Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Sau Đó Thế Thân Thụ Giả Chết

Chương 13

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Vào buổi sáng, bên ngoài trời đổ mưa.

Hứa Thừa Yến mơ màng tỉnh lại, nhìn thoáng đồng hồ, mới có hơn bảy giờ.

Tối hôm qua làm tương đối muộn, bây giờ Hứa Thừa Yến vẫn còn chút mệt mỏi, hai chân cũng mềm nhũn.

Mà người đàn ông bên cạnh còn đang ngủ say, lộ ra phần ngực trần trụi, có thể nhìn thấy mấy vết cào, thậm chí trên vai còn có một vết răng cắn hơi nhạt.

Hứa Thừa Yến nhìn vết cào trước ngực, không nhịn được vươn tay, ngón tay nhẹ nhàng xoa lên, ánh mắt cũng đưa theo vết cào, cuối cùng dừng lại trên môi của người đàn ông.

Hứa Thừa Yến không kìm lòng được cúi người, chậm rãi lại gần.

Hơi thở ấm áp ngày càng lại gần, đôi môi gần như sắp chạm vào nhau.

Chỉ cần anh nhích về phía trước thêm một chút là có thể hôn được rồi.

Nhưng cuối cùng Hứa Thừa Yến vẫn không làm, vất vả tự mình đứng dậy.

Anh vẫn không dám hôn.

Năm năm qua, tiên sinh rất ít khi hôn môi anh.

Chỉ có vài lần là do anh thừa dịp tiên sinh đang động tình trên giường, lén lút hôn.

Hứa Thừa Yến xuống giường, đến phòng tắm tắm rửa, mặc áo ngủ, một mình đi tới phòng đàn.

Hứa Thừa Yến ngồi trước đàn dương cầm, đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn những phím đàn đen trắng.

Đây là chiếc đàn tiên sinh mua cho anh, là một chiếc đàn dương cầm cổ, đã có tuổi đời hơn hai trăm năm, cũng đã trải qua nhiều chiến tranh lịch sử.

Lúc đấy anh đọc được tin tức trên mạng, thấy bên nước ngoài đang tổ chức triển lãm đàn dương cầm, anh chỉ thuận miệng nói về đàn một chút với tiên sinh.

Không ngờ tới qua tháng sau, tiên sinh lại đưa chiếc đàn này về, còn sửa thêm một phòng riêng để đàn.

Anh còn nhớ rõ khi mình nhìn thấy chiếc đàn này đã cảm động biết bao.

Không phải vì đàn dương cầm đáng giá bao nhiêu, mà do anh chỉ tùy tiện nhắc về một buổi triển lãm, người bên gối lại nhớ rõ.

Anh cho rằng tiên sinh cũng thích mình.

Cho dù không thích thì ít nhiều chắc chắn là có chút cảm tình.

Vậy nên mặc kệ tiên sinh có lạnh nhạt thế nào, anh vẫn không thể chống cự mà lao đầu vào.

Hứa Thừa Yến miên man suy nghĩ, bắt đầu đàn một khúc.

Khi Hứa Thừa Yến đàn được nửa bài thì đột nhiên nghe thấy tiếng động bên ngoài hành lang, là tiên sinh đang ra khỏi phòng ngủ.

Hứa Thừa Yến đứng dậy, đi đến phòng khách, thấy người đàn ông đã mặc sẵn áo khoác, chuẩn bị ra ngoài.

Trên tay hắn còn cầm một chiếc cà vạt sẫm màu, Hứa Thừa Yến lại gần, theo thói quen nhận lấy chiếc cà vạt trong tay hắn, hỏi, "Tối nay tiên sinh có về không ạ?"

Hạ Dương lạnh nhạt trả lời, "Không biết chắc."

"Vâng." Hứa Thừa Yến lên tiếng, giúp người đàn ông thắt cà vạt cẩn thận.

Giống hệt một đôi nam nam mới cưới, người chồng ra ngoài đi làm, người còn lại giúp đeo cà vạt.

Nhưng bọn họ không phải chồng chồng, cũng không phải người yêu.

--------------------------

Chập tối Giang Lâm qua chơi.

"Anh dâu!" Giang Lâm cầm theo một túi hoa quả lớn.

Hứa Thừa Yến hỏi, "Dị ứng đã đỡ chưa?"

"Tốt hơn nhiều rồi ạ." Giang Lâm cười cười.

Cậu ở lại bệnh viện một đêm, bây giờ mặt cũng đã đỡ sưng, thế nhưng trên má vẫn còn vài nốt đỏ.

May là mấy nốt đỏ đã nhạt đi nhiều, có lẽ một hai ngày nữa sẽ hết.

"Sau này em sẽ không ăn tôm hùm đất nữa!" Giang Lâm oán trách, "Tối hôm qua em mệt chết mất! Dị ứng đúng là tra tấn người khác!"

Giang Lâm đặt giỏ trái cây lên bàn ăn, lại ngửi được mùi thơm bay ra từ phòng bếp, không nhịn được hỏi, "Anh dâu đang nấu cơm sao? Em ăn ké được không?"

"Được chứ." Hứa Thừa Yến đồng ý, đi đến phòng bếp chuẩn bị thêm một phần.

Xong xuôi, Hứa Thừa Yến bê khay đồ ăn đi ra phòng ăn.

Giang Lâm thấy chỉ có hai người họ, lại hỏi, "Không cần chờ anh em sao?"

"Anh ấy không về." Hứa Thừa Yến nhàn nhạt đáp.

Giang Lâm nghe xong gật gật đầu.

Sau khi ăn cơm xong, Giang Lâm cũng chuẩn bị đi về.

Buổi tối Hứa Thừa Yến có tiết dạy đàn, cho nên cùng Giang Lâm ra ngoài.

Hai người đi vào thang máy, Hứa Thừa Yến hỏi, "Lần này em về nước, định ở lại bao lâu?"

"Không biết nữa." Giang Lâm nghĩ, "Có lẽ em chơi khoảng một tháng thì về."

"Bên trường học không nói gì sao?"

"Không sao, em không có môn lên lớp." Giang Lâm đùa, "Dù sao ở trường cũng chơi, về bên này cũng là chơi, ở đâu mà chẳng giống nhau."

Thang máy dừng ở tầng một, hai người tạm biệt nhau.

Hứa Thừa Yến đến lớp dạy đàn dương cầm cho học sinh, hết tiết cũng đã hơn chín giờ tối.

Hứa Thừa Yến ngồi lên xe, chuẩn bị về chung cư thì nhận được tin nhắn định vị của tiên sinh.

Bấm mở ra, địa điểm là một quán trà cao cấp.

Bình thường tiên sinh sẽ đến club tư nhân hoặc quán bar, đây là lần đầu tiên anh thấy tiên sinh đi dùng trà.

Hứa Thừa Yến có phần ngạc nhiên nhưng vẫn lái xe đến nơi định vị.

Sau khi vào quán, Hứa Thừa Yến tìm được phòng riêng, đẩy cửa đi vào.

Trong phòng có bảy, tám người ngồi, nghe thấy động tĩnh ở cửa đều quay mặt ra nhìn.

Hứa Thừa Yến liếc mắt một cái đã thấy tiên sinh ngồi đâu, vừa chuẩn bị mở miệng nói thì nhìn thấy người thanh niên ngồi bên trái tiên sinh quay đầu qua.

Là Thẩm Tu Trúc.

Hứa Thừa Yến thấy Thẩm Tu Trúc cũng ở đây, lập tức im bặt.

Mà ngồi bên tay phải tiên sinh lại là Trì Dật, Trì Dật cười, "Yến Yến tới đón Hạ thiếu sao?"

"Tới ngồi đi!" Trì Dật đứng dậy, dịch qua chỗ khác tạo khoảng trống, chừa vị trí bên phải cho Hứa Thừa Yến.

Hứa Thừa Yến im lặng không nói, thế nhưng vẫn đi qua, ngồi bên cạnh Hạ Dương.

Trì Dật cười híp mắt, hỏi, "Yến Yến uống trà gì?"

Hứa Thừa Yến đáp, "Trà gì cũng được."

Trì Dật rót cho Hứa Thừa Yến một tách hồng trà, thoải mái dựa lưng vào ghế ngồi, hỏi, "Uống được không?"

Hứa Thừa Yến không biết về trà, lịch sự nhấp một ngụm, trả lời, "Rất ngon."

"Tôi cũng cảm thấy ngon, kể cả khi tôi không biết mấy cái trà này có gì khác nhau, đều cùng một vị." Trì Dật cười, "Là do Hạ thiếu muốn đến nơi này."

Nhắc tới chủ đề này, người bên cạnh lại tiếp tục nói, "Đúng vậy, sao hôm nay Hạ thiếu lại muốn đến đây vậy? Cả rượu cũng không có."

Người nọ theo thói quen lấy ra một gói thuốc lá, lấy bật định châm.

Nhưng người đó còn chưa kịp bật bật lửa thì Hạ Dương đã ngắt lời.

"Đừng hút thuốc." Hạ Dương lạnh lùng nói.

"Thật ngại quá, thói quen thói quen..." Người nọ vội vàng cất bật lửa và thuốc lá, "Suýt nữa thì quên, Tu Trúc không chịu được mùi thuốc lá."

Một thiếu gia khác lại nói thêm, "Nếu sức khỏe của Tu Trúc tốt hơn, chắc có thể cùng chúng ta đi uống rượu được rồi."

"Thôi đi, Tu Trúc là người ngoan ngoãn, đừng có dạy hư cậu ấy."

Mấy người ngồi trong phòng lập tức ồn ào sổi nổi, cả câu chuyện đều lấy Thẩm Tu Trúc làm trung tâm.

"Quán bar đầy mùi thuốc, sao Hạ thiếu có thể để Tu Trúc vào quán bar được, đến phòng trà vẫn là tốt nhất." Trì Dật híp mắt, nhìn về phía Hứa Thừa Yến, có ý khác nói, "Yến Yến nghĩ thế nào?"

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 13
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...