Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Ngã Vi Ngư Nhục

Chương 6

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Lòng như lửa đốt

Tôn Minh Nghĩa nghe được tiếng la hét ầm ĩ ở bên ngoài huyện nha yêu cầu đuổi lưu dân đi mà phiền chịu không thấu, nặng nề đem chén nước đang cầm trong tay đập lên bàn, hừ một tiếng nói: "Tiểu tử Tạ gia miệng còn hôi sữa này, bản thân có bao nhiêu bản lĩnh sao không tự mình nhìn xem? Gây ra chuyện rắc rối trái lại muốn ta phải tới giải quyết cho hắn!"

Huyện nha chủ bộ nói: "Huyện tôn chớ tức giận, vì kế hoạch trước mắt cần phải cẩn thận quả đoán. Cập Tích quốc tuy là thuộc địa của Đại Duật ta, nhưng suy cho cùng vẫn là một đám hồ tặc, dân phong hung hãn ngang tàng. Thêm nữa số lượng lưu dân lại nhiều, trước mắt nếu không tiến hành khống chế chỉ sợ sẽ phát sinh mầm tai họa. Kỳ huyện chúng ta một khi bị mở ra chỗ hổng, tất cả lưu dân ở chung quanh đều sẽ nghe tin mà kéo đến, lại càng chưa nói tới bên trong Cập Tích quốc còn có mấy chục vạn nạn dân, nếu như bọn họ đều bất chấp vượt sông tiến vào Đại Duật ta thì. . . . . ."

Tôn Minh Nghĩa quay phắt đầu lại, phẫn hận nói: "Ta sao lại không biết hậu quả khi mở cửa thành? Tiểu tử Tạ gia miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, lại không hiểu được lý lẽ phi ngã tộc loại kỳ tâm tất dị*! Bây giờ chỉ mới vài ngày mà hồ tặc đã không chịu quản chế gây loạn khắp nơi! Ta thấy tên nhãi ranh kia cũng không phải là không biết hậu quả, hắn nhất định cũng hiểu được việc này có mạo hiểm, chẳng qua là một lòng muốn mạo hiểm để tranh công cho Tạ gia mà thôi."

(*) Phi ngã tộc loại kỳ tâm tất dị (非我族類其心必異): người không cùng tộc loại với ta thì lòng dạ ắt sẽ khác

Chủ bộ nói: "Xem ra chỉ có thể đem lưu dân một lần nữa đuổi đi."

Tôn Minh Nghĩa ngồi xuống, mi tâm hằn sâu giống như đao khắc: "Hiện tại muốn quét sạch bọn họ ra ngoài thì phải làm thế nào được đây? Kỳ huyện chúng ta binh lực cũng chỉ có ba ngàn người, lúc trước cậy vào tường thành dễ thủ khó công còn có thể ngăn cản, hiện tại hồ tặc ở trong thành nếu như bức bọn họ đến đường cùng chỉ sợ đến lúc đó tức nước vỡ bờ, e là sẽ dẫn đến đại loạn!"

"Binh lực ở Lâm huyện đang được điều động, Tạ công hai ngày này hẳn cũng đã trở lại. Huyện tôn hay là đi khuyên giải Tạ công tử một phen, nếu như Kỳ huyện rối loạn thì sẽ liên lụy đến cả Tuy Xuyên, Tạ gia tất nhiên sẽ không thoát được can hệ. Tạ phủ nếu đồng ý cho mượn bộ khúc* trong phủ thì có thể sẽ giảm bớt được mối họa lưu dân trước mắt, chờ chi viện đến nơi thì toàn bộ sẽ được xử lý tốt thôi. Nếu không thì có thể thỉnh Vân Mạnh tiên sinh của Tạ phủ cho chủ kiến cũng tốt."

(*) Bộ khúc (部曲): binh đội dưới quyền

Tôn Minh Nghĩa suy nghĩ một chút, phiền muộn thở dài một tiếng sau đó đứng lên, đem chiếc áo khoác cũ nát mặc vào: "Thôi, ta đi một chuyến đến Tạ phủ."

Tạ Tùy Sơn nghe gia nô thông báo nói Tôn Minh Nghĩa cầu kiến, biết hắn đến đây nhất định là vì chuyện lưu dân.

Lưu dân ở Kỳ huyện gây chuyện thật sự cũng vượt ngoài dự kiến của Tạ Tùy Sơn.

Lưu dân rất khó khuyên bảo thậm chí uy hiếp tới sự an nguy của dân chúng, đến nông nỗi hiện giờ hắn tất nhiên cũng hiểu được đạo lý thỉnh thần thì dễ đuổi thần thì khó. Lương thực trong công khố đã sớm bị vét sạch, cưỡng chế trưng thu tư lương suýt chút nữa thì dẫn tới xung đột giữa quan và dân, cuối cùng căn bản cũng không thể trưng thu được bao nhiêu. Không nghĩ tới dân chúng Kỳ huyện căn bản là không muốn cống hiến lương thực cấp cho lưu dân. Những người này ngày thường trông có vẻ thuần phác đoàn kết, ai ngờ tới thời khắc mấu chốt lại keo kiệt như vậy. Hôm đó hắn ở trên tường thành khoa trương lớn giọng nói rằng chuyện lưu dân hắn sẽ toàn quyền phụ trách, hiện tại chỉ mới mấy ngày nếu lật lọng đem lưu dân đuổi ra khỏi thành, Tạ Tùy Sơn hắn chẳng phải sẽ trở thành trò cười của cả Tuy Xuyên hay sao? Phụ thân biết chuyện mắng chửi hắn thối mặt cũng chỉ coi như là chuyện nhỏ, chắc chắn sẽ bắt hắn đi đến từ đường xử trí theo gia pháp. Còn A Huân muội muội hắn thì sao, có thể sẽ nhìn hắn mà cười nhạo.

Tạ Tùy Sơn suy nghĩ đến đau đầu, phất phất tay, bảo gia nô đi nói với Tôn Minh Nghĩa là mình không có ở trong phủ, nhanh chóng đuổi đi.

Tôn Minh Nghĩa và chủ bộ bị cự tuyệt ở ngoài cửa, nộ khí xung thiên, dự định canh giữ ở ngoài cửa Tạ phủ đợi gặp Tạ Tùy Sơn.

Đợi chưa tới thời gian một nén nhang thì có mấy binh lính của huyện nha chạy tới tìm hắn, nói lưu dân ở trong thành gây loạn khắp nơi, giữa ban ngày ban mặt phá phách cướp bóc, đã xảy ra chết người luôn rồi. Tôn Minh Nghĩa đau đầu nhức óc, bảo chủ bộ tiếp tục ở đây đợi Tạ Tùy Sơn, chọn ra một binh lính cường tráng bảo hắn nhanh chóng cưỡi ngựa tiến đến Lâm huyện thúc giục điều động binh mã, còn bản thân mình thì cố hết sức tập kết binh lực trong thành để trấn áp lưu dân.

A Lai từ thị tập chạy về hướng Đào Nguyên Tự, chưa được mấy bước đã thấy phía trước có một đám người kinh hồn táng đảm chạy ngược về hướng nàng, y phục hỗn độn, có vài người thậm chí còn dính máu.

A Lai túm lấy một lão phụ hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì, lão phụ đầu đầy mồ hôi thở hổn hển như trâu, nói lưu dân đã náo loạn đến thành bắc rồi, không chỉ cướp đoạt lương thực mà còn cướp người, có người phản kháng thì bị hành hung một trận thậm chí là bị giết, quả thực không khác gì thổ phỉ. Nàng chính là từ thành bắc chạy trốn được tới đây, hiện giờ dân chúng ở thành bắc tất cả đều chạy hết rồi.

Quả nhiên là như thế!

Trước đó khi lưu dân được thả vào trong thành A Lai đã có dự cảm không tốt.

Những câu chuyện về lịch sử quá trình Cập Tích quốc bẩn thỉu hung tàn trở nên hưng thịnh nàng đã từ trong miệng a mẫu nghe qua không ít, đối với đám người hồ này không có một tia hảo cảm. Cập Tích tộc là tộc người nổi tiếng tham lam hung bạo, trong tộc này nam tử ngang tàng hiếu chiến thích dùng vũ lực, nữ tử có địa vị thấp kém thậm chí còn không đáng giá bằng trâu bò dê lợn. Thuở xưa lúc còn chưa quy thuận Đại Duật vẫn luôn quấy rối vùng biên cảnh Đại Duật, đốt nhà giết người bắt cóc cướp giật không có chuyện ác nào không làm. Sau đó Vũ Đế xuất binh chinh phạt, Cập Tích mặc dù đầu hàng quy phục, nhưng đám người hồ này vẫn như trước bắt cóc cướp giật làm ra không ít chuyện tàn ác tương tự như vậy, nhất là cưỡng đoạt nữ nhân. Nữ tử Đại Duật ở Cập Tích quốc một người có giá trị gấp mười lần so với một nữ tử Cập Tích, giá trị tương đương với một chiến mã hảo hạng. Hai năm nay Cập Tích vẫn không an phận, cậy thế là thuộc địa của Đại Duật liền sinh sự khắp nơi. Hiện giờ gặp phải thiên tai lại bị ba tiểu quốc khác liên minh tấn công, viện binh của Đại Duật còn chưa tới, dân chúng ở Cập Tích quốc đã bỏ chạy hơn phân nửa, toàn bộ đều lũ lượt kéo đến Tuy Xuyên giáp giới của Đại Duật.

Tuy nói là dân thuộc địa của Đại Duật, nhưng cửa thành này cũng tuyệt đối không nên mở ra. Bản chất khắc sâu trong xương tủy của người Cập Tích chính là hung tàn thành thói lòng tham không đáy, so với dân chúng Đại Duật tôn kính Nho học đọc đủ loại thi thư chưa bao giờ là cùng một loại người. A mẫu đã từng dạy bảo nàng vô số lần, nhìn thấy người của Cập Tích tộc nhất định phải đề phòng nhiều hơn.

A Lai chen nghịch xô đẩy giữa đám người đang hoảng loạn chạy trốn, từ đầu đến cuối vẫn không hề nhìn thấy bóng dáng Tứ di. Vất vả lắm mới tới gần Đào Nguyên Tự, xa xa nhìn thấy bên dưới thềm đá của Đào Nguyên Tự có bóng dáng vài người y phục tả tơi đang lung lay lắc lư. A Lai trong lòng nhảy dựng, lập tức trốn ra phía sau thân cây, cẩn thận hé mắt hướng đến nơi đó trộm nhìn.

Là lưu dân.

Ba lưu dân áo quần rách rưới, bẩn thỉu đến thấy không rõ mặt đang ngồi xổm tụ vào nhau không biết là đang tranh đoạt cái gì. A Lai nín thở ngưng thần nheo mắt lại muốn cố gắng nhìn rõ tình huống, liền thấy một bàn tay thâm tím đột nhiên từ trên thềm đá lăn xuống dưới, bị một lưu dân trong số đó vừa vặn giẫm lên. Lưu dân cúi đầu nhìn, lập tức cầm lên gặm. Lúc nhe răng nhếch miệng thì thấy giữa hàm răng ngả vàng toàn bộ đều là máu.

A Lai vội vàng bụm miệng lại thiếu chút nữa kinh hãi kêu ra thành tiếng.

Bọn họ đang ăn thịt người!

Tình huống còn tệ hơn so với trong tưởng tượng, con đường duy nhất lên núi đã bị lưu dân chiếm đóng, nàng không dám đi về hướng cổng chính. Trong rừng có một con đường nhỏ quanh co cũng có thể dẫn lên núi. Ngày thường không ai đi, một ít hòa thượng không tuân thủ thanh quy có đôi khi sẽ đi tìm kỹ nữ tiêu khiển, bị nàng vô tình nhìn thấy vài lần. Con đường nhỏ này ẩn khuất, đặc biệt dành cho các kỹ nữ ra vào.

Lo lắng cho an nguy của Tứ di, nàng cũng quản không được nhiều như vậy. Nàng đi loanh quanh trong khu rừng úa tàn túm nhổ cả buổi mới nhổ được vài mảnh lá cây khô cùng một đống cỏ. Lá khô cắm ở trong tóc giắt ở bên hông, cỏ thì vò nát thu lấy một chút nước màu xanh lục, toàn bộ trét lên mặt. Sau khi đơn giản dịch dung, thân hình nhỏ nhắn của A Lai vọt vào bên trong rừng cây, nếu có ai chú ý nhìn qua xác thực cũng không dễ phát hiện.

Một đường lên núi này A Lai đều phập phồng lo sợ, vài lần thoáng chạm mặt lưu dân, nàng ngừng thở thật cẩn thận mà tránh né đối phương.

Trong rừng có vô số cành cây cực kỳ gây trở ngại bước chân nàng đi tới. A Lai từ trong đai lưng rút ra một vật, kẹp giữa hai ngón tay, ngón tay linh hoạt chuyển động thần tốc, nhanh đến không thấy rõ động tác. Bàn tay nàng hướng đến chỗ nào thì cành cây chỗ đó liền bị chặt đứt đến không còn một mảnh, lập tức lộ ra một con đường thông thoáng. Nhưng nàng thật sự sốt ruột, vừa chặt cây vừa lao đi, một nửa số cành cây là bị nàng chặt đứt một nửa còn lại là bị nàng lỗ mãng va vào gãy ngang. Xem ra đám hòa thượng kia mấy ngày gần đây cũng rất tuân thủ quy củ, con đường nhỏ này hẳn là có một đoạn thời gian không ai đi rồi.

Thật vất vả mới tới được trước cổng chính Đào Nguyên Tự, phát hiện cổng chùa đóng chặt, hơn trăm lưu dân ầm ầm đập vào cánh cổng, miệng mắng chửi bằng ngôn ngữ Cập Tích nghe không hiểu được.

A Lai lại di chuyển một vòng lớn dọc theo cánh rừng hoang ở bên ngoài Đào Nguyên Tự, giống như trèo đèo lội suối, khắp người đều bị cành cây va quẹt tạo thành mấy vết thương nhỏ, nhưng trước sau vẫn tìm không thấy đường vào.

Tất cả các cánh cửa ở Đào Nguyên Tự đều đóng chặt đến kín kẽ, bất luận lưu dân bên ngoài có mắng chửi thô lỗ như thế nào chúng đều giống như một chiếc chuông chùa, nguy nga bất động.

A Lai ngồi ở trên cây cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.

Nếu như lưu dân vào không được thì cũng sẽ không uy hiếp được đến Tứ di. Thế nhưng, nếu Tứ di đã rời khỏi Đào Nguyên Tự thì sao. . . . . . Hẳn là sẽ không, nàng nói cầu phúc rườm rà phải tốn rất nhiều thời gian, hẳn là còn chưa kết thúc đã bị lưu dân bao vây xung quanh chùa.

Chỉ mong là vậy.

Thấy không thể cạy mở cánh cổng chính của Đào Nguyên Tự, không bao lâu lưu dân liền tự động tản đi. Dù sao ở trong thành có không ít dê béo đang đợi làm thịt, bọn họ không nhất thiết phải lãng phí thời gian ở chỗ này.

Lưu dân vừa tản đi, A Lai từ trên cây nhảy xuống điên cuồng đập cửa, hi vọng khi đại môn mở ra sẽ có thể nhìn thấy Tứ di bình an vô sự.

. . . . . .

Lục nương ngủ một giấc no đủ, lười biếng rời giường, dạ dày thầm thì kêu réo, đói bụng.

Gọi tỳ nữ đến hầu hạ dùng bữa, tùy tiện hỏi, mới phát hiện Tứ di còn chưa có hồi phủ.

"Còn chưa trở về? Lúc này đã là canh giờ nào rồi." Lục nương mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thấy bầu trời đã tối đen. Vương gia phu nhân từ trước đến nay vốn không hiếu khách, nàng từng bị a mẫu kéo đến đó vài lần, thường không uống quá hai ngụm trà thì đối phương đã trưng vẻ mặt muốn tiễn khách. Chẳng lẽ số vải lụa hôm nay a mẫu mang đi thật đúng là khiến cho đối phương vui vẻ?

. . . . . .

"Cái gì? Đi rồi?"

Hai tay đập cửa đến sưng đỏ cổ họng kêu gào đến khàn tiếng, lúc này mới có một tiểu hòa thượng dè dặt mở cổng hé ra một khe hở. A Lai thấy chính là người trước đó đã nghênh đón các nàng, liền nhanh chóng hỏi thăm tình hình. Không ngờ đối phương nói là Tứ di đốt mấy nén nhang cúng chút tiền nhang đèn sau đó kêu hai vị sư huynh giúp nàng cầm giỏ, đã sớm đi rồi.

"Chính là đi đến chỗ Vương gia?" A Lai lo lắng hỏi.

"Điều này ta cũng không biết."

Xong rồi.

Xong rồi xong rồi xong rồi!

A Lai trong lòng kêu gào không ổn, lại dọc theo con đường nhỏ lao xuống núi. Nàng lúc này cả người dính đầy bùn lầy đầu đầy cỏ dại, dân chúng Kỳ huyện dọc trên đường nhìn thấy nàng đều đi vòng qua, rõ ràng tưởng nàng là lưu dân Cập Tích.

Tới trước nhà Vương gia, còn chưa kịp tiến lên kêu cửa đã bị hai gã hộ viện chặn đuổi ra ngoài.

"Nô dịch bẩn thỉu không có mắt, dám tới đây giương oai!"

A Lai không quan tâm cái mông bị ngã đau của mình, vội vàng đứng lên gọi bọn họ lại: "Ta không phải người Cập Tích, ta là người làm vườn của Tạ phủ!"

Nghe được khẩu âm Kỳ huyện của A Lai cùng với hai chữ Tạ phủ, hai gã hộ viện liền dừng bước quay đầu lại đánh giá nàng, hỏi: "Người làm vườn của Tạ phủ sao lại có bộ dáng này?"

A Lai vội vàng nói: "Tiểu nô theo Tứ di trong phủ đi dâng hương cầu phúc, lúc ở Đào Nguyên Tự tách ra Tứ di nói muốn tới bái phỏng phu nhân của quý phủ, tiểu nô đi trên đường gặp phải lưu dân mới cải trang thành bộ dáng này. Xin hỏi nhị vị đại ca, Tứ di của chúng ta có tới đây hay không?"

Hai hộ viện thoáng nhìn nhau, lắc đầu nói: "Lưu dân gây loạn trong thành tất cả mọi người đều trốn đi, ai lại còn xuất môn tìm tai họa? Hôm nay không có ai tới bái phỏng, lại càng chưa từng nhìn thấy Tứ di nhà ngươi. Ta khuyên ngươi nên hồi phủ hỏi thử xem. Lưu dân ở thành bắc sinh sự, Tứ di nhà ngươi có thể đã hồi phủ rồi."

Nghe hai hộ viện nói vậy A Lai như bị giáng cho một đòn nghiêm trọng, đầu óc từng đợt nở phình. Hiện giờ một tia hi vọng cuối cùng chỉ có thể ký thác vào Tứ di đổi ý thật sự đã sớm hồi phủ.

Sắc trời đã tối, trên đường vội vàng quay về Tạ phủ A Lai một mặt phải đề phòng lưu dân, một mặt lòng nóng như lửa đốt. Trong lòng không ngừng khấn nguyện có thể ở trong phủ nhìn thấy Tứ di bình an vô sự, ngàn vạn lần đừng gặp chuyện gì không may.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 6
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...