Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó

Chương 256

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Chuyện này...” Thường Minh có chút chần chờ, bởi vì hành động cứu viện vốn là lửa sém lông mày, nơi nào có hy vọng thì sẽ lập tức đến đó, cũng không biết anh ta có thời gian hay không.

Giang Niệm Tư nhìn thấy Thường Minh khó xử thì thân thiện nói: “Không phải mọi người sẽ đưa người bị thương đến vị trí an toàn sao, nếu doanh trưởng Thường không thuận tiện thì có thể bảo một binh sĩ nói cho tôi được không?”

Đúng rồi, còn phải đưa người bị thương qua mà.

Vậy mà Thường Minh quên mất chuyện này.

“Được. Thường Minh dẫn theo mấy binh sĩ biết lái xe qua, mọi người vẫn còn đang dỡ hàng.

Bởi vì trên xe có nhiều vật tư, hơn nữa cũng là vật tư điều trị cho nên phải thật cẩn thận.

Đứa bé lúc trước được Tiểu Hồ đưa tới đang nằm trên chiếc chăn bông trải lên mặt đất, biết các nhân viên y tế cứu trợ đang ở đây cho nên các chiến sĩ đưa rất nhiều bệnh nhân đến.

Bây giờ tất cả mọi người đều đang bận rộn cứu người.

Các bác sĩ các y tá đều không nhàn rỗi cho nên chuyện dỡ hàng liền được giao cho các chiến sĩ.

Sau khi cấp cứu liên tục cho mấy bệnh nhân, bác sĩ Đỗ lau mồ hôi trên đầu.

“Bác sĩ Giang, tác dụng của những loại thuốc đặc hiệu này như thế nào?”

Tạm thời chưa nhìn ra tác dụng của thuốc tiêu viêm cùng thuốc trừ độc, nhưng mà thuốc cầm m.á.u lại có hiệu quả vô cùng tốt.

Gần như vừa rắc lên chưa đến một phút thì đã được cầm máu.

“Đúng vậy, sau này nhất định phải sản xuất thật nhiều thuốc bột như thế này.”

Hứa Quan Quan là một Tây y mà còn cảm thấy rất thần kỳ, loại thuốc cầm m.á.u này còn có tác dụng nhanh hơn thuốc tây.

Cô ấy dùng mà cũng cảm thấy thần kỳ.

Giang Niệm Tư sửng sốt một chút, cô nói là thuốc đặc hiệu nhưng thực ra lúc đó cũng chỉ nói vậy vì muốn viện trưởng cho thực hiện.

Thực ra hiệu quả còn lâu mới đạt đến mức được gọi là đặc hiệu.

Nghe bọn họ nói như vậy thì cô mới hoảng hốt phản ứng lại, đây là những năm tám mươi, bây giờ trình độ điều trị vẫn còn chưa quá tốt.

Ở thời đại sau thì thuốc này không được coi như thuốc đặc hiệu, nhưng nếu so sánh với thuốc ở thời đại này thì đúng là được coi như thuốc đặc hiệu.

Cô gật đầu một cái: “Được, sau này nhất định sẽ sản xuất nhiều.”

Thấy có quá nhiều bị thương, sau đó lại có thêm một nhóm người bị thương được đưa đến, mấy người vội vàng không rảnh nói chuyện.

Có một tình huống cực kỳ nghiêm trọng, nội tạng cũng sắp nhô ra, đoàn người điều trị liên tiếp cho các bệnh nhân cũng nhanh chóng mỏi mệt.

Bệnh nhân kia có chút lớn tuổi, gần như hít vào nhiều mà không thở ra bao nhiêu.

Những người khác đều cảm thấy không có hi vọng, nhưng Giang Niệm Tư ổn định tinh thần châm kim cho bệnh nhân để tạm thời cầm máu, sau đó lại cho đối phương uống thuốc tránh nhiễm trùng.

Hứa Quan Quan thì phối hợp giải phẫu đơn giản và khâu lại cùng với cô.

Hoàn cảnh điều trị quá kém, hơn nữa còn bị thương nghiêm trọng như vậy cho nên tỉ lệ bị nhiễm trùng vô cùng cao.

DTV

Nhưng mà các cô cũng chỉ có thể làm hết sức của mình rồi nghe ý trời.

Vị tình huống của bệnh nhân này tương đối nghiêm trọng, Giang Niệm Tư lập tức quyết đoán, để một quân nhân lái xe đưa những người bị thương đến những thành phố ở gần không bị động đất điều trị.

Bởi vì có ít xe cho nên theo lý mà nói thì lúc này hẳn là nên chờ đủ bệnh nhân rồi xuất phát.

Nhưng mà tình huống khẩn cấp cho nên không thể không làm như vậy.

Bọn họ chỉ có thể xử lý đơn giản.

Nếu sau đó vẫn không được điều trị tốt thì vẫn có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Còn có một đứa bé, Giang Niệm Tư ôm lấy cô bé mà trong lòng cũng đau đớn.

Nhìn đứa bé mới được mấy tháng tuổi mà đầu bị nện m.á.u thịt be bét.

Các chiến sĩ vừa đưa đứa bé đến tay Giang Niệm Tư thì đứa bé lập tức tắt thở, thậm chí còn không cho cô cơ hội cứu.

Nhìn một sinh mệnh bé nhỏ mất đi trong tay mình như vậy. Chân tay Giang Niệm Tư cũng run rẩy mấy lân.

Loại cảm giác bất lực kia có thể nuốt hết tất cả lòng tin của một người trong giây lát.

“Bác sĩ Giang, mau ôm đứa bé đến đây” Hứa Quan Quan không thấy tình huống của đứa bé, nói với Giang Niệm Tư một tiếng.

Lúc Giang Niệm Tư ôm đứa bé xoay người lại thì đã rơi nước mắt.

“Không cứu được...

Lúc này Hứa Quan Quan mới nhìn thấy não đứa nhỏ cũng sắp lộ ra.

Cô ấy vô ý thức che miệng, trong lòng có loại cảm giác khó chịu không nói ra được.

Đứa bé còn nhỏ như vậy, còn chưa kịp ngắm nhìn thế giới này.

Thiên tai vô tình, lúc nào cũng nhắc nhở mọi người sinh mệnh yếu ớt đến nhường nào.

Sau khi cứu viện được một khoảng thời gian, Giang Niệm Tư dẫn Từ Xán Xán cùng Hứa Quan Quan đến đưa nước cùng đồ ăn cho mọi người.

Cô chỉ chuẩn bị một xe đồ ăn, cũng không biết vật cứu trợ có đến kịp không.

Bên này, mấy người Thẩm Trình cũng nghỉ ngơi lấy lại sức theo từng nhóm.

Mỗi người cũng chỉ có thời gian nghỉ ngơi là năm tiếng.

Bọn họ đi đến khu vực an toàn của Giang Niệm Tư bên kia, sau đó chọn lấy một chỗ tương đối bằng phẳng lấy trời làm chăn lấy đất làm chiếu, trực tiếp ngủ ở trên bùn đất khô ráo.

Bờ môi của ai cũng khô nứt, đói đến mức n.g.ự.c dán đến lưng.

Bọn họ không có thời gian dư thừa cho nên chỉ có thể nhanh chóng tiến vào giấc ngủ bổ sung thể lực.

Có tên lính chẹp chẹp miệng, nói: “Khát nước, muốn uống nước.”

Thẩm Trình biết Giang Niệm Tư mang thức ăn và thức uống đến.

Nhưng mà Thường Minh đi qua nhìn, chỉ có một xe.

DTV

Một xe đồ cũng không thể kiên trì bao lâu, cũng không đủ chia cho các chiến sĩ.

Anh ta thở dốc một hơi, trầm giọng an ủi đoàn người: “Nhịn một chút nữa, vật tư cứu viện cũng sắp đến rồi, chúng ta không thể dùng vật tư mà mấy người bác sĩ Giang mang tới, phải để dân chúng dùng trước rồi cả bọn họ dùng”

Dù sao thì bọn họ cũng đã được huấn luyện cho nên có thể kiên trì trong thời gian tương đối lâu.

Nhưng các bác sĩ thì khác, các cô còn phải cứu người bị thương, nhất định phải gìn giữ thể lực.

Thẩm Trình cũng khát nước.

Bắt đầu từ rạng sáng đến bây giờ, trời cũng đã tối, anh đã không uống một hớp nước nào trong khoảng thời gian mười mấy tiếng, mà cũng chưa ăn chút đồ ăn nào.

Nếu sáng mai mà đồ cứu viện còn chưa đến thì bọn họ cũng chỉ có thể ăn cỏ bắt côn trùng để chống đói.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, cách đó không xa truyền đến một loạt tiếng bước chân dẫm lên đồ vỡ nát.

Thẩm Trình phúc chí tâm linh, có loại dự cảm rất mãnh liệt.

Anh bỗng nhiên ngồi thẳng người.

Dưới ánh trăng sáng ngời, Giang Niệm Tư mang theo mấy y tá giẫm lên đám phế tích đi về phía bọn họ.

Trong tay các cô có một cái thùng lớn.

Thẩm Trình không biết nên nói gì, chỉ biết sau khi quen cô thì anh thường xuyên rơi nước mắt.

Anh bảo mọi người một tiếng, mọi người nhanh chóng đứng dậy chạy qua hỗ trợ.

Thẩm Trình cũng bước đến bên cạnh Giang Niệm Tư, nhận lấy cái thùng trong tay cô.

“Bên trong đựng đồ ăn sao?”

“Ừ, còn có nước, anh mau phát cho mọi người một ít, không có nhiều đồ ăn cho nên mọi người ăn lót dạ một chút.”

Trong lúc nhất thời Thẩm Trình cũng không biết nên nói gì với cô. gì Trong thùng đều là bánh bao chay.

Giang Niệm Tư cảm thấy mọi người đi cứu viện vất vả, khó tiêu hóa vật cứng cho nên đã mua hết bánh bao chay.

Bây giờ một chiếc bánh bao chay lớn hơn cả một nắm đ.ấ.m của đàn ông.

Sau khi mang đồ ăn đến, Giang Niệm Tư cùng các y tá mở cặp táp phân phát nước và bánh bao cho tất cả các chiến sĩ đang mệt mỏi.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 256
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...