Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó

Chương 229

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Cô ấy điên cuồng lắc đầu: “Không, cô nói bậy, cô nói bậy. Tôi không có làm hại bệnh nhân, tôi không có... Cô nói bậy, là cô nói bậy.

Thẩm Thanh Tuệ chịu kích thích bèn giơ tay muốn đánh Giang Niệm Tư nhưng lại bị cô nắm lấy, còn hung hăng tát lên mặt cô ấy một cái.

Một tiếng “bốp” giống như làm tinh thần đang rối loạn của Thẩm Thanh Tuệ thanh tỉnh, Hứa Quan Quan cũng bị hoảng sợ.

“Chưa tới lượt cô giáo huấn tôi.” Giang Niệm Tư tàn nhẫn vạch tội suy nghĩ của cô ấy: “Bị tôi nói trúng nên thẹn quá hóa giận sao? Thẩm Thanh Tuệ, cái tát ngày hôm nay là vì sự ngu xuẩn của cô xém chút làm hại tới lão Lư, cũng là vì cô liên tục vu hãm tôi “Nếu có làm chuyện xấu thì làm gọn gàng chút, đừng làm chuyện khiến người ta ghê tởm lại còn cảm thấy mình trượng nghĩa suy nghĩ cho sự an toàn của người khác. Nếu cô làm ra những chuyện như vậy mà còn cảm thấy thoải mái thì không hay đâu.

Thẩm Thanh Tuệ ngơ ngẩn nhìn vào đôi mắt sắc bén của Giang Niệm Tư, cảm giác như nội tâm mình bị nhìn thấu.

Suy nghĩ giấu sâu trong nội tâm của cô ấy đã bị vạch trần.

Hơn nữa còn là ở trước mặt Hứa Quan Quan, không còn một lối thoát nào.

Hứa Quan Quan nghe Giang Niệm Tư nói Thẩm Thanh Tuệ như vậy thì muốn thay cô ấy giải thích chút.

Nhưng chỉ trong chốc lát cô ấy đã nhìn thấy ánh mắt chột dạ của Thẩm Thanh Tuệ.

Cô ấy mơ hồ nhìn Thẩm Thanh Tuệ: “Chị Thanh Tuệ, ý bác sĩ Giang nói là sao? Những lời chị nói với dì Lư là vì không muốn để bác sĩ Giang quá nổi bật mà không suy xét tới sự an toàn của lão Lư sao?”

Kỳ thật trong lòng Hứa Quan Quan đã sớm có suy đoán, nhưng đối phương là người bạn cô ấy vẫn luôn tin tưởng nên mới không chịu nhìn thẳng vào thôi.

Đối diện với ánh mắt thất vọng của Hứa Quan Quan, Thẩm Thanh Tuệ cảm thấy tình cảnh bây giờ của cô ấy vừa vất vả lại chật vật.

“Tôi, tôi đi đây. Cô ấy hoảng loạn chạy trốn.

Lúc này đây, Giang Niệm Tư không tiếp tục ngăn cản cô ấy.

Hứa Quan Quan đuổi theo, sợ cô ấy sẽ xảy ra chuyện. Cô cảm thấy trạng thái tinh thần cô ấy không ổn lắm.

Giang Niệm Tư hít sâu một hơi, lúc nghe thấy Lư Lan Nguyệt nói mấy lời đó, đúng là cô đã tức điên lên.

Chỉ có thể nói là, Thẩm Thanh Tuệ đã chọc phải họng súng.

DTV

Cô không chấp nhận được việc thân là bác sĩ lại lấy an nguy bệnh nhân là làm tiền đặt cược.

Cô ấy không biết sinh mạng trân quý và yếu ớt tới mức nào sao?

Cả đời chỉ có một lần, một khi mất đi rồi thì không cách nào có thể lấy lại được.

Nhiều bác sĩ vì cứu một mạng người mà ngày đêm thay phiên cứu giúp chỉ vì tranh đoạt lại một con đường sống.

Lần động đất đó có bao nhiêu chiến sĩ vì cứu vớt một sinh mạng mà chồng chất vết thương.

Dù trong một vạn khả năng chỉ có một cái là sống thì bác sĩ cũng phải cố hết sức để nắm lấy.

Thẩm Thanh Tuệ là bát sĩ bệnh viện quân khu, sao cô ấy dám làm ra loại chuyện này?

Giang Niệm Tư rất khó chịu, cô biết mình cô không thể thay đổi được suy nghĩ của mọi người trên thế giới.

Nhưng gặp phải loại chuyện này, đặc biệt là khi đối phương còn là đồng nghiệp của cô thì cô không cách nào áp chế được cảm giác khó chịu.

Sau khi Thẩm Thanh Tuệ lao ra ngoài, Hứa Quan Quan liên tục đuổi theo, sợ cô ấy sẽ làm ra việc gì đó ngốc nghếch.

Kết quả là cô ấy chỉ chạy về nhà mình, đóng cửa nhốt mình trong nhà, tự nhủ là mình không có sai.

Bên này, Giang Niệm Tư đi tìm lão Lâm.

Lão Lâm dựa theo phườn thức trị liệu cho người bệnh của Giang Niệm Tư, phối hợp với thuốc sinh tinh đã chữa khỏi hoàn toàn cho hai người bị bệnh suy nhược tinh trùng.

Điều này làm cho ông ấy rất vui. Trong mắt ông ấy, Giang Niệm Tư đã trở thành quốc bảo của trung y.

Thấy Giang Niệm Tư đi tới, ông ấy cười khanh khách chào đón.

“Bác sĩ Giang, mời vào, mời vào”

Giang Niệm Tư lễ phép cúi chào bác sĩ Lâm: “Bác sĩ Lâm, tôi tới tìm ông là vì có chuyện muốn nói với ông”

“Hả? Cô nói đi, chuyện gì?” Lão Lâm cười vô cùng hiền từ.

Giang Niệm Tư nói ra chuyện Thẩm Thanh Tuệ nói những lời đó với Lư Lan Nguyệt, sau đó nói: “Tôi biết tôi không có quyền gì đòi hỏi, chỉ hi vọng lão Lâm hiểu người chỉ vì tư thù của bản thân mà lấy an nguy người bệnh ra đánh cược có vấn đề rất lớn về y đức, hy vọng lão Lâm có thể suy xét xem cô ấy có thích hợp tiếp tục ở lại viện nghiên cứu hay không”

“Còn có, tinh thần cô ấy có lẽ có chút vấn đề, tôi kiến nghị lão Lâm an bài một bác sĩ khoa thần kinh tới kiểm tra cho cô ấy một chút.

Sắc mặt lão Lâm lập tức trở nên khó coi: “Những lời bác sĩ Giang nói là thật à?”

Giang Niệm Tư gật đầu: “Có con gãi Lư tiên sinh làm chứng, những lời này là cô ấy nói với con gái lão Lư.”

“Được, bác sĩ Giang yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ điều tra rõ, làm phiền bác sĩ Giang vất vả đi một chuyến rồi. Bác sĩ Lâm đã cực kì thất vọng về Thẩm Thanh Tuệ.

Bên kia, Thẩm Thanh Tuệ tự nhốt mình trong phòng, ra sức tẩy não chính mình.

Nhưng lời Giang Niệm Tư nói như chui vào trong lòng cô, hết lần này tới lần khác dày vò lương tâm Cô.

Cô gắt gao ôm lấy đầu.

Không phải, cô ấy không muốn làm hại bệnh nhân.

Cô chỉ cho rằng có lẽ còn có người khác có thể trị được vấn đề của lão Lư...

Nói mãi nhưng Thẩm Thanh Tuệ vẫn không thể tin tưởng chính mình.

Nếu cô là người không rõ đầu đuôi như vậy, lời nói của Giang Niệm Tư sẽ không thể ảnh hưởng gì tới Cô.

Nhưng cô chỉ hận Thẩm Trình đã hủy hoại đi hạnh phúc của cô, chỉ muốn hủy diệt những thứ mà Thẩm Trình có.

DTV

Mơ mơ màng màng trải qua một đêm, Thẩm Thanh Tuệ suy sụp ngồi trên sàn nhà.

Ngày hôm sau, Hứa Triều Dương tới cửa tìm cô.

Nói cho cô một tin tức khiến cô xém chút nữa muốn gục ngã.

Lão Lâm nói tạm thời ngưng việc nghiên cứu của cô ở viện nghiên cứu, cũng bảo Hứa Triều Dương đưa cô về Bắc Kinh gặp gia gia.

Bởi vì lão Lâm đã đi tìm Lư Lan Nguyệt hỏi thăm.

Bất luận cô có nói đàng hoàng thế nào thì chuyện cô châm ngòi cảm xúc người nhà bệnh nhân lúc đưa ra quyết định ở viện vẫn là sự thật.

Trong nháy mắt, Thẩm Thanh Tuệ cảm thấy trời sắp sập rồi.

Cô chỉ muốn bản thân càng ngày càng ưu tú, chỉ có vậy lúc cô đón con gái mới có thể che giấu tội lỗi của ba đứa bé...

Làm ở viện nghiên cứu là con đường chứng minh bản thân tốt nhất.

Nghĩ tới đây, trong lòng Thẩm Thanh Tuệ vang lên những tiếng “lộp bộp”.

Trong lòng cũng hoảng hốt, hóa ra trong tiềm thức cô cũng cảm thấy anh ta có tội à?

Trên đường đưa cô trở về, Hứa Triều Dương nhìn dáng vẻ thất lạc hồn phách của Thẩm Thanh Tuệ mà bất đắc dĩ thở dài.

“Thanh Tuệ, cô biết không? Hiểu biết của bác sĩ Giang và cô không giống nhau. Nghiệm chứng bệnh suy nhược tinh trùng của chúng ta thật sự nhờ vào phương pháp và thuốc sinh tinh mà cô ấy nghiên cứu chế tạo ra trị hết.

“} “Còn có, bệnh của lão Lư cũng đang dần chuyển biến tốt. Cô ấy là một thiên tài. Cô có biết sự tồn tại của cô ấy sẽ dẫn tới bao nhiêu tiến bộ và đột phá cho ngành y học của chúng ta không?”

Nói rồi, anh ta lại lắc đầu nói: “Cô thật sự bị Lục Quân Đình hại thảm rồi”

Lúc trước nói gì Thẩm Thanh Tuệ đều không phản ứng lại, mãi tới câu cuối cùng này Thẩm Thanh Tuệ mới nhìn về phía anh ta.

Giọng cô vô cùng khàn đặc: “Nhưng anh ấy làm hết thảy cũng chỉ vì yêu tôi.”

Hứa Triều Dương thở dài: “Cô luôn miệng nói Thẩm gia gia và Thẩm Trình không quan tâm cô, nhưng có một chuyện tôi muốn nói cho cô biết.”

“Chuyện gì.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 229
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...