Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký

Chương 113

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Tiêu Ngôn Phong đã nói là sắp có trò hay để xem, vì vậy mấy ngày sau đó Diệp Thiên còn cố ý lưu ý một chút động tĩnh của kinh đô, lại không cảm thấy có chỗ nào dị thường hết, đương nhiên, nếu như trước khi động thủ đã bị người khác nhìn ra được, vậy thì cũng chắc chắn là không thể thành công rồi.

Vài ngày sau đã tới ngày tổ chức kỳ thi Hương, cũng là dịp để tú tài ở khắp nơi trong cả nước có thể phấn đấu thi lấy công danh, đỗ đạt cử nhân, chẳng qua là việc này không có chút quan hệ gì với Hầu phủ cả, Diệp Tuân và Diệp Thạc mới chỉ tính là đồng sinh, ngay cả tú tài còn chưa phải nữa là.

Ngược lại thì Nhị phòng Diệp phủ có Diệp Sở sẽ tham gia lần thi Hương này, Nhị thái thái Tề thị từ sớm đã bắt đầu chuẩn bị, bởi vì phải khảo thí liên tục ba phần, mỗi phần thi lại mất tới ba ngày, trong suốt thời gian thi các sĩ tử không thể đi ra khỏi trường thi, ăn ngủ đều phải ở trong trường thi, cho nên, Tề thị lo lắng nghe ngóng nên mang đồ ăn gì thì tốt, nên mặc y phục làm sao để ban đêm sẽ không lạnh, cũng may kỳ thi Hương đều các sĩ tử quê ở nơi nào thì trực tiếp tham gia kỳ thi ở ngay tại đó, vì vậy nhóm tú tài ở kinh đô cũng trực tiếp thi ở trường thi tại kinh thành, không cần phải đi quá xa.

Tề thị còn muốn để cho Diệp Sở đến gặp Tế Bình hầu lĩnh giáo một chút kiến thức thi cử, còn nhớ năm đó Tế Bình hầu Diệp Thừa Nguyên chính là người đã đỗ đạt Trạng nguyên, thanh danh vang xa vạn dặm, lúc thi Hương thi cũng là người đứng đầu bảng cử nhân, chắc chắn là có rất nhiều điều tâm đắc, nhưng mà Diệp Sở lại kiên định cự tuyệt, hắn cũng mơ hồ biết những chuyện phụ thân đã làm, đến hôm nay, Đại bá phụ không đuổi tận giết tuyệt nhị phòng cũng coi như là bỏ qua chuyện cũ, nhân từ nương tay rồi, hắn làm sao còn có mặt mũi ý định dán lên nhà bọn họ, lợi dụng mối quan hệ thân thích này chứ.

Tề thị rất bất đắc dĩ, con cái đều đã lớn cả rồi, đều có chủ ý riêng của mình, nàng nói cái gì cũng không chịu nghe nữa, Diệp Sở thì càng ngày càng thêm trầm mặc, Diệp Dung thì chết sống không chịu nghị thân, còn Diệp Phù thì từ ngày vào Đông cung, ngay cả một chút tin tức cũng không có, ngược lại tính ra chỉ có Diệp Chi là gả được không tệ, nhưng dù sao nàng cũng chỉ là thứ nữ, không phải con gái ruột từ trong bụng mình chui ra, mối quan hệ luôn luôn cách một tầng, sau khi thành thân cũng không thân cận với nhà bọn họ bao nhiêu.

Tề thị tích cực chuẩn bị cho kỳ thi Hương lần này, chỉ mong ngóng Diệp Sở có thể thuận lợi đỗ cử nhân, nhưng tâm tình của Diệp Sở lại hết sức nặng nề, đối với lần thi Hương này hắn không nắm chắc được bao nhiêu, tiên sinh ở thư viện cũng nói trình độ của hắn bây giờ đang ở ngay ranh giới, nếu như vận khí tốt thì có thể thi đỗ, nhưng nếu vận khí kém thì rất khó nói. Chỉ là nhìn thấy bộ dạng nôn nóng, mong chờ của mẫu thân, hắn thực sự không đành lòng đả kích nàng, càng không biết nếu như lần này hắn thi không đỗ, nên đối mặt với nàng như thế nào đây nữa.

Thái tử đẩy cho Khang vương phụ trách quản lý, tổ chức kỳ thi Hương cử kinh đô lần này, đây cũng không phải chuyện lớn gì, không thể so được với thi Hội, thi Đình, đó mới là khoa thi mà cử nhân cả nước đều muốn đến kinh đô thi lấy công danh tiến sĩ, kỳ thi Hương này chỉ là kỳ khảo thí của từng địa phương mà thôi, Khang vương cũng không lắm để ý, cho gọi đốc quan giám sát kỳ thi của Hàn Lâm viện đến căn dặn vài câu liền không quan tâm đến nữa.

Hai ngày trước trước khi chính thức diễn ta kỳ thi Hương, Diệp Sở lại vô tình nghe được vị đồng môn ở thư viện nói chỉ cần tiêu tốn một số bạc sẽ có thể biết trước đề thi lần này, Diệp Sở kinh hãi nghĩ thầm đây chính là gian lận đó, nếu như chuyện này bị bại lộ ra, không chỉ bị bãi bỏ công danh tú tài, mà nghiêm trọng hơn còn có khả năng sẽ bị sung quân đến biên cương nữa.

Sau khi biết được tin tức bí mật này, Diệp Sở không cách nào tập trung tinh thần ôn luyện được, hắn không muốn mạo hiểm, nhưng trong lòng lại muốn làm chuyện này, nếu như chỉ bỏ ra một số bạc mà có thể sớm biết đề thi, dù chỉ là một phần nhỏ thôi, thì xác suất để hắn thi đỗ kỳ thi lần này cũng sẽ tăng thêm không ít.

"Ca ca." Tề thị không chú ý tới Diệp Sở có gì khác thường, nhưng Diệp Dung lại nhìn ra rất rõ ràng, nàng cố ý đến thư phòng tìm hắn, "Huynh cũng đừng quá ép buộc bản thân như vậy, nghe nói mấy loại kỳ thi một là dựa vào thực lực, hai là nhờ vào vận khí, không có ai có thể nắm chắc thắng lợi trong tay. Hơn nữa, đây cũng không phải lần thi duy nhất, thi Hương ba năm một lần, tình huống hiện tại của nhà chúng ta, tuy là không đại phú đại quý gì, thế nhưng cũng không quá thiếu thốn, ca ca không cần phải quá so đo bận tâm đến chuyện thắng thua như thế." Trước kia nàng thích nhất là ganh đua so sánh với Diệp Thiên, nhưng kể từ khi gặp chuyện Thái tử, nàng cũng không còn bận tâm đến những chuyện như thế nữa, chi phí ăn mặc, tiền tài, công danh phú quý gì đó cũng coi nhẹ, chỉ cần cuộc sống không có gì khó khăn, trắc trở, có thể bình an không gặp phải phiền toái gì là tốt nhất rồi.

Diệp Sở nhìn kỹ Diệp Dung, không biết bắt đầu từ khi nào, muội muội kiêu căng, ưa so đo thiệt hơn này của hắn đã thay đổi rồi, trở nên ngày càng lạnh nhạt và bình tĩnh, một bộ dáng vô dục vô cầu, không ham mê tham muốn điều gì nữa, chỉ là vô cùng kiên quyết không chịu lấy chồng. Hắn không biết vì sao nàng lại không chịu lấy chồng, chẳng qua nữ tử lấy chồng cũng giống như một canh bạc lớn, giống như Diệp Phù bước vào Đông cung, người không biết chuyện còn tưởng rằng tôn quý vinh dự biết bao nhiêu, thật ra, nếu như Diệp Phù có thể trôi qua tốt, có tư cách nói chuyện ở Đông cung, thì làm sao ngay cả một chút tin tức cũng không thể truyền về nhà được chứ

Diệp Sở trầm giọng nói: "Muội cũng nên giữ tinh thần thoải mái vui vẻ đi, cho dù có như thế nào, chỉ cần còn có ca ca ở đây, thì muội chính là Tam cô nương của nhà chúng ta." Nếu nàng một lòng muốn chết già ở khuê phòng, chứ nhất định không xuất giá, hắn cũng sẽ chiếu cố nàng cả một đời.

"Đa tạ ca ca." Có câu nói này của hắn, Diệp Dung đã triệt để an tâm, mặc kệ người ngoài muốn chỉ trỏ, bàn luận như thế nào, chỉ cần ca ca có thể chấp nhận cho nàng ở lại là được rồi.

Dù Diệp Dung đã an ủi hắn không cần phải quá mức so đo thắng thua, thế nhưng trong lòng Diệp Sở vẫn không thể buông chuyện này xuống được, nếu như có thể trúng cử, không chỉ có mẫu thân cao hứng, mà cuộc sống của cả nhà hắn cũng sẽ dễ chịu thoải mái hơn trước, chính là chuyện Diệp Dung muốn ở nhà cả đời hắn cũng có tư cách nói chuyện hơn.

Vì vậy Diệp Sở lặng lẽ hỏi thăm vị đồng môn kia về giá cả, nghe nói muốn mua một phần đề thi hoàn chỉnh phải mất một ngàn lượng bạc, hắn âm thầm líu lưỡi, ai nói viện Hàn Lâm nghèo khổ, cứ mỗi lần thi như thế, quan khảo thí của viện Hàn Lâm thật sự là phát tài rồi. Hỏi rõ giá cả, Diệp Sở quyết định không mua đề thi, một ngàn lượng bạc cũng không phải là con số nhỏ, nguy hiểm còn đặc biệt cao, lỡ như xảy ra chuyện thì hậu quả thật sự khó mà lường được, hơn nữa, năm đó trước khi phụ thân chết đã nói qua, tuyệt đối đừng vì muốn trở nên nổi bật mà không từ thủ đoạn, hắn phải bước đi bằng bản lãnh của mình, giống như Diệp Dung đã nói, thi Hương cũng không phải chỉ có một lần, lần này không được còn có lần sau.

Điều khiến Diệp Sở không nghĩ tới chính là, vừa mới thi xong hai ngày sau, liền tuôn ra chuyện kỳ thi hương năm nay của kinh đô phát sinh gian lận, hắn âm thầm may mắn mình đã không bỏ số bạc lớn kia đi mua đề thi, không phải hiện tại nhất định là đang sợ hãi, run như cầy sấy rồi, với lại hắn có cảm giác lần này mình dựa vào năng lực của bản thân làm bài cũng rất thuận lợi, những đề mục kia đối với hắn mà nói cũng không quá khó.

Chuyện gian lận thi cử vừa truyền ra, Diệp Thiên cũng rõ ràng, xem ra Thái tử muốn mượn chuyện gian lận thi cử lần này đối phó Khang vương, dù sao thì, kỳ thi Hương năm nay của kinh đô là do Khang vương phụ trách mà.

"Ngôn ca ca." Diệp Thiên nhớ thương nho của Dự vương phủ, hơn nữa gần đây thời tiết cũng rất mát mẻ, dễ chịu, nàng cứ hai ba ngày lại chạy đến vương phủ một chuyến, "Huynh đang bận sao?"

Tiêu Ngôn Phong thấy này đứng lấp ló ở ngoài cửa thư phòng, vẫy tay gọi nàng đến chỗ mình, Diệp Thiên lại không chịu đi đến bên cạnh hắn, mà đi thẳng đến nhuyễn tháp tự nhiên ngồi xuống, "Ngôn ca ca đang làm gì đó?"

Tiêu Ngôn Phong đứng dậy khỏi ghế ngồi làm từ gỗ tử đàn, đi đến nhuyễn tháp ngồi xuống bên cạnh nàng, "Ta không đang bận, mấy ngày nay Thái tử dồn sức muốn đối phó với Khang vương, không có gì liên quan đến ta, ta chỉ cần ngồi một bên xem náo nhiệt là được rồi."

Nói đến Thái tử, Diệp Thiên lại nghi hoặc mà hỏi thăm: "Cho dù đem chuyện gian lận kéo lên người Khang vương, thì đó cũng không phải là tội quá nghiêm trọng gì, hẳn là cũng không làm tổn thương được căn cơ của Khang vương chứ?" Chuyện này không giống tác phong hành động trước giờ của Thái tử, năm đó lúc hắn giết Thụy vương chính là trực tiếp xử chết một mạng.

Mắt phượng đen như mực của Tiêu Ngôn Phong hiện lên một tia cười lạnh, "Đây chỉ là bắt đầu thôi, còn có thủ đoạn phía sau nữa mà, Diệp Thiên cứ chờ đi sau này liền biết, Thái tử là kẻ một khi đã xuống tay thì sẽ không chừa lại lối thoát cho ai mà." Hắn nắm tay Diệp Thiên, "Không nói đến hắn nữa, đã vài ngày không gặp rồi, Thiên Thiên có nhớ ta không?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Diệp Thiên đỏ ửng, đôi mắt hạnh né tránh không chịu nhìn hắn, cằm nhỏ lại nhẹ nhàng khẽ gật nhẹ một cái.

Khóe môi Tiêu Ngôn Phong vui vẻ cong lên, "Như vậy chúng ta thật sự là tâm linh tương thông mà, ta cũng đang rất nhớ Thiên Thiên nha."

...

Chuyện gian lận vừa tuôn ra, Hoàng Thượng cực kỳ tức giận, phải biết rằng khoa cử chính là con đường để triều đình tuyển chọn người tài, nếu như con đường này bị hủy đi, như vậy thì khoảng cách tới diệt quốc cũng không còn xa nữa, hắn cho gọi Khang vương tới mắng một trận, giao lại nhiệm vụ trong tay ra cho người khác, tự ở nhà đóng cửa suy nghĩ cho kỹ chuyện này, rồi lại gọi Thái tử tới, lệnh cho hắn nhất định phải tra rõ ràng chuyện này.

Chuyện gian lận khoa cử lần này vốn là do Thái tử cố ý an bài ra để đối phó Khang vương, cho nên "Tra rõ" đương nhiên là rất nhanh, không đến hai ngày đã đem một phần khẩu cung hoàn chỉnh giao cho Hoàng Thượng. Khẩu cung là quan khảo thì của viện Hàn Lâm cung khai xác nhận, nói mình là bị Khang vương bắt buộc, Khang vương lấy tiền đồ của con trai độc nhất của hắn ra áp chế, mặc kệ hắn có thể bán được bao nhiêu phần đề, cuối cùng đều phải giao lại cho Khang vương mười vạn lượng bạc, quan khảo thí bất đắc dĩ, đành phải một phần đề bán một ngàn lượng, dù vậy, cũng chỉ có thể miễn cưỡng góp đủ số mà Khang vương yêu cầu.

"Nghiệt chướng!" Hoàng Thượng tức giận thẳng tay ném bút đang cầm ra ngoài, gò má trước hồng lên một cách khác thường, hắn thở hổn hiển một lúc lâu, lại che ngực ngã ngồi trên ghế, "Đem tên nghiệt chướng kia nhốt vào Tông Nhân phủ, để cho Tả Hữu tông cùng Tông Nhân phủ cùng nhau thẩm tra, xử lý chuyện này cho rõ ràng, xem tình huống đến tột cùng như thế nào." Khang vương không giống Thụy vương, bởi vì từ thuở nhỏ đã không có mẫu phi bảo vệ, luôn đi theo bên người Thái tử như người hầu, vẫn luôn là một người tính tình cẩn thận, hắn thật sự không quá tin tưởng Khang vương cả gan làm ra loại chuyện nghiêm trọng đến mức độ này.

Khang vương đã sớm phát giác sự tình không thích hợp, đợi đến nghe nói người của viện Hàn Lâm bên kia khai ra là mình yêu cầu đòi mười vạn lượng bạc, còn có cái gì không rõ nữa, hắn nghĩ tới sự quả quyết, dứt khoát của Thái tử khi giết Thụy vương, trái tim giống như bị ngâm vào hầm băng rét lạnh. Hắn không biết tại sao Thái tử lại muốn giết mình, chẳng lẽ đã biết chuyện mình phái người ám sát Hoàng thái nữ rồi sao? Nhưng cho dù hắn biết chuyện này là do mình làm, cũng chưa chắc có thể khám phá mục đích hắn làm như vậy, bất kể như thế nào, xem ra Thái tử đã muốn xuống tay với mình, bây giờ nhất chuyện trọng yếu nhất chính là bảo toàn tính mạng.

Khang vương kêu khóc muốn gặp Hoàng Thượng, nhưng hai năm nay tính tình của Hoàng Thượng càng ngày càng trở nên táo bạo nóng nảy, lúc này đang dưới cơn thịnh nộ làm sao có thể chịu gặp hắn, ngay cả Khang vương phi vào cung xin gặp cũng đều đuổi đi hết.

Khang vương bị nhốt vào Tông Nhân phủ, đối với chuyện gian lận khoa cử này hắn chỉ luôn nói mình bị oan uổng, hắn không ăn uống, tuyên bố muốn tuyệt thực, cho đến khi nào Hoàng Thượng chịu gặp hắn mới thôi. Hắn tin tưởng Hoàng Thượng sẽ không trơ mắt nhìn mình chết, chỉ cần nhịn đói hai ba ngày, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ chịu gặp hắn, đương nhiên, nguyên nhân quan trọng hơn khiến hắn tuyệt thực chính là, hắn sợ trong thức ăn có độc.

Hoàng Thượng nghe nói Khang vương muốn tuyệt thực, cả giận nói: "Hắn không chịu ăn, vậy thì cứ tùy ý hắn bỏ đói đi!"

Khang vương đói lả cả ngày, bụng không ngừng cồn cào kêu vang. Hắn là hoàng tử, mặc dù không có mẫu phi bảo vệ như ba hoàng tử khác, nhưng dù sao cũng là sống dưới kim tôn ngọc quý mà lớn lên, chưa từng phải khổ sở, chịu tội như thế này, đây là lần đầu tiên hắn biết cảm giác đói bụng lại khó chịu đến như thế, dù vậy, hắn vẫn kiên quyết cái gì cũng không dám ăn.

"Không, bản vương tuyệt đối không ăn, cái gì cũng không ăn!" Khang vương vuốt vuốt bụng đói đến mức xẹp lép, thân thể cuộn thành một đoàn, một ngày không ăn uống gì, thân thể mệt mỏi đến kịch liệt, cả người đều muốn mê man, mặc dù hắn vẫn cố gắng duy trì thanh tỉnh, nhưng đợi đến nửa đêm, vẫn chịu không nổi, hai mắt dần nhắm lại từ khi nào, lâm vào ngủ say.

Đêm khuya thanh vắng, toàn bộ Tông Nhân phủ đều lâm vào tĩnh mịch, dưới ánh trăng mờ nhạt, mỏng manh, có một người lặng yên không chút tiếng động đi tới, trong tay hắn cầm một cái lồng, nhẹ nhàng đem cửa phòng giam của Khang vương đẩy ra một khe hở, đem cửa lồng mở ra, đối diện với khe hở kia, chỉ trong nháy mắt, từ trong lồng liền chạy ra mấy con chuột lông lá bù xù, xông thẳng vào phòng giam của Khang vương.

"A...thứ gì? Thứ gì cắn ta? Người đâu mau tới, có ai không, có chuột!" Tiếng kêu của Khang vương giữa đêm hôm khuya khắt từ trong Tông Nhân phủ truyền đi thật xa.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 113
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...