Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tái thế vinh sủng Tác giả: Bạc Hà Miêu Số chương: 105 chương Thể loại: Cổ đại, HE, tình cảm, xuyên việt, trọng sinh, song xử, ngọt, hào môn thế gia, cung đì...

Chương 127

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Khi Cố Trạch Mộ tiễn Tào Nguyên đi xong và quay lại thư phòng thì bên trong đã có thêm một người, chính là Hồng Tùng Nguyên.

Hồng Tùng Nguyên khoanh tay quan sát thư án của hắn, tấm tắc cảm thán: “Đây đúng là từng lớp đan xen, khiến người ta khó lòng phòng bị mà! Tất nhiên, điều quan trọng nhất là ngài diễn quá tốt, nhìn cái bộ lo lắng phiền não đó đi, rõ ràng chỉ là một đứa trẻ nhưng lại cố làm ra thần thái của người lớn.”

Cố Trạch Mộ lườm hắn: “Ông cũng có khác gì đâu!

Vừa nói hắn vừa đốt tiêu hủy lá thư và văn thư  trên bàn.

Hồng Tùng Nguyên cười hắc hắc: “Nói thật, khi ngài chạy vào với vầng trán nhễ nhại mồ hôi đúng là tuyệt cú mèo! Không uổng công lão cốt đầu ta cùng ngài luyện kiếm.”

“Ngoài chuyện này ông không còn gì khác để nói đúng không?”

“Có có có!” Hồng Tùng Nguyên nói: “Dù ta hiểu cách làm của ngài, đây dù gì cũng là nhân tình, phải có qua có lại mới bền vững, hơn nữa ngài có việc cầu cạnh hắn, ngược lại hắn càng thêm tin tưởng ngài, nhưng ta vẫn có chút thắc mắc.”

“Nói đi.”

“Làm sao ngài có thể chắc chắn hắn sẽ chủ động tìm tới đề nghị giúp ngài? Hơn nữa thư từ và văn thư bày ra nổi bật như vậy, ngài không sợ hắn sẽ nghi ngờ sao?”

“Hiện giờ hắn đang trong thời điểm lo trước sợ sau, có cơ hội giúp được ta đối với hắn mà nói cũng tính là an tâm được phần nào, vì vậy hắn nhất định sẽ chủ động.” Cố Trạch Mộ khẽ cười: “Về phần thư từ và văn thư, hắn nghi ngờ thì càng tốt. Đối với loại người như Tào Nguyên, hoài nghi đã là bản chất, nhưng ngược lại, chỉ cần hắn ta đã tin tưởng thì sẽ không dễ dàng bị lung lay bởi người khác. Dù sao thì sửa đê và đi lao dịch đều là thật, phải để hắn thật sự đi điều tra có như vậy mới càng nhất mực tin tưởng chuyện này.”

“Bây giờ ta lại có chút đồng tình với Tào Nguyên rồi, hắn tràn đầy nhiệt tình muốn giúp ngài, kết quả là chỉ đang bị ngài lợi dụng, haizz…”

Cố Trạch Mộ u ám nói: “Câm miệng, quên hết những ý nghĩ kỳ lạ trong đầu ngươi đi cho ta!”

Hồng Tùng Nguyên ho nhẹ một tiếng rồi dứt khoát chuyển đề tài: “Có điều cũng phải trách bản thân hắn, tuy rằng ngài gài bẫy hắn, nhưng nếu hắn không tham lam thì sao có thể sa vào. Khụ khụ … Đương nhiên, quan trọng vẫn là ngài liệu việc như thần!”

Cố Trạch Mộ giả vờ như không nhìn thấy khát vọng mưu sinh mãnh liệt của ông ta: “Nếu có sự thúc ép của lợi ích thì những điều này đều không khó đoán. Khó đoán thường là những thứ không liên quan gì đến giá trị lợi ích.”

Hồng Tùng Nguyên cũng thông thấu được, liền nói: “Trước đây ta còn cho rằng ngài đã tiêu tốn quá nhiều tâm sức vào Tào Nguyên này, nhưng hiện tại lại cảm thấy nếu cứ tiếp tục khai thác từ chỗ hắn, nói không chừng thật sự có thể câu được một con cá lớn.”

“Ồ? Có tiến triển gì mới à?”

“Ta đã điều tra Tào gia, tuy rằng phụ thân của Tào Nguyên thành thân với nữ nhi của Diêu gia, nhưng kỳ thực cảm tình của hai người họ không mấy tốt, hơn nữa thái độ của gia chủ Tào gia đối với Tào Nguyên và Diêu gia cũng vô cùng ít ỏi. Sau đó ta cũng đi điều tra thêm Diêu gia, ngài đoán xem ta đã phát hiện được gì nào?” Hồng Tùng Nguyên không đợi hắn trả lời, lại tiếp tục nói: “Cữu cữu của Tào Nguyên này tên là Diêu Phi Bạch, là gia chủ đương nhiệm của Diêu gia, hắn ta cũng quả thật là một người gan to lớn mật, ta nghi ngờ, rất có khả năng hắn ta lợi dụng thương đội làm vỏ bọc để buôn lậu muối.”

Cố Trạch Mộ cau mày, ở đó có rất nhiều mỏ muối, mặc dù triều đình vẫn luôn trừng trị rất nghiêm những người buôn muối lậu nhưng cũng không thể loại dứt điểm vấn đề này. Nếu chỉ đơn giản là buôn muối lậu thì Hồng Tùng Nguyên sẽ không đề cập đến, hắn thoáng nghĩ một chút rồi hỏi: “Muối lậu của hắn ta được bán đi đâu?”

Hồng Tùng Nguyên biết Cố Trạch Mộ đã nghĩ ra điểm mấu chốt nên ông cũng không dông dài nữa: “Diêu gia này có một thương đạo chuyên biệt ở Đào Khưu và Ngu thành, không cần ta nói tiếp chắc hẳn ngài cũng đoán ra được số muối lậu này được bán đi đâu rồi nhỉ?”

Ngu thành và Đồng thành đều là thành bảo vệ của Nghiệp thành, đều là thành thị tiếp giáp biên cảnh. Trước khi ngoại tộc khai chiến với Đại Chu, vẫn có các thương nhân từ hai nơi đến đây buôn bán, bây giờ thương đạo này dẫn đến Ngu thành, nghĩ cũng biết được số muối lậu này được bán cho ai.

Trọng điểm không dừng lại ở đó, Hồng Tùng Nguyên lại nói: “Kể từ khi chúng ta khai chiến với ngoại tộc, Uy Quốc công đã hạ lệnh giới nghiêm ở cả ba thành và không được phép qua lại buôn bán, nhưng thương đội của Diêu gia vẫn qua lại giữa hai nơi. Ta nghĩ, chắc hẳn là bọn chúng còn có những con đường khác để liên hệ với ngoại tộc, có điều chắc chắn cũng phải chịu ảnh hưởng. Có lẽ là vì lý do này, Tào gia vốn luôn yếu thế hơn và dựa dẫm vào Diêu gia đã bắt đầu có những ý nghĩ khác.”

Sắc mặt Cố Trạch Mộ trầm xuống: “Bây giờ đang là thời chiến, các chiến sĩ đang đánh trận đẫm máu ở biên giới vậy mà những kẻ này lại đang trục lợi vơ vét của cải, đúng là đáng khinh! Hơn nữa nếu chúng đã có thể buôn lậu muối thì nói không chừng còn có thể buôn lậu những thứ khác nữa, ông có bằng chứng gì không?”

Hồng Tùng Nguyên lắc đầu: “Bọn chúng rất cẩn thận, ta có thể tra ra được chút này là đã may mắn lắm rồi. Ta vốn muốn tìm hiểu cách thức bọn chúng liên hệ và giao dịch, nhưng suýt nữa đã bị phát hiện cho nên không dám đánh rắn động cỏ.”

Cố Trạch Mộ nhíu chặt mày: “Đây là trọng tội chém đầu! Ông có thể tra được từng ấy là đủ rồi! Có lẽ chỉ có nội bộ Diêu gia mới biết được những cơ mật khác. Trước hết, ta sẽ viết thư cho tổ phụ, kêu ông ấy phải cẩn thận hơn, bức thư này sự tình trọng đại, chọn người đưa thư nhất định phải cẩn trọng.”

“Ngài yên tâm, ta sẽ kêu Hồng Thành đích thân đi gửi.”

Cố Trạch Mộ gật đầu.

Hồng Tùng Nguyên lại hỏi: “Tiếp theo ngài định làm gì?”

“Trước mắt chỉ có thể kêu tổ phụ đề phòng và bí mật điều tra. Đợi ta kết thúc vụ án của Chiêm Thế Kiệt sẽ đích thân đến Ngu Thành.” Cố Trạch Mộ lại hỏi: “Vụ án của Chiêm Thế Kiệt tới nay có tiến triển gì mới không?”

Hồng Tùng Nguyên thở dài: “Dù gì cũng đã trôi qua rất lâu rồi, có nhiều manh mối đã biến mất, hiện tại chỉ có thể dựa vào trí nhớ của Dụ Bá để từ từ điều tra tiếp thôi.”

Cố Trạch Mộ cũng biết chuyện này không thể nóng vội, vì vậy chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

Lúc này ở kinh thành, cả nhà phủ Uy Quốc công cùng nhau đến bên ngoài thành, chính là để tiễn Cố Trạch Vũ ra chiến trường.

Cố Trạch Vũ sẽ đến Nghiệp thành cùng với đội ngũ hộ tống lương thảo, Chu thị vốn lo lắng cho con trai nên chuẩn bị một xe chất đầy đồ đạc để hắn mang đi theo, nhưng lại bị hắn từ chối, chỉ mang theo một số hành lý đơn giản giống như những binh sĩ khác.

Cố Trạch Vũ mặc một bộ giáp da thiếp thân, đang nhẹ giọng an ủi mẫu thân.

Chu thị vốn luôn kiên cường đã không khỏi đỏ hoe đôi mắt, nhưng cũng chỉ tiến lên sửa sang lại cổ áo cho con trai: “Nương không có yêu cầu gì khác, chỉ mong con có thể bảo vệ bản thân cho tốt, bình an mà trở về.”

Cố Trạch Vũ nhìn mẫu thân, trong lòng tràn đầy áy náy, hắn thì thầm: “Nương đừng lo, con sẽ làm được.”

Ba tỷ muội Cố Thanh Chỉ, Cố Thanh Vi và Cố Thanh Thù đã khóc đến quên cả nín, Cố Trạch Vũ không còn cách nào khác ngoài việc an ủi từng đứa một, khi nhìn đến Cố Trạch Hạo và Cố Thanh Ninh mới thở phào nhẹ nhõm.

“Thanh Ninh thì không cần ta lo lắng, ngược lại là đệ đấy, phải chăm chỉ học hành. Tuy rằng ta đi Nghiệp thành nhưng vẫn sẽ thư từ qua lại với gia đình, nếu để ta biết được đệ lười biếng thì đệ biết hậu quả thế nào rồi đấy?”

Cố Trạch Hạo vốn tràn đầy cảm xúc ly biệt, trên mặt cũng mếu máo sắp khóc tới nơi như các tỷ tỷ, nhưng khi nghe được mấy lời này của Cố Trạch Vũ thì nước mắt đã bị ép trở vô, dở khóc dở cười nói: “Đại ca!”

Cố Trạch Vũ khẽ bật cười rồi lại nhìn nàng muội muội nhỏ tuổi nhất, lúc trước Cố Thanh Ninh nói muốn học binh pháp, hắn đã nghĩ rằng chỉ là nàng nổi hứng nhất thời, nhưng những nỗ lực của Cố Thanh Ninh đã khiến hắn phải thay đổi cách nhìn.

Cố Trạch Vũ phải thừa nhận rằng trong số các huynh đệ tỷ muội thì cặp huynh muội Cố Trạch Mộ và Cố Thanh Ninh là khiến hắn khó hiểu nhất, bây giờ Cố Trạch Mộ đã chạy đến Sung Châu trị thủy, còn Cố Thanh Ninh thì liều mạng học võ dường như là có mục đích khác. Có điều Cố Trạch Vũ cũng không muốn hỏi nhiều, chỉ cười với muội muội một cách bao dung: “Thanh Ninh, bất kể muội có chuyện gì đều có thể nói với gia đình, đừng chỉ biết giấu trong lòng, cho dù muội muốn làm gì, gia đình sẽ vĩnh viễn đứng về phía muội.”

Cố Thanh Ninh ngẩn người, nhìn thấy thần tình tươi sáng của Cố Trạch Vũ thì tâm trạng trở nên vô cùng phức tạp.

Cố Trạch Vũ chưa kịp nói thêm mấy câu thì đã bị một tên nhóc mập mạp ôm chặt lấy bắp chân, Cố Trạch Thuần đáng thương nhìn Cố Trạch Vũ: “Đại ca, khi nào ca mới về nhà?”

Bạn nhỏ Cố Trạch Thuần sinh sau đẻ muộn, tuy cũng được vào học tại gia nhưng chưa hề được đích thân lĩnh hội được sự khủng bố của Cố Trạch Vũ, cho nên rất có hảo cảm với người đại ca ôn nhu thân thiện này, khi biết Cố Trạch Vũ sắp đi xa thì rất không nỡ.

Khi nghe câu hỏi của nó, tâm trạng của Cố Trạch Vũ khá phức tạp, hắn sờ đầu nó một cái chứ không đáp lời.

Trong một khoảnh khắc, tâm trạng của nhà đều chùng xuống.

Cuối cùng, thời gian khởi hành đã đến, Cố Trạch Vũ chia tay gia đình và bắt đầu cuộc hành trình chinh chiến của mình.

Sau khi Cố Trạch Vũ đi, Cố Thanh Ninh càng ra sức chăm chỉ học tập hơn, tinh thần nỗ lực này cũng tạo động lực cho Cố Trạch Hạo, làm cho bầu không khí học tập gần đây của Cố gia rất hăng hái.

Mà Cố Thanh Ninh không chỉ ra sức học binh pháp mà đối với võ thuật cũng vậy, lúc trước Cố Thanh Thù vốn có thể dễ dàng đánh bại nàng, nhưng dần dần, Cố Thanh Ninh đã tiến bộ, Cố Thanh Thù cũng phải mất một chút công sức mới có thể đánh bại được nàng.

Lại sau một trận tỷ võ trôi qua, Cố Thanh Ninh cau mày, cầm thanh trường kiếm nói: “Tiếp đi!”

Cố Thanh Thù xua tay: “Nghỉ ngơi chút đi!” Nàng gõ nhẹ vào cổ tay Cố Thanh Ninh một cái, thanh trường kiếm rơi xuống đất: “Nhìn xem, đã không cầm chắc nổi kiếm nữa rồi cơ mà.”

Lúc này Cố Thanh Ninh mới cảm nhận được cổ tay nặng trịch, trước đây bởi vì luyện tập quá độ mà suýt nữa đã tự làm mình tổn thương, sau đó nàng mới cẩn thận hơn và ngoan ngoãn đi theo Cố Thanh Thù sang một bên, lặng lẽ lau mồ hôi và uống một ngụm trà.

Cố Thanh Thù nhìn nàng, hiếu kỳ nói: “Lúc đầu ta còn tưởng muội chỉ hứng thú nhất thời, nhưng bây giờ nhìn thấy muội nghiêm túc như vậy, rốt cuộc là vì sao, muội cũng đâu có cần ra chiến trường?”

“Tại sao không thể ra chiến trường?” Cố Thanh Ninh hỏi ngược lại.

Cố Thanh Thù sững sờ, lập tức phản ứng lại: “Muội đang đùa à?”

Cố Thanh Ninh nói: “Ta và tỷ cũng đâu có thua kém gì những binh sĩ trên chiến trường, tại sao chúng ta lại không thể ra trận chứ?”

“Bởi… Bởi vì…” Cố Thanh Thù cũng không biết phải nói gì, từ nhỏ nàng đã cùng các huynh đệ học hành như nhau mà lớn lên, cũng chưa từng cảm thấy mình thua kém Cố Trạch Hạo, nhưng mà bây giờ Cố Trạch Hạo nổ lực muốn ra chiến trường lập công, còn nàng căn bản không hề có ý nghĩ này. Sau khi bị Cố Thanh Ninh hỏi như vậy thì nàng mới phát giác ra vấn đề này, nhưng lại phát hiện bản thân hoàn toàn không thể trả lời được.

Nhưng Cố Thanh Thù suy nghĩ mất một hồi mới đột nhiên phản ứng lại: “Ta bị muội dắt mũi rồi, ta không thèm thảo luận với muội mấy chuyện này đâu. Ta chỉ muốn hỏi muội, sao đột nhiên muội lại muốn ra chiến trường?”

Cố Thanh Ninh thấy không thể đánh lừa được nàng ấy nên chỉ đành viện cớ: “Muội chỉ cảm thấy không cam tâm, muội và Trạch Mộ một mẹ sinh đôi, muội tự thấy không thua gì ca ấy, nhưng bây giờ ca ấy đã lãnh lệnh vua có thể đại triển quyền cước, còn muội chỉ có thể thủ thường trong hậu viện, nghe nương suốt ngày cứ nói lo tìm phu quân cho muội, nghe đến phiền cả tai.”

Cố Thanh Thù chợt bừng tỉnh ngộ: “Thì ra tam thẩm nôn nóng cho hôn sự của muội mới khiến muội có suy nghĩ như vậy.”

Cố Thanh Ninh vốn muốn làm cho nàng ấy hiểu lầm theo cách này, vì vậy nàng không giải thích thêm.

Cố Thanh Thù thấy nàng tỏ ra cam chịu thì trong lòng cũng vô cùng đồng cảm, nàng ấy thở dài: “Đúng vậy! Dựa vào đâu mà nữ tử chúng ta lại phải núp trong hậu viện? Cũng giống như việc từ hôn lần này, rõ ràng là ta không làm gì sai, nhưng khi ra ngoài, không được người ta đồng tình thì cũng là bị người ta nghị luận, mọi người đều là nữ tử giống nhau, nhưng các nàng ta không cho rằng Liễu Tử Ký sai, mà lại cảm thấy ta không hiểu chuyện.”

Cố Thanh Thù càng nói càng xúc động: “Chúng ta từ nhỏ cùng nhau học hành lớn lên, nhưng chỉ vì sự khác biệt nam nữ mà phải sống cuộc sống hoàn toàn khác nhau!”

Thực ra, ở kiếp trước Cố Thanh Ninh cũng đã có suy nghĩ như vậy, từ nhỏ nàng đã được phụ thân mình nuôi dưỡng như một nam tử, tiếc là sau khi trưởng thành chỉ có thể đem gả cho người khác. Khi đó ở trong cung, dù lúc đầu Tiêu Dận đối xử với nàng không tệ nhưng nàng vẫn luôn nghĩ, nếu mình là nam nhân thì đã có thể ra trận giống như Phụng Triển, đã được đi nhận thức thế giới rộng lớn hơn.

Bây giờ nàng muốn đi tìm chân tướng những sự kiện năm đó, cũng muốn kiếp này được sống tùy ý một chút. Về mặt tình cảm, nàng vốn cũng không mong đợi gì nhiều, nhưng chợt nhớ đến chuyện kề vai sát cánh mà Cố Trạch Vũ đã nói, trong khoảnh khắc đã khiến nàng có chút động tâm, nhưng sau đó lại lập tức cười tự giễu, gạt bỏ sạch ý niệm đó trong đầu.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 127
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...