Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Sau Đó Thế Thân Thụ Giả Chết

Chương 15

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Giữa trưa, Hứa Thừa Yến nhận được cuộc gọi của tiên sinh.

Hạ Dương, "Trên bàn trong thư phòng có tập tài liệu, tôi có nhờ chú Trương về lấy, lát nữa em đưa nó cho chú Trương là được."

"Vâng." Hứa Thừa Yến đi vào thư phòng, thấy được tập tài liệu trên bàn.

Hứa Thừa Yến cầm tài liệu, nhớ tới đã gần giữa trưa rồi liền hỏi, "Tiên sinh đã ăn trưa chưa ạ? Nếu chưa thì để em nấu hoành thánh."

"Ừ." Đầu dây bên kia đồng ý.

Tắt điện thoại, Hứa Thừa Yến đi nấu hoành thánh, đặt cẩn thận vào hộp cơm.

Không lâu sau chuông cửa vang lên.

Hứa Thừa Yến mở cửa, chú Trương đã đứng chờ bên ngoài.

Chú Trương đã khoảng hơn bốn mươi tuổi, là tài xế đi theo bên người Hạ Dương.

Hứa Thừa Yến giao tài liệu cho chú Trương, đưa thêm hộp cơm, "Làm phiền chú Trương mang cả cái này với ạ."

Chú Trương gật gật đầu, nhận tài liệu và hộp cơm rồi rời đi.

Chú Trương lái xe đến công ty, vào văn phòng của Hạ Dương.

Cửa phòng đang đóng, chú Trương định gõ cửa thì thư ký bên cạnh ngăn lại.

Thư ký nói, "Hạ tổng đang có việc bận."

Cho nên chú Trương đành giao tài liệu và hộp cơm cho thư ký, nói lại, "Hộp cơm do Hứa tiên sinh nhờ tôi mang đến đây."

Thư ký biết Hứa Thừa Yến là ai, gật gật đầu, để đồ sang một bên, tiếp tục làm việc.

Cho đến khi văn phòng truyền đến tiếng động, thư ký vội vàng đứng dậy, nhìn người đàn ông đi ra.

Bên cạnh người đàn ông còn có một thanh niên lạ mặt.

Thư ký không nhìn được nhìn người thanh niên kia mấy lần, lại thu tầm mắt lại.

Nửa tiếng trước Hạ tổng nhận được điện thoại vội vã rời đi, lúc đi về thì mang theo người này.

Thư ký nói, "Hạ tổng, tài liệu đã được đưa đến rồi ạ."

Hạ Dương, "Để tài liệu lên bàn cho tôi."

"Còn có đồ do Hứa tiên sinh đưa." Thư ký đưa hộp cơm giữ ấm ra.

Hạ Dương nhìn hộp cơm kia, không nói gì.

Nhưng người thanh niên bên cạnh lại đi tới, có chút tò mò, "Hứa tiên sinh?"

Thẩm Tu Trúc cầm hộp cơm nhìn một lượt, nhẹ giọng nói, "Là cái người hay đi bên cạnh anh sao?"

"Nói mới biết, lúc nhìn thấy cậu ấy em còn phải giật mình." Thẩm Tu Trúc không nhanh không chậm nói, "Còn tưởng đang nhìn chính bản thân mình nữa."

Thẩm Tu Trúc mở hộp cơm ra, thấy bên trong là bát hoành thánh.

"Là hoành thánh đó." Thẩm Tu Trúc cười, "Không phải anh rất kén chọn khi ăn sao? Em còn nghĩ anh sẽ chẳng bao giờ đụng đến đồ ăn kiểu này."

Hạ Dương thản nhiên đáp, "Thói quen."

"Cơm trưa đã đưa đến tận nơi rồi." Thẩm Tu Trúc đặt hộp cơm lên bàn, lại nhìn người đàn ông bên cạnh, "Vậy anh còn muốn ra ngoài ăn với em không?"

"Ừ." Hạ Dương lên tiếng.

Hai người cùng nhau đi về phía thang máy.

Thư ký thấy vậy, lại nhìn hoành thánh trên bàn, do dự nói, "Hạ tổng, còn bát hoành thánh này...."

Hạ Dương dừng bước, tùy ý nói, "Đổ đi."

Cuối cùng thư ký vẫn không đổ hoành thánh đi, chỉ đưa trả lại cho chú Trương.

Mà buổi tối khi chú Trương lái xe về chung cư, tiện đường lên trên, đưa hộp cơm lại cho Hứa Thừa Yến.

Hứa Thừa Yến nhận hộp cơm, cảm thấy trọng lượng không hợp lý lắm, mở ra thì thấy bên trong là hoành thánh đã lạnh ngắt.

Chú Trương nói, "Trưa nay tiên sinh có việc đi ra ngoài nên không ăn được."

"Vâng." Hứa Thừa Yến cũng không bất ngờ lắm, vì đôi khi tiên sinh bận rộn lại bỏ bữa.

Hứa Thừa Yến để hộp cơm trong nhà bếp, dọn dẹp một chút rồi ra ngoài.

Tối nay có buổi dạy đàn, Hứa Thừa Yến đến cơ sở dạy, chuẩn bị buổi học mới.

Hôm nay người anh dạy là một nữ sinh khoảng 17-18 tuổi, đang ngồi trước đàn, trong tay còn cầm một miếng bánh kem.

Hứa Thừa Yến nhắc, "Sắp học rồi."

"Còn ba phút nữa! Em có thể ăn xong ngay."

Hứa Thừa Yến cầm bản nhạc ngồi bên cạnh, không nhịn được hỏi, "Thích vậy sao? Lần nào đến cũng thấy em mang theo bánh kem."

"Ngon lắm ạ!" Nữ sinh gật đầu, "Chỉ cần là đồ ngọt, ăn thế nào cũng không chán."

Hứa Thừa Yến nhìn dáng vẻ ăn bánh kem của học sinh, lại nhớ đến tiên sinh thường xuyên mua bánh cho anh.

Đồ ngọt....Ngon vậy sao?

Hứa Thừa Yến vẫn không hiểu được, dù sao cũng chỉ có bơ trộn mấy thứ khác, thật sự rất nhanh ngán.

Thế nhưng sau khi hết buổi dạy, Hứa Thừa Yến không về nhà mà đi đến khu phố thương mại.

Tiên sinh thường mua bánh ngọt ở tiệm phía đường bên kia, Hứa Thừa Yến đi về hướng tiệm bánh, định mua bánh kem bơ một lần.

Lúc Hứa Thừa Yến đi đến khúc rẽ ở góc đường đã thấy biển hiệu của tiệm bánh, sắp đến nơi thì đột nhiên thấy hai người sánh đôi đi ra.

Người đàn ông cao lớn đi bên một thanh niên thấp hơn, mà trong tay người thanh niên còn đang cầm một hộp bánh ngọt.

Một cơn gió lạnh thổi qua, thanh niên cúi đầu ho.

Người đàn ông bên cạnh hơi cúi người, nhỏ giọng hỏi han, còn nhẹ nhàng vỗ lưng cho người thanh niên, gần như sắp ôm người thanh niên vào lòng.

Người thanh niên nhanh chóng đỡ hơn, ngẩng đầu lên, có chút ngại ngùng, nở nụ cười nhìn người đàn ông.

"Hóa ra tiệm này vẫn còn mở, hoài niệm thật đấy..."

"Mấy món nổi tiếng hồi đó vẫn còn bán, em còn tưởng sẽ không bao giờ được ăn nữa chứ."

"Trước đây cha mẹ em không cho em ăn nhiều đồ ngọt, lần nào cũng là do anh giúp em mua."

Người thanh niên nói về những chuyện trước kia, mà người đàn ông chỉ yên lặng đứng bên cạnh nghe.

Nhưng khi người đàn ông chuẩn bị đưa người kia rời đi, lại vô tình nghiêng đầu, nhìn thấy thân hình đứng cách đó không xa.

Hứa Thừa Yến cầm nhạc phổ, khoảng cách không quá xa, đối diện với ánh mắt của người đàn ông.

Hứa Thừa Yến không kìm được lại nhìn người thanh niên bên cạnh, thấy chiếc áo người đó mặc giống hệt với chiếc áo mà anh đang mặc.

Anh với Thẩm Tu Trúc lại đụng hàng.

Rõ ràng trong tủ có nhiều quần áo như vậy, sao cứ phải đụng nhau vào hôm nay.

Nhạc phổ bị siết đến nhăn nhúm, Hứa Thừa Yến nhìn người đàn ông trước mặt, muốn thoát khỏi nơi này.

Chỉ là hai chân cứ như mọc rễ, hoàn toàn không thể di chuyển.

Hạ Dương nhìn thấy Hứa Thừa Yến, đi tới gần anh hỏi, "Tan lớp sao?"

"Vâng." Hứa Thừa Yến cúi đầu, chậm rãi vuốt phẳng nếp nhăn trên nhạc phổ, "Đến đây mua bánh kem."

Nhưng không nghĩ tới sẽ đụng mặt tiên sinh và tiểu thiếu gia kia.

Thẩm Tu Trúc cũng đi tới, cười chào hỏi Hứa Thừa Yến, "Chào buổi tối."

Thẩm Tu Trúc nhìn áo khoác của Hứa Thừa Yến, cười nói, "Bộ này hợp với cậu lắm."

Trên mặt Thẩm Tu Trúc là nụ cười dịu dàng, dáng vẻ tao nhã, giống như không hề ngại khi bị đụng hàng.

Với phong thái của một người chiến thắng, thoải mái đứng trước mặt Hứa Thừa Yến.

Hứa Thừa Yến đã căng thẳng đến không chịu nổi, "Tôi đi vào trước."

Nói xong Hứa Thừa Yến vội vã đi vào trong tiệm bánh.

Chạy trối chết*.

*Chạy trối chết: nguyên văn là "Lạc hoang nhi đào" (落荒而逃), ý chỉ hoảng loạn chạy trốn sau khi thất bại.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 15
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...