Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thụy Nhĩ Ma Tý Khởi Lai Hải

Chương 53

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Diệp Tố đem lưỡi hái đưa trả Yến Tuyết Thần, xoa xoa ấn đường, từng đợt đau đớn vẫn còn tàn lưu.

Yến Tuyết Thần tuy rằng có đôi khi ngây ngốc, nhưng ở phương diện tinh thần lực ít nhất đáng tin cậy hơn Diệp Tố, thấy thần sắc hắn không đúng, lo lắng hỏi: "Ngươi thế nào?"

"Vẩn ổn, chỉ là có điểm không thoải mái."

"Chỉ là có điểm không thoải mái......" Yến Tuyết Thần dại ra mà nhìn cụ tượng hóa vũ khí, trong lòng tuyệt vọng mà nghĩ mình đã không còn dùng được sao?

Diệp Tố: "Đi thôi, bị quái lông dài chậm trễ không ít thời gian."

"Từ từ!" Yến Tuyết Thần rống, ngửa đầu chuyển động, "Lông quái lông dài này chính là thứ tốt a, trước kia có ngoại tinh nhân chuyên cắt ra làm đệm lông, chẳng qua sau đó liên minh Vạn tộc cấm hành vi không có nhân quyền này, khiến lông dài càng trân quý, rất khó mua được nga, ta muốn đem về làm kiện áo bông cho ba ta."

Xoay nửa ngày, Yến Tuyết Thần vẫn không tìm được cameras, đành phải đối không trung phất tay: "Tát Lạc Phu, ngươi nhìn thấy ta sao? Đám lông dài đó hiện tại ta không tiện cầm đi, bây giờ tạm thời gửi nhờ mê cung của ngươi, đợi ta chơi xong trò chơi sẽ trở về lấy, ngươi để ý giúp ta, ngàn vạn lần đừng để người cướp mất!"

Tát Lạc Phu trên mặt đất dở khóc dở cười.

Tâm sự xong tiếng lòng, Yến Tuyết Thần mới yến tâm mà theo Diệp Tố tiếp tục, đỡ trái hở phải mà tìm sinh lộ trong mê cung.

Thâm nhập ngày càng sâu, chủng tộc khác nhau Diệp Tố gặp cũng nhiều lên, bất quá phần lớn ngoại tinh nhân vẫn rất hữu hảo, tuy rằng có cạnh tranh cũng không làm ra chuyện đâm dao sau lưng như đám lông dài lúc trước, muốn đánh thì thấy mặt liền đánh......

Không thể không nói, Yến Tuyết Thần vũ lực vẫn đủ cho đối phương ăn mệt. Diệp Tố không có vũ khí tinh thần lực, cũng không học qua kỹ xảo chiến đấu, trong vật lộn cơ bản là phế, chỉ có thể dựa vào Yến Tuyết Thần múa may lưỡi hái xiềng xích, gặp thần sát thần, gặp ma giết ma. Tiểu Phá Phong cũng ngẫu nhiên có ít tác dụng.

Cũng may hành lang xếp gỗ thập phần yếu ớt, dù Yến Tuyết Thần hay những chủng tộc khác đều sợ ném chuột vỡ đồ, chân tay co cóng, không đánh thoải mái mà đánh. Gặp phải cường địch, cứ không đau không ngứa mà giằng co, chẳng ai có tâm tư mà đánh, lãng phí thời gian.

Cứ đơn giản mà kết bạn cùng đi một đoạn đường, dù vẫn mơ ước với tài liệu đối phương đoạt được, nhưng bất đắc dĩ không tìm được cơ hội thì cũng chỉ có thể quên đi. Nhưng nếu trên đường gặp phải tài liệu chỉ định, vẫn cần dùng biện pháp phân chia, ví dụ như oẳn tù tì, ai thắng liền có một cơ hội lấy tài liệu trước, nếu không thì lại đến lượt người khác, cũng coi như công bằng.

"Ta thắng!" Một người lam huyết tinh nhân hưng phấn mà thu hồi tay, "Ta đây liền đi thử trước, ta thất bại lại đến lượt ngươi!"

Diệp Tố thấy mình cư nhiên ba lượt oẳn tù tì đều thua, chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo, tùy ý để lam huyết tinh nhân đi moi khối đá quý trên tường.

Diệp Tố bỗng nhiên nghiên đầu hỏi Yến Tuyết Thần: "Nếu hắn không lấy được đá quý mà còn lộng đổ tường, ta đây có phải hay không chỉ cần đi ra nhặt đá quý liền tính của ta?"

"Theo lý thuyết, thì đúng vậy."

Lam huyết tinh nhân chuẩn bị đưa tay ra nhặt đá quý:......

"Khụ khụ." Lam huyết tinh nhân cười nói, "Nếu không vẫn là để ngươi thử trước tốt hơn, kỳ thật Lam huyết tinh nhân chúng ta có đôi mắt X quang, có thể nhìn được xu thế hoạt động gân cốt trên tay ngươi, mới biết ngươi định ra cái gì, ta thắng là thắng chi không võ, lương tâm bất an!"

"Là vậy a." Diệp Tố vô tội nhìn hắn, "Ta đây liền đi."

"Đi thôi." Lam huyết tinh nhân cười cổ vũ hắn.

Diệp Tố cũng không hề khách khí, tiến lên, thoáng suy tư một chút, liền cưỡi xe nhẹ, đi đường quen mà vung lên tinh thần lực, mười mấy khối xếp gỗ di chuyển, khối đá quý kia liền dễ như trở bàn tay mà rơi vào tay Diệp Tố, hắn quay đầu lại cười với Yến Tuyết Thần: "Thu phục, chúng ta đi thôi."

Diệp Tố nhìn tên Lam huyết tinh nhân đang ngây ra như phỗng, thập phần vui mừng mà vỗ vỗ bả vai hắn, "Cảm ơn huynh đệ đại công vô tư, ta sẽ nhớ rõ ngươi."

Yến Tuyết Thần chạy chậm lại đây, "Diệp Tố, ngươi giỏi quá!"

"Cũng không tệ lắm." Tiểu Phá Phong kiêu căng ngạo mạn, cái đuôi nhỏ trong túi Diệp Tố đảo tới đảo đi, nghe tiếng đá quý va chạm giòn vang thập phần sung sướng: "Ngươi cầm bao nhiêu khối rồi?"

Diệp Tố vừa đi vừa tính: "Có tám khối, túi tiền ta sắp đựng không vừa."

"Không sao, ta còn hai túi to a, đựng mấy chục cái cũng không thành vấn đề."

Tận đến lúc bóng dáng Diệp Tố, Yến Tuyết Thần cùng tiểu Phá Phong biến mất ở cuối hành lang, Lam huyết tinh nhân mới hồi phục tâm thần, buồn bực mà cào cào đầu, kịch bản này không như hắn nghĩ a, chẳng lẽ không phải là Diệp Tố lộng sụp tường, sau đó hắn nhặt lên đá quý?

Các chủng tộc trên mặt đất thấy một màn như vậy không khỏi cười ha ha: "Nhân tộc này cũng thực lòng dạ hẹp hòi a!"

Mấy nhân tộc bên cạnh phụ họa mà cười cười, trong lòng lại nói thầm: "Diệp Tố này sao vẫn dùng được tinh thần lực? Tinh thần lực bị thương cũng không phải chuyện nhỏ, sao lại có thể qua loa như vậy?"

Nhất thời, Diệp Tố trong lòng bọn họ càng trở nên thần bí hơn, bọn họ tuy rằng thường ở tại Tát Luân tộc, nhưng tin tức về Nhân tộc vẫn rất linh thông. Chỉ là bọn hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng không phát hiện được khi nào Nhân tộc lại có cái nhân tài như vậy. Mặc kệ thế nào, Diệp Tố tóm lại là Nhân tộc, hắn càng xuất sắc, mặt mũi Nhân tộc càng sáng lạn.

Một nam nhân diện mạo bình thường không biết khi nào thì tới gần Hàn Nghiệp, thấy hắn tựa hồ đang rất chuyên chú nhìn màn hình lớn, liền không quấy rầy hắn, bồi hắn cùng nhìn trong chốc lát. Hắn phát hiện dù trên màn hình có người hay không có ai, Hàn Nghiệp đều nhìn một lúc, hắn tức khắc có chút đợi không được, ho khan hai tiếng.

Hàn Nghiệp lại như không nghe thấy, vẫn nhìn chằm chằm màn hình. Nam nhân cười gượng, đành phải trực tiếp hỏi: "Tiên sinh họ gì?"

"Hàn." Hàn Nghiệp không quay đầu lại mà nói.

"Kẻ hèn Từ Mông, là quản lý Nhân tộc trú Tát Luân tộc."

"Ân."

"Ta xem, tiểu bằng hữu biểu hiện không tồi trong mê cung là tới cùng ngươi?" Từ Mông mở miệng liền bại lộ mục đích chân thật.

Hàn Nghiệp nâng nâng khóe mắt, mặt vô biểu tình nói: "Đúng."

"Không biết là tài tuấn nhà ai? Nhìn thực lạ mặt a."

"Chúng ta sẽ sớm rời Tát Luân tộc." Hàn Nghiệp nói, lại không để ý đến hắn mà tiếp tục đi đến trước màn hình lớn.

Từ Mông xấu hổ không thôi, Hàn Nghiệp nói rất rõ ràng, bọn họ không phải tới cải trang vi hành, thực mau liền rời đi, mặc kệ bọn họ ở Tát Luân tộc làm gì, đều không liên quan đến hắn.

Hàn Nghiệp ghi tạc địa hình trên màn hình cuối cùng, nhắm mắt lại, vô số đường cong tinh mịn trong đầu hắn di chuyển nhanh mà tràn ra, dần dần quấn quanh, đan xen thành một mê cung kết cấu phức tạp, bất quá là mặt bằng. Số liệu của vệ tinh này cũng hiện ra, Hàn Nghiệp đem nó nhập vào kết cấu mặt phẳng, mê cung bỗng nhiên biến thành kết cấu lập thể.

Con đường rắc rối phức tạc, bất quá Hàn Nghiệp vừa xem liền hiểu. Điểm cuối cùng của mê cung là dưới mặt đất một vạn mét, chỉ là... Hàn Nghiệp nhíu mày, nghi hoặc thật lớn nổi lên trong lòng, mê cung này kiến tạo rất kỳ quái, độ uốn lượn tựa hồ không chỉ để gia tăng thú vị cho trò chơi. Đặc biệt là tình trạng nghiêng ngả của kết cấu mê cung trông thập phần không vững chắc, nếu có ngoại lực hoặc nội lực hơi lớn một chút tác động liền bị phá hư, cả tòa mê cung sụp đổ bất quá cũng chỉ tốn vài giây. Điều này khiến Hàn Nghiệp ẩn ẩn cảm giác bất an.

Hàn Nghiệp trầm tư một lát, lại nhìn lại từ màn hình đầu tiên, chủ yếu xem những đường đã bị người đi qua, xem vách tường bị người dự thi phá hư mà chỉnh lại mô hình mê cung hư cấu trong đầu. Mê cung kỳ thật là một chỉnh thể, tuy người dự thi chỉ phá hủy một hoặc ba bốn vách tường, nhìn qua không ảnh hưởng toàn cục, nhưng kết cấu chỉnh thể mê cung đang từ từ thay đổi, áp lực, trọng lực đều gia tăng, phảng phất như tăng đến một hạn mức nhất định, mê cung sẽ ầm ầm đổ sập!

Đây còn chưa phải mấu chốt nhất, bởi vì mở mê cung khiến non nửa tinh cầu này bị đào rỗng, khiến chất lượng tinh cầu giảm đi, do đó lực hấp dẫn cũng sẽ phát sinh biết hóa, tốc độ tự quay cùng quay quanh sẽ tăng lên, chỉ cần thêm một chút nhân tố bên ngoài, tinh cầu này rất có thể sẽ thoát ly quỹ đạo vận hành nguyên bản! Lúc đó sẽ đụng phải Tát Luân ma cách tinh hệ hay tinh cầu khác còn chưa biết, nhưng có thể chắc chắn vệ tinh này là một quả bom có thể nổ bất kỳ lúc nào.

Hàn Nghiệp mở mắt ra, sắc mặt khẽ biến, hắn quay đầu nhìn thấy Tát Lạc Phu đang trò chuyện vui vẻ giữa đám người, nghĩ thầm có lẽ đây mới là mục đích của hắn — ngọc thạch câu phần.

Tát Lạc Phu cùng phụ thân hắn đều là phái chủ hòa, nhưng một khi đã bị bức tới tuyệt lộ, còn điên cuồng, hiếu chiến hơn phái chủ chiến.

"Tại sao lại cảm thấy ngày càng nóng?" Yến Tuyết Thần oán giận nói, tiếp đó trừng mắt nhìn Diệp Tố một cái, "Nếu không có ngươi ở đây ta liền cởi quần áo."

"......" Diệp Tố nằm cũng trúng đạn, "Kể cả ta không ở đây, không phải còn có cameras sao?"

"Nga." Yến Tuyết Thần phản ứng lại, đối với không khí mà mắng Tát Lạc Phu một câu.

Diệp Tố cũng cảm thấy ngày càng nóng, không khí như đang cháy lên, như đang tiến vào tầng dung nham. Hắn lau trán, một tay đầy mồ hôi.

"Vẫn là nhanh lên, nhanh chạy qua chỗ nóng này."

Diệp Tố cùng Yến Tuyết Thần đơn giản liền chạy qua, bọn họ không ý thức được tử lộ bọn họ gặp phải càng lúc càng ít, mặc kệ chọn đường nào đều có thể thuận lợi đi qua. Chỉ một lát sau, bọn họ cư nhiên nghe được thanh âm ồn ào, tựa như có một số lớn người tụ tập lại.

Diệp Tố kỳ quái mà di một tiếng, cùng Yến Tuyết Thần bước nhanh tới, đi qua một ngã rẽ liền tiến vào một không gian rộng lớn. So với hành lang chật chội của mê cung, nơi này quả thực có thể nhảy quảng trường.

"Đây là đến điểm cuối?"Diệp Tố không rõ nguyên do.

Yến Tuyết Thần cũng không biết sao lại thế này, liền hỏi một ngoại tinh nhân diện mạo không quá hung ác, "Anh em, sao vậy?"

"Ta sao biết." Hệ thống phiên dịch tự phối khẩu âm tương ứng, "Đây không phải đang nghiên cứu sao, ngươi gấp cái gì?"

Lúc này, một ngoại tinh nhân gan to rốt cuộc chịu không nổi lòng hiếu kỳ, tiến lên đẩy cửa mở.

Mọi người nín thở, nghển cổ kiễng chân, ngoại tinh nhân cổ dài giờ phút này liền chiếm đại tiện nghi.

"Ta đi!" Tập thể đông đảo ngoại tinh nhân chửi má nó, sau cửa vẫn là mê cung, hóa ra cửa này chỉ là đồ trang trí a, hù bọn họ đến sửng sốt sửng sốt.

Bọn họ một bên hùng hùng hổ hổ, một bên vọt tới mê cung phía bên kia cửa, cuối cùng một ngoại tinh nhân còn đem cửa kín kẽ mà đóng lại, ý đồ tai họa người dự thi đến sau.

"Tại sao sau cửa không có camera?"

"Tát Lạc Phu, xảy ra chuyện gì? Màn hình tối?"

Hóa ra, từ lúc những người đó đi qua cánh cửa kia, màn hình bỗng nhiên trở thành một mảng đen nhánh.

Tát Lạc Phu câu khóe miệng cười, ánh mắt không khỏi khiến người ta lạnh cả người.

"Ngượng ngùng, những người đó bị ta giam lại."

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 53
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...