Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó

Chương 164

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Bác sĩ Đỗ nhìn ra cô không tự nhiên liền nói rõ ràng: “Bác sĩ Giang, nếu như cô không thoải mái, cảm thấy mắc nợ tôi thì hai chúng ta thương lượng, sau này cô phải chỉ bảo tôi nhiều hơn về phương diện Y học.”

Bác sĩ Đỗ hiểu rõ Đông y là một môn tri thức có kiến thức phong phú thâm thúy, học mãi không có điểm dừng. Chỉ có y thuật của ông ấy càng ngày càng tiến về phía trước thì mới có thể đi được càng xa. Ông ấy không muốn vị trí bác sĩ chủ nhiệm sao? Đương nhiên là muốn nhưng ánh mắt ông ấy không thiển cận như vậy, đề cao năng lực rồi sau đó còn lo không đi được xa hơn ư? So với ngồi trên vị trí bác sĩ chủ nhiệm tiến bộ chậm chạp, không bằng nhường ra để cho bác sĩ Giang chỉ dẫn ông ấy thật tốt. Ông ấy thậm chí cảm thấy mình có đầu óc vô cùng.

DTV

Giang Niệm Tư có thể làm thế nào? Dĩ nhiên là đồng ý rồi, ai bảo bác sĩ Đỗ tuổi tác cao vẫn còn đáng yêu như thế.

Sự việc nhậm chức cần phải đi theo trình tự. Chuyện này về sau quyết định nên trọng trách trên người Giang Niệm Tư cũng không còn.

Bởi vì viện trưởng Lục tìm cô, Giang Niệm Tư lại không muốn Thẩm Trình đứng lâu quá nên để cho anh trở về phòng bệnh trước.

Giang Niệm Tư đi ra từ phòng làm việc của viện trưởng Lục thì nhìn thấy Trương Thành Hiệu đang ngăn ở đầu cầu thang.

Giang Niệm Tư nhìn ra thái độ anh ta không có ý tốt liền nhíu mày đi hướng bên cạnh: “Xin nhường đường một chút”

“Tôi có đôi lời muốn hỏi cô.” Trương Thành Hiệu lạnh lùng nói.

Thái độ hờ hững kia phảng phất như Giang Niệm Tư xin nói chuyện với anh ta vậy. Cô cảm thấy buồn cười: “Tôi với anh không thân quen và cũng không có nghĩa vụ phải trả lời anh, tránh ra”

Thái độ của cô bất chợt ác liệt hơn không còn dịu dàng giống như biến thành người khác khiến Trương Thành Hiệu không hài lòng: “Trước kia là cô cố ý giả vờ ôn nhu ở trước mặt tôi đúng không?”

Giang Niệm Tư ngẩng đầu nhìn về phía anh ta, đột nhiên cảm thấy cảm nhận trước kia của cô đối với người đàn ông này rất chính xác, quả thật bệnh của anh ta hơi nặng.

“Đồng chí, tôi hy vọng anh hiểu rõ, anh không phải người thế nào của tôi, không có tư cách nghi ngờ chất vấn tôi, càng không đáng để tôi phải giả bộ ôn nhu trước mặt anh.” Nói xong, Giang Niệm Tư lách qua anh ta chuẩn bị đi xuống dưới.

Trương Thành Hiệu bị cô nói thì thẹn quá hóa giận liền lùi qua bên cạnh một bước chặn Giang Niệm Tư lại lần thứ hai: “Cô vờ vĩnh cái gì, không phải là vừa ý thân phận cao của người đàn ông kia có thể mang lại cho cô nhiều lợi ích hơn sao? Ở trước mặt tôi lại tỏ ra cao thượng cái gì.”

A... Đây là điều kỳ quái gì vậy.

Sắc mặt Giang Niệm Tư lạnh xuống không nhịn được nói: “Tôi nhìn trúng ai thì liên quan cái rắm gì đến anh, tôi không coi trọng thân phận cao lại lớn lên đẹp trai của người yêu mình chẳng lẽ coi trọng một người đàn ông dáng dấp xấu còn tự cho là đúng như anh sao? Thật nực cười, phiền anh đừng cản đường tôi, nếu còn cản trở nữa đừng trách tôi không khách khí với anh.”

Giang Niệm Tư nói xong liền giơ tay đẩy anh ta.

Trương Thành Hiệu không thể tin nhìn Giang Niệm Tư, bị cô nói thẹn quá hóa giận, nghẹn khuất bực bội trong đáy lòng bỗng chốc vọt lên đỉnh đầu khiến anh ta duỗi tay ra kéo Giang Niệm Tư theo bản năng.

Giang Niệm Tư ghét nhất là loại người tự cho là đúng này. Thấy anh ta cư nhiên còn muốn ngăn đón, cô tức giận nhấc tay giằng tay anh ta ra rồi cố gắng đẩy ra ngoài: “Anh có phiền hay không a.”

Trong cái nhìn của Trương Thành Hiệu thì Giang Niệm Tư chính là một nữ sinh yếu đuối cho nên lúc cô ra tay anh ta không hề né tránh. Kết quả chính là bị Giang Niệm Tư dùng hết sức đẩy từ trên cầu thang xuống.

“A.” Lúc lăn đến cuối cầu thang thì Trương Thành Hiệu bị đau đến mức hét một tiếng thảm thiết.

Giang Niệm Tư trợn tròn mắt. Người đàn ông này sao lại yếu đuối như thế? Cô chỉ muốn đẩy anh ta ra để anh ta không cản trở đường đi thôi mà.

Giang Niệm Tư chau mày nhìn thoáng qua Trương Thành Hiệu đang ôm chân đau đến mặt mũi trắng bệch, hẳn là trẹo chân rồi. Mặc dù rất chán ghét anh ta nhưng bản thân là bác sĩ, cô không có khả năng không quan tâm tình huống của anh ta, ngộ nhỡ gãy xương sẽ không tốt.

Cô bước nhanh chạy xuống vốn muốn nhìn tình hình một chút. Ai ngờ vừa mới xuống đến nơi thì anh ta liền há mồm nói: “Bác sĩ Giang thật sự cho rằng mình tìm được một người đàn ông có thân phận thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Cô nói xem tôi muốn vạch trần chuyện này ra ngoài liệu vị trí bác sĩ chủ nhiệm ngồi chưa ấm chỗ của bác sĩ Giang còn có thể giữ được không?”

Vừa đến liền gây sự đánh nhau, cô chắc chắn chịu không nổi, rõ ràng anh ta đau nhức đến sắc mặt cũng trắng bệch nhưng trong đầu còn đang suy nghĩ chuyện kéo Giang Niệm Tư xuống nước.

Anh ta chỉ muốn hủy diệt người phụ nữ mà mình không có được này.

Giang Niệm Tư dừng bước lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta đau thành như vậy còn không quên tạt nước bẩn lên người mình thì một tia nhân từ mỏng manh cuối cùng đối với anh ta cũng phai mờ triệt để: “Anh đã muốn gây sự như thế, vậy thì làm ồn ào lớn hơn chút nữa đi!”

Cô trực tiếp nhấc chân hung hăng đạp thẳng xuống mắt cá chân bị thương của anh ta.

“A.” Lại một tiếng hét thảm thiết vang lên. Trương Thành Hiệu đau điếng nghẹn ngào: “Chân của tôi, chân của tôi.”

Tiếng thét vang dội của Trương Thành Hiệu nhanh chóng thu hút sự chú ý của viện trưởng Lục và bác sĩ Đỗ, hai người cấp tốc chạy ra từ phòng làm việc.

“Chuyện gì xảy ra?” Thấy Trương Thành Hiệu nằm trên mặt đất, viện trưởng Lục cùng bác sĩ Đỗ cuống quýt chạy xuống cầu thang.

Trương Thành Hiệu ôm chân, tay run run chỉ hướng Giang Niệm Tư, oán hận ở đáy mắt vẫn còn: “Là cô ta, cô ta đẩy tôi xuống cầu thang còn cố ý đạp chân của tôi.”

Mắt cá chân truyền đến đau nhức ray rứt, vì Trương Thành Hiệu là bác sĩ nên làm sao không biết rõ là mình bị gãy xương. Tông giọng run rẩy và âm thanh lúc hít vào lộ ra khàn nhẹ, hiển nhiên tình huống của anh ta không lạc quan lắm.

Ban đầu viện trưởng Lục và bác sĩ Đỗ vô cùng khẩn trương lo lắng nên tầm mắt nhanh chóng theo hướng tay anh ta chỉ mà quay đầu nhìn Giang Niệm Tư. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng trắng bệch, mắt hạnh ướt sũng tràn đầy kinh hoảng, nước mắt tí tách rơi xuống, cô cắn chặt môi dưới lộ ra vẻ mặt bị dọa sợ.

“Viện, viện trưởng, tôi không phải cố ý..” Âm thanh nức nở mềm mại vừa ra khỏi miệng liền khiến người thương xót.

DTV

Viện trưởng Lục vừa nhìn nét mặt sợ hãi này của cô thì trong lòng chợt trầm xuống. Bác sĩ Đỗ thì cau mày nhìn Trương Thành Hiệu.

Trương Thành Hiệu vừa ôm chân đau vừa rên rỉ nên không nhìn thấy biểu cảm của Giang Niệm Tư, nghe xong lời của cô nói, trong lòng anh ta bỗng dưng có dự cảm xấu chợt ngẩng đầu lên.

Dáng vẻ hoa lê trong mưa của người phụ nữ này xinh đẹp đến mức làm trái tim người ta rung động, nếu đổi lại là lúc trước thì trương hiệu thành sẽ vô cùng đau lòng, nhưng bây giờ anh ta chỉ cảm thấy người phụ nữ này đạo đức giả giỏi thay đổi. Lúc vừa giẫm chân anh ta thì vẻ mặt vẫn còn hung ác, làm sao hiện tại liền trở thành bộ dáng này rồi.

Đầu óc Trương Thành Hiệu xoay chuyển cực nhanh, một phụ nữ và một đàn ông xuất hiện một mình ở nơi này, nếu như cô phản kích tố cáo anh ta giở trò lưu manh thì chẳng phải anh ta có trăm miệng cũng không thể giải thích được sao?

Giang Niệm Tư không chờ anh ta mở miệng liền khóc nói: “Viện trưởng, tôi không cố ý, là bác sĩ Trương, anh ta có ý định động tay động chân với tôi, tôi chỉ muốn đẩy anh ta ra, không nghĩ tới anh ta sẽ ngã xuống” Âm thanh mềm mại dễ dàng khiến người ta cảm giác rằng cô rất mỏng manh yếu đuối.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 164
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...