Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Ngã Vi Ngư Nhục

Chương 5

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Hai thỏi ngân lượng

A Lai dọc theo những bậc thang nhanh nhẹn nhảy từng bước nhỏ xuống, rất nhanh đã đi tới dưới chân núi.

Buổi sáng phòng giặt thiếu người, trời còn chưa sáng đã gọi nàng dậy đi làm việc. Sau đó đi theo Tứ di xuất môn, mãi cho đến giữa trưa nàng còn chưa uống được một ngụm nước nào, vừa khát vừa đói lại buồn ngủ, trên người chỉ có hai văn tiền ngày hôm qua a mẫu đưa cho nàng.

Cầm hai văn tiền này, A Lai không nỡ tiêu xài.

Nàng biết sau khi a phụ qua đời a mẫu nàng có bao nhiêu gian khổ, để có thể tiếp tục ở lại Tạ gia, mặc dù đi đứng bất tiện nhưng a mẫu vẫn đảm nhận toàn bộ công việc làm vườn trước kia của a phụ.

Tạ gia mặc dù ở Tuy Xuyên cũng được xem như là thế gia sĩ tộc, nhưng Tuy Xuyên quận lại thuộc vùng tây bắc xa xôi, trong số bốn mươi tám quận ở Đại Duật bất luận là về kinh tế hay xây dựng quân sự đều chỉ xếp hàng cuối cùng, các danh môn vọng tộc chân chính đã sớm từ thời kỳ Văn Đế di dời đến các quận giàu có đông đúc ở phía nam như Tĩnh Tập, Cự Lộc cả rồi. Nghe nói năm đó Tuy Xuyên Tạ gia cũng từng có ý niệm di dời xuống phía nam, chẳng qua là dòng chính cường đại của Tạ thị đã ở Động Xuân quận thuộc phương bắc, dòng tộc Tạ thị ở phương nam không có chút căn cơ, nếu tùy tiện di dời xuống phía nam muốn đứng vững cũng không phải là một chuyện dễ dàng, vì thế Tạ gia mới tiếp tục ở lại Tuy Xuyên.

Năm mất mùa tình hình kinh tế của mọi người cũng không sung túc, Tạ gia từ trên xuống dưới đều thắt lưng buộc bụng, tiền đưa xuống tới tay hai mẹ con người làm vườn vốn đã ít lại còn thiếu. Đã vào tháng đầu đông, a mẫu nàng vẫn còn mặc chiếc áo mỏng manh mà ba năm trước a phụ lúc còn sống gom góp tiền mua được. Chiếc áo mỏng đó đã đầy những mảnh vá, A Lai mấy lần khuyên nàng đi mua một chiếc áo khoác về cho chính mình chắn gió, nàng luôn nói được được được, nhưng lại chưa từng thực sự làm như vậy. Bớt ăn kiệm dùng tích trữ tiền toàn bộ đều cấp cho A Lai, để cho nàng ăn no mặc ấm, vô ưu vô lự.

Nghĩ đến a mẫu ban ngày làm việc ban đêm hai chân đau đến cả đêm đều ngủ không được, A Lai cảm thấy chóp mũi chua xót, hai văn tiền này không thể tùy tiện tiêu xài. Nhưng mà cho dù không tiêu xài, cứ cầm mãi ở trong tay cũng không có ý nghĩa, hai văn tiền ngoại trừ mua được mấy cái bánh chưng ra thì mua cái gì cũng không đủ.

A Lai đi dọc trên con đường dẫn đến thị tập, phía trước đột nhiên có tiếng ngựa xe nổi lên, một kỵ sĩ đầu đội mũ bạc cưỡi xích mã chạy ở phía trước mở đường, theo sát sau đó là mấy chiếc xe ngựa với nóc xe bằng vàng. Dân chúng kêu lên sợ hãi bị kỵ sĩ xua đuổi qua một bên, A Lai ở bên trong đám người gian nan nhìn thấy được những bức tượng đồng thú điêu khắc tinh xảo treo lắc lư ở bốn góc trên nóc xe ngựa.

Đoàn xe ngựa xuyên qua thị tập, đi về hướng vùng ngoại ô thành đông.

Vó ngựa giẫm đạp trên đống tuyết bùn rầm rộ băng qua, do nhìn thấy xe ngựa được trang trí lạ mắt, dân chúng chung quanh đều đang suy đoán xem nhóm người này là quan to hiển quý từ nơi nào tới. A Lai giống như có chút đăm chiêu mà quay đầu, chen chúc đi vào sâu bên trong thị tập.

Mặc dù là năm mất mùa, chợ phiên ở Kỳ huyện vẫn có các tiểu thương bày sạp buôn bán, chỉ là khách nhân không nhiều lắm buôn bán cũng vắng vẻ. A Lai nhanh nhẹn đi xuyên qua đám người, tìm được quầy bánh chưng quen thuộc.

Hôm nay Quang thúc ở quầy bán bánh chưng tựa hồ không có mặt, chỉ có Tiểu Cửu nữ nhi mười tuổi của hắn một mình trông coi quầy hàng.

Thời tiết quá lạnh, bộ y phục bằng vải gai của Tiểu Cửu bị gió thổi vù vù, khuôn mặt nhỏ nhắn đen sạm cũng bị thổi ra mấy vệt đỏ ửng nứt nẻ. Mái tóc rối bời được búi cao trên đỉnh đầu, nàng không quá để ý mà quệt nước mũi, dùng giọng nói non nớt của mình tận lực mời chào khách nhân.

"Tiểu Cửu!" A Lai chạy đến trước xe đẩy của nàng, chống tay ở phía trước làn trúc. Bên trong làn trúc chất đầy những chiếc bánh chưng, để giữ nhiệt cho bánh chưng mà mặt trên được phủ thêm một lớp chăn bông. A Lai rất đói, cách lớp chăn bông cũng có thể ngửi được hương thơm của những chiếc bánh chưng ngọt ngào mềm mại.

"A phụ ngươi đâu? Sao chỉ có một mình ngươi?" A Lai hỏi nàng.

"Ngày hôm qua hắn đi cày ruộng bị ngã gãy chân, hôm nay tới không được."

"Gãy chân? Đã tìm đại phu xem qua chưa?"

Tiểu Cửu lắc lắc đầu, mất mát nói: "Nào có tiền mà mời, ngươi cũng biết toàn bộ tiền của nhà ta đều dùng để chữa bệnh cho a mẫu ta rồi. Hiện tại ngay cả a phụ cũng đồng thời ngã bệnh, ta, ta. . . . . ."

Tiểu Cửu nói xong liền bắt đầu hít hít mũi, A Lai vội bước đến bên cạnh nàng: "Ngươi trước đừng khóc a."

A Lai biết Quang thúc cùng Tiểu Cửu vô cùng cần mẫn chịu khó. Thê tử của Quang thúc nằm trên giường đã nhiều năm, trong nhà toàn bộ đều dựa vào công việc của Quang thúc cùng Tiểu Cửu. Trước đó hai người hợp lực canh tác được hai mẫu đất, chiếu theo nông luật hiện thời thì hai mẫu đất do bọn họ khai hoang liền thuộc quyền sở hữu của gia đình bọn họ. Quang thúc cùng Tiểu Cửu đi sớm về tối lo việc đồng áng, vất vả kinh doanh một quầy bánh chưng nho nhỏ, chính là để có thể chữa bệnh cho a mẫu của Tiểu Cửu. Không nghĩ tới gặp phải một năm mất mùa, nguồn lao động chính yếu trong nhà lại gặp chuyện bất trắc.

"Ta cả đêm qua đều không ngủ, chỉ làm ra được một làn bánh chưng như vậy, cho dù có bán hết cũng không đủ tiền mua thuốc cho a phụ a mẫu ta. A Lai tỷ tỷ, ta thật không biết nên làm cái gì bây giờ nữa."

A Lai liếm liếm cánh môi khô khốc, từng dòng suy nghĩ ở trong đầu lưu chuyển thật nhanh.

Ở phía sau không biết ai đi ngang qua mà kêu to ai ôi, nói vừa rồi tránh không kịp bị đoàn xe ngựa kia va trúng, bị sái cơ thắt lưng, đứng dậy cũng đứng không nổi. A Lai quay đầu lại nhìn lão phụ kia, nắm chặt hai văn tiền, bỗng nhiên một luồng ánh sáng rực rỡ từ trong đầu nàng chợt lóe qua.

A Lai quay đầu lại hỏi Tiểu Cửu: "Ngươi tin ta chứ?"

Nghe nàng hỏi vậy Tiểu Cửu lập tức ngừng khóc, trong đôi mắt to tròn vẫn còn ngấn nước, tò mò hỏi: "Ta tin ngươi a. Tỷ tỷ ngươi có biện pháp sao?"

"Ngươi bình thường bán bánh chưng là một văn tiền ba cái, đúng không?"

Tiểu Cửu gật gật đầu.

"Ta có hai văn tiền, ngươi bán cho ta mười hai cái, lát nữa ta sẽ kiếm về cho ngươi một thỏi ngân lượng lớn."

Tiểu Cửu bị nàng làm hoảng sợ: "Mười hai cái bánh chưng có thể đổi được một thỏi ngân lượng? Điều này sao có thể?"

Trong lúc Tiểu Cửu còn đang ngơ ngác A Lai đã đem hai văn tiền của mình để lại cho nàng, dùng vải bố bọc lấy mười hai cái bánh chưng, lục lọi khắp quầy hàng của nàng từ trên xuống dưới.

"Ngươi đang tìm cái gì?"

"Ngươi ở đây có cái thùng nào có thể cho ta mượn dùng được không?"

"Không có, chỉ có mấy cái chén lớn."

"Được, chén lớn cũng được, vừa vặn. Đòn gánh của ngươi cũng phải cho ta mượn, một canh giờ sau ta trở lại tìm ngươi."

A Lai mượn của nàng một đống đồ đạc chẳng hiểu để làm gì, sau đó gánh đòn gánh bước đi.

Chẳng lẽ nàng muốn đi bán hàng sao? Nhưng mà chỉ với mười hai cái bánh chưng cùng mấy cái chén, làm sao có thể đổi về một thỏi ngân lượng?

Tiểu Cửu không quá tin tưởng.

A Lai nghênh đón gió lạnh gánh đòn gánh đi đến chỗ con suối nước nóng trong núi cách thị tập ba dặm múc vài chén nước suối ngọt lành, đặt an ổn ở bên trong đòn gánh phủ lớp chăn bông lên để giữ ấm, đạp trên sơn đạo trơn ướt thật cẩn thận đi xuống núi, hướng tới vùng ngoại ô thành đông.

Khi tới được vùng ngoại ô thành đông quả nhiên trông thấy đoàn xe ngựa mới vừa rồi ồn ào gây chú ý đang dừng ở cách đó không xa, có vài nam nhân khoác áo choàng dài đứng ở bên trong mảnh ruộng hoang phế. Trường bào bên trong lớp áo choàng đó rõ ràng có hoa văn hổ hạc, đó là quan bào. Vài kỵ sĩ cầm lợi kiếm trong tay canh giữ ở xung quanh bờ ruộng, cảnh giác nhìn bốn phía, trên mặt không có bất kỳ biểu tình gì phủ đầy vẻ âm lãnh sát khí.

Tuy rằng kỵ sĩ cùng xe ngựa đều được coi là khiêm tốn, cũng không có trang sức gì chói mắt, nhưng A Lai vẫn là từ những bức tượng đồng thú treo trên bốn góc xe ngựa nhìn ra manh mối.

Trên bốn góc xe quan của Đại Duật đều có treo đồng thú đại biểu cho cấp độ quan giai, thú sức trên xe ngựa của phủ quân nhà nàng là chim nhạn, đại biểu cho cấp bậc Thái thú quận. Mà một đoàn xe ngựa với nóc xe bằng vàng này đây có đồng thú đều là chim bạch nhàn và cò trắng, không cần phải nói, ngồi ở bên trong chính là Thứ sử và Châu mục.

A mẫu từng nói qua, mỗi khi đói kém mất mùa, từ Hoàng thượng cho đến Thái thú Châu mục các châu thậm chí là Huyện lệnh đều phải đích thân đi cày ruộng, để cúng tế ngũ cốc chi thần, cầu khẩn cho năm sau được mùa. Mỗi khi phải đi điền canh, Hoàng thượng trái lại không nề hà cực nhọc mà đích thân cày, Thứ sử các châu đều sẽ xuống dưới tuần tra, nhưng các quan lại địa phương phần nhiều đều là làm cho có lệ. Thứ sử giám sát đi cùng sau khi ăn uống phóng túng một trận mới đến vùng ngoại thành tùy ý bày ra dáng vẻ, đến cuối cùng vẫn là các nông hộ thu thập tàn cục.

Lúc này cũng vậy thôi, lại đang giả vờ giả vịt.

A Lai bày sạp hàng ra, xé gói bánh chưng chờ đợi cá lớn mắc câu, đồng thời lại bắt đầu nghĩ tới A Huân tỷ tỷ.

Không biết lần này cùng Tạ công đi Yến châu làm việc có thuận lợi hay không.

Mùa đông giá rét, tiết trời gió lớn lại cực kỳ khô khốc, nhóm quan to quý nhân này suốt ngày ngồi trong phòng ấm có lò sưởi mà xử lý công việc, ở dưới ruộng đào xới chỉ trong thời gian hai nén nhang liền miệng khô lưỡi khô khổ không thể tả, bị gió tây bắc mãnh liệt thổi qua thân thể đơn bạc lung lay sắp đổ. Nhưng Thứ sử giám sát vẫn còn đang nhìn chằm chằm, cũng không thể lập tức đào tẩu, chỉ có thể tiếp tục chống đỡ thêm một chút nữa.

Hạ Huyện thừa đã hơn năm mươi tuổi, là một lão nhân khô gầy xuất thân hàn vi, chưa từng có ý niệm thăng chức, chỉ ở Kỳ huyện cai quản trị an lăn lộn vượt qua quãng đời còn lại mà thôi. Thân thể hắn suy nhược vung cuốc một cái lại ho ba cái, lúc này đang vừa khát vừa đói đến hoa cả mắt, chúc quan* của hắn thấy hắn như vậy thật sự lo lắng. Vì muốn tạo ra dáng vẻ gian nan khổ cực để may ra ở trước mặt giám sát thu được một mỹ danh, Hạ Huyện thừa đã cố ý mang theo rất ít nước và thức ăn, vừa rồi toàn bộ đều dâng lên cho các quan trên, khiến cho chính mình hiện tại không còn một ngụm nước uống. Ngoại thành hoang vắng, trước không có thôn làng sau không có tửu điếm thì đi chỗ nào mà tìm thức ăn đây?

(*) Chúc quan (属官): quan viên dưới quyền

"Tìm đi, tìm đi!" Hạ Huyện thừa đỡ lấy thắt lưng già yếu hít thở cũng không xong, trong cổ họng bốc khói, dùng hơi thở mỏng manh nói ở bên tai chúc quan, "Đi ra bên ngoài tìm xem! Đi ra xa một chút nhìn xem còn có nhà dân hay không! Ôi chao, tìm được ngụm nước uống cũng tốt a, thật là muốn lấy mạng . . . . . ."

Chúc quan cũng khó xử, nơi này là vùng ngoại thành hoang tàn vắng vẻ, cho dù tìm được nhà dân thì cũng không có gì để ăn, dù sao cũng không thể đi đoạt thức ăn cứu mạng của dân chúng được? Nếu như đánh xe trở về thành chạy tới chạy lui một vòng nhanh nhất cũng phải nửa canh giờ, chỉ sợ khi trở lại mọi người đều đã rút lui rồi.

Mệnh lệnh của Huyện thừa cũng không thể không nghe, nhóm chúc quan đành phải đi đến vùng phụ cận lục soát một trận, thử thời vận.

Vận khí thật đúng là lại tốt như vậy.

Từ thật xa bọn họ đã nhìn thấy một tiểu cô nương đang ngồi bên dưới tàng cây trơ trụi há miệng ăn một ngụm bánh chưng lại uống một ngụm nước, dáng vẻ sảng khoái làm cho bọn họ nhìn thấy đều có chút thèm thuồng. Tiến lên nhìn thấy, tiểu cô nương này lại là một người bán bánh chưng, hai đầu đòn gánh có treo làn trúc, trên làn trúc có phủ tấm chăn bông, một góc bị xốc lên mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong cất giấu một túi lớn bánh chưng cùng mấy chén nước.

Nhóm chúc quan tiến đến hỏi nàng bánh chưng và nước này bán thế nào, bọn họ muốn mua toàn bộ. Tiểu cô nương vậy mà lại còn không chịu bán.

"A mẫu ta nói hôm nay bán còn dư mười hai cái bánh chưng đều phải mang đi đưa cho a ông a bà của ta, thiếu một cái sẽ đánh gãy một chân của ta. Mấy chén nước này là ta vất vả lắm mới tìm được từ suối nước nóng ở trong núi, bây giờ vẫn còn nóng hổi. Ta phải mang đi hết, không thể bán cho các ngươi."

Nhóm chúc quan nhìn tiểu cô nương giọng điệu ngây thơ không khỏi buồn cười, chỉ là mấy cái bánh tầm thường mà nàng còn cho là báu vật.

"Bao nhiêu tiền thì bán?"

"Bao nhiêu tiền cũng không bán!"

Chúc quan cầm đầu ngồi xổm xuống trước mặt nàng, từ trong ngực áo móc ra hai thỏi ngân lượng chói mắt: "Nhìn thấy cái này chứ? Có thể mua hết cả một quầy bánh chưng của ngươi. Ngươi cầm hai thỏi ngân lượng này trở về cho a mẫu ngươi xem, không chừng nàng còn vui mừng đến ngất xỉu đó, chắc chắn sẽ không đánh gãy chân ngươi đâu. Nước cũng để lại, ngươi có thể đi rồi."

A Lai tỏ vẻ cái hiểu cái không cầm hai thỏi ngân lượng mà ngắm nghía, nhóm chúc quan đem cả đòn gánh mang đi. Hạ Huyện thừa ngấu nghiến ăn một ngụm bánh chưng lại hớp một ngụm nước, ăn đến cảm thiên động địa.

Thỏi ngân lượng sáng lóa cả hai mắt của Tiểu Cửu, làm cho cằm nàng suýt chút nữa là rớt xuống.

"A? Đây là thật sao! Ta lớn như vậy còn chưa từng nhìn thấy một thỏi ngân lượng nguyên vẹn!" Tiểu Cửu cầm ngân lượng ngạc nhiên, "A Lai tỷ tỷ! Ngươi thật lợi hại! Làm như thế nào đổi được vậy!"

Tiểu Cửu quấn quít lấy A Lai đòi nàng truyền thụ kinh nghiệm đổi mười hai cái bánh chưng lấy về thỏi ngân lượng lớn, A Lai bị nàng lôi kéo đến mức y phục đều sai lệch cũng không hề mở miệng. A mẫu nàng vẫn luôn răn đe nàng không được ở bên ngoài gây chuyện, chuyện này nếu rơi vào trong tai a mẫu nàng chỉ sợ lại ăn một trận no đòn. A mẫu tuy rằng đi đứng bất tiện, nhưng mà khí lực trên tay lại lớn đến bất ngờ. Nàng từng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng sài đao nứt nẻ không có cách nào sử dụng được, a mẫu lại trực tiếp dùng sống tay mà chẻ củi. Mỗi lần bị a mẫu đánh đều khiến cho nàng ấn tượng khắc sâu, cho nên Tiểu Cửu có dây dưa như thế nào cũng vô dụng, nàng nhất định không nói.

Tiểu Cửu truy vấn mệt mỏi, thấy nàng miệng kín như bưng thật sự kiên định, cũng không truy vấn thêm nữa, chỉ vui vẻ cảm tạ A Lai, lệ rưng rưng bên trong hốc mắt: "A phụ a mẫu ta đều được cứu rồi!"

A Lai cầm lấy một cái bánh chưng để lấp bụng, đem thỏi ngân lượng còn lại cẩn thận cất vào trong ngực, trong lòng đã lên kế hoạch tính toán nên như thế nào chia thành từng đợt tiêu xài để a mẫu không phát hiện. Hai nữ tử ở quầy hàng kế bên đang phẫn nộ khóc lóc kể lể cái gì đó, lúc đầu nàng không để ý, cho đến khi hai chữ "Lưu dân" hết sức rõ ràng chui vào trong lỗ tai nàng, nàng vừa xé gói bánh chưng vừa tiến lên cùng những người đồng hương vây xung quanh xem.

Lưu dân của Cập Tích quốc sau khi vào thành được an bài tới Thanh Thủy Tự ở tạm, nhân số đông đảo đến mức ngôi chùa cổ hơn trăm tuổi này căn bản không đủ chỗ chứa, các tăng lữ trong chùa vì chừa chỗ nghỉ ngơi cho lưu dân, tất cả đều dọn đến ở trên núi, vì thế mà lạnh cóng bị bệnh hết mấy người. Tuy nói lương thực vật dụng là từ quan phủ cấp xuống, thế nhưng lưu dân thật sự quá đông, cho nên số lương thực đó làm sao mà đủ? Bọn họ bắt đầu thừa dịp ban đêm chuồn ra khỏi chùa, đến các vùng dân cư phụ cận tìm kiếm thức ăn. Người dân Kỳ huyện đơn thuần chất phác thích làm việc thiện, nhìn thấy trong số các lưu dân này có không ít lão nhân già yếu, phụ nhân và hài tử thật sự đáng thương, trước khi đi ngủ liền mang thức ăn ra đặt ở trước cửa cho các lưu dân lấy mà ăn.

Hai nữ tử đang khóc lóc kể lể kia chính là hai người trong số các hộ dân đã bố thí thức ăn cho lưu dân. Các nàng nói mình cư ngụ ở dưới chân Nam Sơn Thanh Thủy Tự, một nhà mấy người hàng năm đều được phật giáo khai trí, trong nhà công bà* trượng phu đều là người tín phật, luôn đem từ bi độ lượng ôm ấp ở trong lòng. Vốn ban đầu các lưu dân này nhận được thức ăn còn có thể cảm động đến rơi nước mắt nói lời cảm tạ, thế nhưng dần dần, số thức ăn vụn vặt đặt ở trước cửa cũng không thỏa mãn được lòng ham muốn của lưu dân, bọn họ bắt đầu chờ đến đêm liền mạnh mẽ xâm nhập vào nhà dân cướp bóc còn đạp hỏng lương thực, vô tư ăn một nửa để rơi vãi một nửa, số bánh chưng bị lãng phí còn nhiều hơn bị ăn! Con gà được nuôi vừa đến lúc đẻ trứng trực tiếp bị cướp đi giết lấy thịt, con chó vàng giữ nhà chỉ còn lại một cái đầu máu chảy đầm đìa, càng không nói tới trâu bò dùng để cày ruộng và sơn dương được nuôi để bán lấy tiền. Lại còn có gia đình đã đánh mất hài tử thậm chí còn bị cường bạo. Trong nhà không có thanh niên trai tráng, căn bản vô lực phản kháng. Dân chúng lúc đầu còn nguyện ý bố thí nay đã lập tức đóng cửa bế hộ, ai cũng không nguyện ý cứu tế nạn dân nữa.

(*) Công bà (公婆): cha mẹ chồng

Nói tới đây hai nữ tử càng khóc đến thương tâm, các nàng một người đã đánh mất hài tử một người thì suýt nữa bị xâm hại. Người dân chung quanh nghe được loại sự tình này đều đồng loạt thấp giọng ai thán, đưa mắt nhìn nhau, xót xa lo lắng sợ hãi lại càng không biết phải làm sao, bắt đầu nhao nhao nghị luận sôi nổi:

"Bọn họ trộm đi hài tử làm cái gì?"

"Chẳng lẽ là. . . . . . để ăn thịt?"

"Đừng nói nữa! Lũ súc sinh này! Sao lại có thể thả bọn họ vào thành vậy chứ! Tôn Minh Nghĩa có phải là bị đần hay không! Man di phỉ tặc, bọn họ đều là những kẻ dã man chỉ biết đốt nhà giết người cướp của! Tiến vào thành trì Kỳ huyện rõ ràng chính là sói vào ổ dê! Bảo chúng ta những người dân tay không tấc sắt làm thế nào mà sống đây!"

A Lai cùng Tiểu Cửu đứng ở bên trong đám người mà tim đập thình thịch, đều bị cảm xúc hoang mang siết chặt thần kinh.

"Không thể để cho bọn họ tiếp tục hại người như vậy nữa! Đi! Đi tìm Tôn Minh Nghĩa! Đem đám man tử đó đuổi đi!" Một đám người hùng hồn đi về hướng huyện nha, A Lai cùng Tiểu Cửu cũng muốn đi theo tạo khí thế, trên đường đi nghe bọn họ tiếp tục nghị luận:

"Hai vạn lưu dân làm sao có thể an trí ở Thanh Thủy Tự nhỏ bé được? Tôn Minh Nghĩa hẳn là điên rồi!"

"Nghe nói đây không phải là chủ ý của Huyện tôn, hắn mang theo binh lính thủ vững trên đầu tường thành ba ngày ba đêm, cuối cùng là đại công tử nhà Tạ Thái thú nhúng tay đem người thả vào."

Tiểu Cửu liếc nhìn A Lai một cái, A Lai đỏ mặt cúi đầu.

"Nghe nói còn có lưu dân chạy đến chỗ này của chúng ta rồi, Thanh Thủy Tự đã không lưu chứa nổi lưu dân, bọn họ hiện tại đều đi đến các chùa miểu khác rồi."

"Chùa miểu khác? Kỳ huyện chỉ có hai ngôi chùa, một là Nam Sơn Thanh Thủy Tự, một là Thành Bắc Đào Nguyên Tự."

"Đúng vậy, bọn họ đến Đào Nguyên Tự rồi. Đào Nguyên Tự thì đỡ hơn chút, chung quanh không có dân cư. Nhưng cứ thế này cũng không phải là biện pháp a, nếu không đem bọn hồ tặc này đuổi đi, Kỳ huyện chúng ta khó có ngày an bình!"

Đào Nguyên Tự?

A Lai trong lòng hoảng hốt, dừng cước bộ.

"Làm sao vậy A Lai?" Tiểu Cửu thấy nàng sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, lo lắng hỏi nàng.

"Nguy rồi." A Lai thấp giọng hô một tiếng, "Nguy rồi!"

Nàng nhanh chóng xô đẩy đám người chạy ra ngoài, chạy vội hai bước lại quay trở về, hai tay siết chặt lấy bờ vai nhỏ bé của Tiểu Cửu, lời cảnh cáo rót xuống đập vào trong đầu Tiểu Cửu:

"Trong khoảng thời gian này ngươi dự trữ lương thực cho thật tốt ở yên trong nhà không được ra khỏi cửa! Cài cửa thật chặt ai gõ cửa cũng đừng mở! Tốt nhất là chuẩn bị sẵn hai cây gậy có thể dùng để đánh người, bảo vệ tốt phụ mẫu ngươi! Nhớ kỹ!"

Không đợi Tiểu Cửu phản ứng lại A Lai liền quay đầu, chạy như điên hướng đến Đào Nguyên Tự.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 5
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...