là giả. Một khi Trùng Tấn quân công phá Mạnh Lương xuyên qua Quan Ngưỡng, Vệ Luân rất có khả năng sẽ lại một lần nữa đứng lên chỉ huy Vệ gia quân. Còn có Trưởng Tôn gia cũng không thể xem nhẹ, Trưởng Tôn Nhiên kia bí hiểm khó lường, Thiên Binh Thần Hạp chính là một sự khiêu khích đồng thời cũng là cảnh cáo. Ta cảm thấy nàng đến bây giờ cũng chưa hẳn bộc lộ hết toàn bộ bản lĩnh. Các nàng đã chuẩn bị chu đáo hết thảy rồi, mà ta, ngay cả một người có thể tin tưởng cũng không có."

"Bệ hạ, cho dù đại quân Trùng Tấn có đánh vào bên trong lãnh thổ, Vệ gia cũng chỉ có thể xuất binh xả thân vì triều đình, nếu muốn nhân cơ hội tạo phản không sợ bị thiên hạ chư hầu thảo phạt hay sao? Nàng có cớ gì mà tổn hại ngươi?"

"Có."

A Hâm khó hiểu.

"Có còn nhớ ta đã từng nói qua với ngươi về bí quyển của Nguyễn gia không? Ta vẫn luôn cho rằng thứ được ghi chép bên trong bí quyển kia chỉ là chuyện mà Minh Đế kiêng kỵ, đối với triều cục hôm nay không có ảnh hưởng gì. Không nghĩ tới. . . . . . thứ được ghi chép trong bí quyển kia chính là nội dung mấu chốt có thể làm cho Lý gia bị hủy diệt hoàn toàn!"

Lý Duyên Ý đối với nội dung trong bí quyển kia vẫn luôn không an tâm, lúc trước nàng cũng không phải chưa từng thử tìm cách mở hộp gỗ, nhưng mà hộp gỗ quá cứng rắn căn bản đập không vỡ, Vệ Đình Húc nói muốn thử mở ra nên mới đưa cho nàng đi mở, Lý Duyên Ý vẫn luôn để cho A Ẩn lần theo dấu vết về chuyện bí quyển.

Hôm qua sau khi bãi triều trở về, Lý Duyên Ý toàn tâm toàn ý đều đặt vào Bạc gia, đúng lúc đó A Ẩn lại trình lên bí mật của bí quyển, bí mật về chuyện Thụy Vương ly miêu hoán Thái tử*.

(*) Ly miêu hoán Thái tử (狸猫换太子): Trong truyền thuyết dân gian Trung Quốc, câu chuyện về Lý Thần phi được thuật lại bằng truyền thuyết Ly miêu hoán thái tử, theo truyền thuyết năm đó Lý Thần phi và Lưu Hoàng hậu cùng lúc có thai. Khi cả hai hạ sinh, Lưu Hoàng hậu sinh ra một công chúa mà chết yểu, còn Lý Thần phi sinh ra một hoàng tử. Lưu Hoàng hậu sợ hãi, bèn cùng hoạn quan tráo con của Lý Thần phi bằng một con ly miêu, nói rằng Lý thị sinh hạ yêu nghiệt. Sau đó, Lý thị bị đuổi ra khỏi cung, lưu lạc dân gian, con trai bà trong cung đã được phong làm Thái tử kế vị, tức Tống Nhân Tông. Lưu lạc nhiều năm, thân thể tàn úa, đến gần cuối đời Lý thị gặp được Bao Chửng, còn gọi là Bao Thanh Thiên. Bao công minh oan cho Lý thị, được đón vào cung tôn làm Hoàng thái hậu.

Sau khi xem xong, Lý Duyên Ý chỉ cảm thấy đất trời vỡ toang, cả người lung lay sắp đổ.

"Ta biết chính mình là hài tử đầu tiên của phụ hoàng, nếu không phải phân biệt nam nữ, ngôi vị Thái tử lại như thế nào đến được tay người khác." Lý Duyên Ý nhìn ánh mặt trời rực rỡ, gượng cười đau khổ, "Ai ngờ, ta cũng không phải là chính thống, ta là hài tử của Thụy Vương kia. . . . . ." Nói đến chỗ này Lý Duyên Ý không thể nói thêm gì được nữa, hòn đá tảng trọng yếu nhất ở sâu bên trong nội tâm để nàng duy trì sự tôn nghiêm của Hoàng đế đã sụp đổ, tôn nghiêm của nàng đã hoàn toàn không còn nữa.

"Ta cũng là hậu duệ của kẻ nghịch tặc soán vị, bất luận là nam hay nữ giang sơn này cũng không có quan hệ gì với ta! Thiên đạo luân hồi, năm đó phụ thân ta cướp đoạt ngai vàng của người khác, hiện giờ ngai vàng của ta cũng bị người khác ngấp nghé, chẳng lẽ đây là báo ứng?"

Một đôi cánh tay ôn nhu vòng qua người nàng, A Hâm từ phía sau ôm lấy nàng.

"Nếu hết thảy những chuyện này chưa từng phát sinh, chúng ta hiện tại chính là nữ nhi của hai thế gia, cho dù quần là áo lượt phóng túng tâm không chí lớn, ít nhất cũng có sơn thủy làm bạn hẹn thề lẫn nhau. Xuân ngắm bách hoa thu ngắm trăng."

Lý Duyên Ý nhắm mắt lại, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Nàng thực sự cũng đã từng tưởng tượng đến cuộc sống như A Hâm đã nói, thật tốt đẹp, là loại tốt đẹp nhất trong số tất cả những phương thức sinh hoạt mà nàng đã từng tưởng tượng.

Đáng tiếc nó không tồn tại.

Đã từng không tồn tại, hiện tại không tồn tại, tương lai cũng không có khả năng phát sinh.

Mở to hai mắt, vẫn như trước là thế giới nguy hiểm trùng điệp mà nàng quen thuộc.

"Ta đã ngồi tại vị trí này, không còn đường lui nữa. Bất luận như thế nào, quả nhân nhất định cũng phải cùng Vệ Tử Trác tử chiến đến cùng."

Ngay tại thời điểm Lý Duyên Ý cảm giác sâu sắc được cục diện mà Vệ Đình Húc bày bố cực kỳ quỷ dị, làm cho người ta trong lúc bất tri bất giác đi tới trung tâm của bẫy rập, bất cứ lúc nào cũng có thể đạp một bước vào khoảng không rơi xuống tan xương nát thịt, thì cục diện bỗng nhiên bởi vì hai sự kiện mà phát sinh cải biến kịch tính.

Bạc Trì Thâm vậy mà lại có thể đại phá Trùng Tấn quân, đoạt lại địa phận gần hai trăm dặm ở phương bắc, liên tục đánh thắng mấy trận lớn.

Ngay khi Lý Duyên Ý nhận được tin chiến thắng tinh thần đại chấn, thì một tin tức từ phương khác truyền đến.

Vệ Luân lại một lần nữa bệnh nặng, đã tiến đến bên bờ hấp hối, e rằng chống đỡ không được mấy ngày nữa.

Vệ Luân cuối cùng cũng sắp chết!

Lý Duyên Ý không quá tin tưởng ông trời sẽ vào lúc này ban cho nàng đại ân như vậy, chẳng lẽ là mưu kế của Vệ Đình Húc?

Lý Duyên Ý muốn đích thân đi đến Vệ phủ tìm hiểu thực hư.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 191
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...