Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Ngã Vi Ngư Nhục

Chương 73

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

"Nga? Văn Quân, ta còn nhớ ngươi."

Đối mặt với lễ vật mà Vệ Đình Húc bỗng nhiên đưa đến, Lý Duyên Ý bày ra vẻ tươi cười có chút kinh hỉ thật lòng, thân thiết nắm tay Chân Văn Quân kéo nàng tới trước mặt.

"Ngươi vẫn luôn đi theo Tử Trác, Tử Trác đặc biệt ỷ lại ngươi."

Chân Văn Quân tận lực buộc chính mình nặn ra một nụ cười không đến mức miễn cưỡng, nàng biết Vệ Đình Húc đang ngồi nghiêng ở phía sau nhìn biểu hiện của nàng.

"Tử Trác, ngươi thật sự bỏ được sao?"

"Nếu đổi lại là người khác ta đương nhiên không bỏ được, nhưng người khác há có thể đánh đồng cùng điện hạ? Tử Trác một lòng lo nghĩ cho điện hạ, bất kỳ bảo vật gì cũng muốn kính dâng cho điện hạ. Văn Quân tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng không giống như những tỳ nữ khác. Nàng đọc nhiều thi thư xuất khẩu thành chương, tinh thông kinh thương thân mang võ nghệ, bất luận là bảo hộ điện hạ hay là giúp điện hạ giải sầu đều có thể đảm nhiệm. Vả lại năm vạn xe lương thực bí mật mang theo đất đá trước đó bán cho Hồng Ái chính là Văn Quân tự mình bán cho hắn, giả dạng thành bộ dáng của hồ thương đã hoàn toàn lừa gạt được Hồng Ái. Kế sách này có thể thành công, công lao của Văn Quân cũng không ít."

"Ồ, không nghĩ tới Văn Quân tuổi còn trẻ lại có năng lực như vậy, năm nay bao nhiêu rồi?" Những lời này Lý Duyên Ý trực tiếp hỏi Chân Văn Quân.

Vệ Đình Húc chăm chú nhìn sườn mặt của Chân Văn Quân, thấy nàng không có biểu lộ bất cứ cảm xúc phản đối nào, ý cười hàm chứa khiêm tốn trả lời câu hỏi của Lý Duyên Ý:

"Hồi bẩm điện hạ, năm nay mười bảy."

"Mười bảy, đúng là độ tuổi tốt đẹp. Lúc ta ở độ tuổi này của ngươi còn chưa đọc xong 《Lục thao》, mà ngươi cũng đã văn võ song toàn rồi. Văn Quân, ngươi đã quen đi theo Tử Trác, hiện tại phải tới bên cạnh ta, có bằng lòng hay không? Ta luôn luôn hối hả ngược xuôi, trong thời gian một năm thì hơn nửa năm đều là đi đường. Vả lại hiện giờ đối thủ rất nhiều, bên ngoài sau lưng đều vô số, chỉ sợ sẽ có nguy hiểm đến tính mạng."

Chân Văn Quân cất cao giọng nói: "Nô tỳ đi theo Vệ nữ lang cũng đã trải qua rất nhiều gian nguy, hiện giờ nữ lang đem nô tỳ tặng cho điện hạ, nô tỳ nhất định vì điện hạ lịch đảm phi can*, máu chảy đầu rơi!"

(*) Lịch đảm phi can (沥胆披肝): rạch mật phơi gan

"Ai, đừng nói cái gì máu chảy đầu rơi, ngươi đi theo ta ta nhất định sẽ đối với ngươi thật tốt, tất cả mọi người đều phải sống sót. Đến, cùng ta uống một chén."

Lý Duyên Ý nói xong, Chân Văn Quân nhanh chóng quỳ xuống nâng chén: "Ta kính điện hạ ba chén!"

"Một hơi uống ba chén, đừng có say đấy."

Chân Văn Quân để ngoài tai, một hơi đem ba chén rượu toàn bộ trút vào bụng.

"Tửu lượng tốt, ta thích người sảng khoái như Văn Quân đây!" Nói xong Lý Duyên Ý cũng uống cạn một chén, đem chén rượu đẩy sang một bên, đỡ Chân Văn Quân đứng lên, "Đã uống rượu của ta thì chính là người của ta. Đi theo ta làm việc cho thật tốt, đoạt lấy giang sơn này, cùng ta tận hưởng vinh hoa phú quý!"

Chân Văn Quân gật đầu đáp ứng, hai người lại hàn huyên hồi lâu, toàn bộ quá trình này Chân Văn Quân cũng chưa từng quay đầu lại một lần nào, căn bản không nhìn Vệ Đình Húc.

Lý Duyên Ý truy hỏi Chân Văn Quân là làm thế nào khiến cho Hồng Ái trúng chiêu, bảo nàng đem toàn bộ quá trình giả trang thành hồ thương nói ra nghe một chút. Chân Văn Quân không chỉ có thể uống, mồm mép cũng đặc biệt trơn tru, giống như đang kể chuyện không chỉ đem chuyện bán lương thực nói từ đầu tới cuối, còn đem chuyện thu mua lương thực ở Túc Độ nói đến thao thao bất tuyệt, đặc biệt là đoạn giao chiến cùng Bộ Giai, Lý Duyên Ý nghe xong cũng tăng thêm ý vị, rượu thịt đều ăn nhiều hơn một chút.

Đợi nói xong chuyện, Chân Văn Quân đã uống không ít rượu vừa nóng vừa khát, trên trán đều là mồ hôi, nói chuyện quá nhanh đầu óc có chút tê dại. Nàng theo thói quen tìm kiếm Vệ Đình Húc, lại phát hiện Vệ Đình Húc đã sớm rời khỏi phòng.

Bốn bề trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, làm cho nụ cười của Chân Văn Quân cũng càng trở nên giả tạo.

Vệ Đình Húc nói muốn đi lên trên cao đài phụng thần ở hậu viện, A Liêu hỏi: "Đi đến chỗ cao như vậy để làm chi a, đừng có vì nhịn đau bỏ đi thứ mình yêu thích nghĩ không thông mà tự sát. Rõ ràng là luyến tiếc Văn Quân muội muội nhưng lại phải giao nàng ra. Một là muốn làm cho Lý Duyên Ý tiếp nhận lòng trung thành của ngươi, có thể đem người trọng yếu thả đến bên người nàng làm hạt nhân, thứ hai nha, cũng là vì có thể bảo toàn tính mạng của Văn Quân. Hôm nay Lý Duyên Ý mặc dù đối với chúng ta coi như là tín nhiệm, nhưng gian kế của đám lão tặc kia không biết đang chôn ở nơi nào, nếu có một ngày Lý Duyên Ý muốn diệt trừ chúng ta, có lẽ sẽ bởi vì quan hệ thiệt hơn mà thả cho Văn Quân một con ngựa. Đúng không?"

Vệ Đình Húc: "Ngươi không mang ta đi ta tự mình đi."

". . . . . ."

A Liêu không có biện pháp, đành phải đẩy Vệ Đình Húc đi lên trên cao đài. Cao đài phụng thần có đặt một chiếc lư hương bằng sắt, bên trong cắm đầy những nén nhang gần như đã cháy sạch cùng tàn nhang tích tụ thành đống, thỉnh thoảng lại theo gió bay đến không trung.

"Thời tiết càng ngày càng ấm lên." A Liêu đón gió đêm ngắm nghía cánh quạt rũ ở trong tay, "Các nương tử của ta rốt cục cũng có thể từ trong xe ngựa đi ra hóng gió rồi."

Tấm thảm lông mềm mại lót trên lưng tựa của xe lăn, mỗi ngày Chân Văn Quân đều sẽ đem tấm thảm lông này đi phơi nắng giũ đập, làm cho lớp lông càng thêm mềm mại ấm áp. Vệ Đình Húc tựa vào tấm thảm lông, mơ hồ còn có thể nghe được mùi nắng còn sót lại.

"Không chỉ vậy."

A Liêu quay đầu lại nhìn nàng, bàn tay nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt.

"Một là làm hạt nhân hai là hộ mệnh, nhưng quan trọng nhất là điểm thứ ba."

"Nga? Điểm thứ ba là cái gì?"

"Điểm thứ ba, ngươi cứ từ từ lĩnh hội."

"Ngươi còn úp úp mở mở đối với ta?"

"Đợi đến một ngày nào đó ngươi sẽ biết."

Động tác phe phẩy chiếc quạt của A Liêu trở nên chậm chạp hơn, nàng tỉ mỉ nhìn vị lão hữu tri giao này, nếu là nói hiểu, thì nàng tuyệt đối có thể tự xưng là người hiểu Vệ Đình Húc nhất trong khắp thiên hạ này, nhưng có rất nhiều thời điểm nàng bỗng nhiên cũng sẽ đối với Vệ Đình Húc toát ra một loại cảm giác xa lạ. Trong lúc nàng cùng mỹ nữ thưởng thức rượu thịt vui sướng, trong lúc nàng dùng đến phù dung tán nhất túy giải thiên sầu, thì Vệ Đình Húc đang làm cái gì, đang mưu tính cái gì? A Liêu không thể biết được.

Sự trưởng thành của Vệ Đình Húc đã vượt rất xa dự kiến của A Liêu, nàng đã bị bỏ lại rất xa ở phía sau.

Dưới ánh trăng nhìn thấy ánh mắt kiên định của Vệ Đình Húc, nhớ lại sự đau thương mà nàng đã chịu khi còn nhỏ —— nếu không phải do trận đau thương so với ác mộng còn kinh khủng hơn kia, thì Vệ Đình Húc có thể sẽ không như bây giờ. Nàng có thể hoàn toàn sẽ không lo nghĩ đến cái gì Trưởng Công chúa sẽ không lo nghĩ đến cái gì giang sơn xã tắc, có lẽ sẽ giống như các thế gia nữ tử bình thường, dưới sự che chở của đại tộc vừa hạnh phúc vừa thoải mái mà sống hết cả đời này.

Trong đoạn thời gian kia sau khi Vệ Đình Húc được cứu trở về, A Liêu vẫn bồi ở bên người nàng, nói chuyện cùng nàng chơi đùa cùng nàng, tận lực không để cho nàng ở một mình. Trong trí nhớ của A Liêu, Vệ Đình Húc khi đó tuổi còn nhỏ cũng không có biểu lộ ra cảm xúc gì quá lớn, bình tĩnh đến mức A Liêu có chút lúng túng. Nhiều năm như vậy qua đi, A Liêu đã trưởng thành khi nhớ lại sự kiện đó mới xem như có thể lĩnh hội được sự tổn thương của việc này đối với một người bình thường là lớn đến bao nhiêu, không chỉ là thân thể, mà còn tàn phá cả nội tâm. Nhưng sự lĩnh hội này cũng chỉ là lĩnh hội một phần.

Không tự mình trải qua, vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu được một đao kia cắt vào trên da thịt sẽ có bao nhiêu đau đớn.

"Sự kiện kia" đã thúc giục Vệ Đình Húc nhanh chóng trưởng thành, nàng hiện tại đang đứng ở bên bờ sụp đổ của Đại Duật, đang dùng một đôi chân không thể đứng thẳng chống đỡ cho một đế quốc tân khởi. A Liêu đối với nàng vạn phần kính nể, nhưng không muốn trở thành nàng.

Luôn phải cẩn thận không thể có sai sót, nếu không sẽ có đầu người rơi xuống đất, quá mệt mỏi. Đợi Văn Quân lớn lên thêm một chút nữa, có thể một mình đảm đương trọng trách thì chính là lúc A Liêu lui về ở ẩn, ôm tiểu mỹ nhân của nàng tìm một nơi ẩn thế sống những ngày tiêu dao khoái hoạt.

Linh Bích cùng các hộ vệ đứng ở bên dưới cao đài, các ám vệ ẩn nấp ở trên mái nhà và trên cây đều không thốt lên một tiếng nào mà chờ đợi, cuối cùng A Liêu rời đi, để lại Vệ Đình Húc một mình ở trên đài.

"Linh Bích cô nương, có cần phải đưa nữ lang trở xuống không?" Gã hộ vệ thích xông vào cửa hỏi Linh Bích, "Nữ lang ở trên đó đã lâu, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ. Cô nương có cần đi xem không?"

Linh Bích có chút do dự. Nàng quả thực lo lắng cho nữ lang, nhưng nàng cũng biết nữ lang vẫn luôn thích ở một mình, nếu như tùy tiện đi quấy rầy sợ là sẽ phá hỏng nhã hứng của nàng. Đang trong lúc lưỡng lự không quyết định được thì Chân Văn Quân tiến đến.

"Tỷ tỷ đâu?"

Linh Bích chỉ chỉ lên trên.

Chân Văn Quân nhìn thấy bên dưới bầu trời đầy sao, Vệ Đình Húc một mình ở nơi cao. Có chút không muốn đi tìm nàng, nhưng nếu cứ mặc kệ nàng ở trên đó cả đêm, chỉ sợ ngày mai sẽ sinh bệnh mất.

Chân Văn Quân không nói hai lời liền nhảy lên thềm đá đi hướng đến cao đài, Linh Bích vốn định gọi nàng lại, sau đó ngẫm lại vẫn là từ bỏ.

Chân Văn Quân sau khi lên tới nơi liền trực tiếp nắm lấy tay cầm phía sau xe lăn, tức giận nói: "Chính mình thân thể hư nhược chẳng lẽ còn không biết sao? Ở chỗ này hóng gió không sợ ngày mai thức dậy miệng lệch mắt nghiêng sao? Ta mang tỷ tỷ xuống dưới."

Không đợi xem Vệ Đình Húc có đáp ứng hay không Chân Văn Quân đã mạnh mẽ đẩy nàng đi xuống, men rượu còn đang bốc lên ở trong đầu, Chân Văn Quân tập trung lực chú ý khống chế chiếc xe lăn thật ổn định. Bốn bánh xe nghiền nén trên mặt đường dốc lát gỗ, thong thả mà vững vàng trở lại trên mặt đất bằng phẳng.

"Ta còn tưởng rằng muội muội không để ý tới ta." Vệ Đình Húc bị đông lạnh nên khí sắc không được tốt cho lắm, bàn tay của Chân Văn Quân nhanh chóng từ trên mặt nàng lướt qua, thực rõ ràng cảm giác được toàn thân nàng tỏa ra hàn khí, lập tức cởi áo khoác của mình ra phủ lên trên người nàng. Trong lúc ngồi xổm xuống giúp nàng cài lại khuy áo trên cổ áo khoác, Chân Văn Quân vẫn không hề nhìn thẳng vào mặt Vệ Đình Húc:

"Ai không để ý ai còn chưa biết. . . . . . Ngươi cũng đã đem ta đưa cho người khác rồi. Biết ta không nỡ ngươi còn hủy hoại bản thân mình như thế, còn chê ta đau lòng chưa đủ sao?"

"Muội muội đây là chán ghét ta rồi."

Thấy giữa Linh Bích và các nàng còn có một khoảng cách, Chân Văn Quân cũng không e sợ mà nói thẳng: "Tỷ tỷ chẳng qua là muốn dùng ta để bày tỏ lòng trung thành, ta nên vui vẻ vì tỷ tỷ xem ta là người trọng yếu, mới giao vào trong tay Trưởng Công chúa."

Vệ Đình Húc âm thầm thở dài một tiếng: "Kế ly gián của đám người Lý Cử ngươi hẳn là đã nhận ra được, hiện giờ Trưởng Công chúa đối với ta ít nhiều cũng có chút kiêng kỵ, cho dù đã đem Lưu Phụng đưa cho ta mặc ta sai khiến, nhưng trong lòng vẫn khó tránh khỏi có khúc mắc. Ngày ấy ngươi liều lĩnh khỏa thân ở trên giường của ta muốn hù dọa cho Trưởng Công chúa rời đi, Trưởng Công chúa nhìn thấy bộ dáng đó của ngươi cho rằng ngươi đã là người thương của ta. Hiện giờ đem ngươi thả tới bên người nàng, thứ nhất là có thể tiêu trừ sự dè chừng của nàng, thứ hai cũng là vì bảo hộ ngươi bình an. Văn Quân, ngươi cần phải biểu hiện cho thật tốt."

Cho rằng "Là người thương của ta", đó chính là bị hiểu lầm sao? Ta không phải người thương của ngươi đúng không?

Chân Văn Quân thầm nghĩ.

Vệ Đình Húc nói xong những lời này vẫn như trước nhìn chằm chằm khuôn mặt Chân Văn Quân, tựa hồ đang chờ đợi nàng có thể đáp tặng lại một vài lời trong lòng muốn nói.

Trong ánh mắt quật cường của Chân Văn Quân hàm chứa lệ, tuy rằng vẫn còn đang nắm chặt tay Vệ Đình Húc giúp nàng ủ ấm bàn tay, nhưng cũng không nhìn nàng.

"Tỷ tỷ không phải là muốn ta vừa làm hạt nhân lại vừa làm quân cờ ngầm sao?"

Còn tưởng rằng đứa nhỏ này không nghĩ đến sâu xa như vậy, không ngờ trong lòng nàng đã biết rõ ràng, chẳng qua là vì giận dỗi nên chưa nói ra mà thôi.

Tâm tư suy nghĩ của Văn Quân so với A Liêu còn sâu xa hơn, Vệ Đình Húc thực vui mừng.

"Hành trình đi Nhữ Trữ lần này của Trưởng Công chúa nhất định là gian nguy trùng điệp, nàng sẽ mang ngươi vào cung, thậm chí sẽ công kích chính diện cùng Lý Cử. Ngươi hết thảy phải chú ý." Vệ Đình Húc cầm ngược lại bàn tay nàng, kiên định nói, "Ta vẫn sẽ âm thầm bảo hộ ngươi."

Âm thầm bảo hộ là sẽ bảo hộ như thế nào, Chân Văn Quân tưởng tượng không ra. Dù sao thì cảnh tượng trong cung là như thế nào a mẫu cũng đã từng nói với nàng một ít, ấn tượng sâu nhất chính là cung đình oan hồn vô số, khiến người không rét mà run. Vệ Đình Húc với một đôi chân tàn phế đừng nói bảo hộ người khác, cho dù muốn tiến vào cửa cung mà không khiến người chú ý cũng là rất khó khăn.

So với trông chờ vào sự bảo hộ của người khác, không bằng tự mình bảo hộ chính mình, dù sao Chân Văn Quân trước giờ đều là như vậy mà tiến tới.

Có điều nàng cứ như vậy mà tách khỏi Vệ Đình Húc, Tạ gia có thể đáp ứng sao? Yến Nghiệp lại đang ở nơi nào? Không bằng lại viết một phong thư gửi đến "Động Xuân Cư An tiên sinh" để báo tin một chút. Bọn họ bố trí mật thám ở bên người Vệ Đình Húc cũng là vì để thăm dò tin tức của Trưởng Công chúa, hiện giờ có cơ hội trực tiếp tiếp cận Trưởng Công chúa, Tạ gia hẳn là phải vui mừng mới đúng. Như vậy thì gánh nặng tâm lý của Chân Văn Quân cũng có thể giảm bớt một ít, dù sao thì cảm giác tội lỗi khi trực tiếp tiết lộ tin tức của Trưởng Công chúa cũng ít hơn vài phần so với tiết lộ tin tức của Vệ Đình Húc.

Nghĩ đến đây, Chân Văn Quân chợt nghĩ đến một ít chuyện khiến nàng hoang mang. Không biết có phải là trùng hợp hay không, sau mỗi lần Chân Văn Quân truyền tin tức cho Tạ gia đều sẽ bị trừng phạt. Lúc trước nàng truyền đi tin tức Trưởng Công chúa ở Nam Nhai sau đó liền gặp phải một trận kinh hãi nơi địa lao, cái mông bị hung hăng quất đau nhức một trận mới vừa lành lại được một đoạn thời gian. Lần này cũng vậy, trước đó mới vừa đem bút tích của Vệ Đình Húc truyền đi, tiếp theo sau Vệ Đình Húc đã đem nàng tặng cho người khác. Nàng tức giận không phải giả, sau đó ngẫm lại không rét mà run.

Chẳng lẽ tất cả những chuyện này đều chỉ là trùng hợp sao?

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 73
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...