Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký

Chương 81

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Suốt dọc đường đều là vừa vừa dạo chơi, ngắm nhìn trời mây sông núi, lúc về tới kinh đô đã là cuối tháng tư rồi.

Người một nhà Tế Bình hầu đều chờ sẵn ở Thập Lý đình bên ngoài thành, Diệp Lệ biết tin muội muội hôm nay sẽ trở về, vì vậy cố ý xin quân doanh cho nghỉ một ngày mà tới đây đón nàng, tiểu nha đầu đi ra ngoài đã một năm rồi, hắn cũng thật sự là vô cùng nhớ mong nàng, chờ không nổi đến ngày nghỉ cuối tuần.

Mạnh thị ôm Diệp Thạc ngồi bên trong đình, Tế Bình hầu săn sóc ngay bên cạnh nàng, Diệp Thạc mặc một thân y phục đỏ, trên cổ đeo khóa trường mệnh, ngồi ở trong lòng mẫu thân, hai mắt mở to, ngẩng đầu nhìn phụ thân, "Tỷ tỷ, vẫn chưa trở lại sao?" Hắn đã không nhớ rõ nổi dáng vẻ của tỷ tỷ nữa rồi, chỉ biết là mình có tỷ tỷ thôi.

"Không cần nóng vội, hôm nay nhất định có thể về đến." Tế Bình hầu an ủi con trai nhỏ, lại liếc mắt nhìn con trai lớn đang đứng bên ngoài đình không ngừng nhìn về phương xa, thật sự là không giữ được bình tĩnh, nhìn xem hắn đã gấp gáp đến độ nào rồi kìa! Liếc mắt khinh bỉ con trai lớn xong, Tế Bình hầu lại dõi mắt trông về phía xa, trên quan đạo lại hoàn toàn nhìn không thấy chút bóng dáng nghi trượng của Dự vương, trong lòng của hắn thầm tự nhủ, đã nói hôm nay có thể về tới, làm sao tới giờ này còn không thấy bóng dáng đâu, Dự vương đem nữ nhi bảo bối của mình ôm chạy một năm rồi, không phải là bây giờ đổi ý không muốn trở về đấy chứ? Bản thân hắn từ Nữ La quốc trở về, mới cùng nữ nhi bảo bối ở chung chưa được một năm rưỡi, đã bị Dự vương dắt đi mất, người ta đều nói nữ đại thập bát biến, cũng không biết trải qua một năm này, Thiên Thiên biến hóa nhiều hay không đây?

(*) Nữ đại thập bát biến (女大十八变): ý muốn nói về thiếu nữ trong độ tuổi dậy thì, dung mạo tính cách đều thay đổi rất nhiều

"Đến rồi!" Diệp Lệ nhảy dựng lên hô, cờ xí mang dấu hiệu của Dự vương từ nơi xa xuất hiện, hắn thật sự là đã chờ đến nóng ruột rồi, không đợi nổi đội nhân mã kia chầm chập tới nữa, liền trực tiếp sải bước tiến lên nghênh đón.

"Tiểu tử ngốc, còn xa như vậy đã chạy đi rồi." Tế Bình hầu miệng thì oán trách nhi tử, khóe miệng lại cong lên, nhanh chân bước ra khỏi đình nghỉ, hắn thật ra rất hâm mộ nhi tử, không cần phải giữ hình tượng, muốn chạy liền chạy, có thể sớm hơn chút nhìn thấy nữ nhi.

Mạnh thị cũng kích động đứng lên, ôm Diệp Thạc bước ra, Diệp Thạc chỉ vào lá cờ lớn xuất hiện ở xa xa trên quan đạo, "Kia là tỷ tỷ đang về tới sao ạ?"

"Đúng, đúng, là tỷ tỷ về đến rồi!" Nước mắt Mạnh thị chất chứa đầu khóe mắt muốn trào ra, nàng vội vàng dùng khăn cầm trong tay lau qua loa lên mặt, để không ai nhìn không ra cái gì. Tiểu nữ nhi vừa đi chính là một năm dài, mặc dù phu quân cùng hai con trai đều ở bên cạnh, nhưng dù sao vẫn luôn cảm thấy thiếu gì đó.

Diệp Lệ bước nhanh chân đến nghênh đón, Diệp Thiên đã trông thấy hắn sớm, vươn tay ra khỏi cửa sổ xe ngựa ngoắc ngoắc tay với hắn, "Ca ca! Ca ca!"

Diệp Lệ đã luyện võ từ thuở nhỏ, tai thính mắt tinh, trông thấy cánh tay nhỏ của muội muội, nghe thấy tiếng muội muội đang gọi mình, lập tức như được tiếp thêm sức mạnh một đường chạy như bay, chớp mắt đã tới cạnh xe ngựa, Dự vương hô "Ngừng" một tiếng, xe ngựa liền ngừng lại, Diệp Thiên đã đợi sẵn ở cửa xe, vươn hai cánh tay hướng về phía Diệp Lệ.

"Thiên Thiên!" Diệp Lệ trầm thấp gọi một tiếng, hai tay đặt dưới hạ sườn nàng, đem nàng ôm xuống xe ngựa, nhưng cũng không thả xuống trên mặt đất, mà là giống khi còn bé cẩn thận, yêu thương ôm vào trong lòng, "Thiên Thiên, muội đã trở lại rồi!" Muội muội từ bé đã do một tay hắn nuôi lớn lên, chưa bao giờ rời đi thời gian lâu như vậy.

"Ca ca!" Hai tay Diệp Thiên vòng qua ôm chặt cổ Diệp Lệ, đầu nhỏ tựa trên vai hắn, mũi cảm thấy chua xót, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống đầy mặt.

Diệp Lệ nghe thấy nàng sụt sịt mũi, vội vàng đem nàng buông xuống, nâng mặt nàng lên nhìn, quả nhiên, trên mặt toàn là nước mắt, giọt ngắn giọt dài. Diệp Lệ đau lòng đến mức khó thở, "Thiên Thiên làm sao vậy, là có người khi dễ, bắt nạt muội rồi sao?" Hắn vừa nói vừa trừng mắt về phía Dự vương vừa mới xuống xe ngựa, Dự vương chắc chắn sẽ không để cho kẻ khác khi dễ muội muội, nhưng nói không chừng chính là hắn đã bắt nạt muội muội của mình thì sao.

"Muội, muội nhớ ca ca." Diệp Thiên kéo tay Diệp Lệ nắm lấy, nước mắt rưng rưng nói, mặc dù vẫn thường xuyên cùng ca ca trao đổi thư từ, nhưng dù sao cũng không thể so được với trực tiếp gặp mặt.

"Là thế này sao." Trong mắt Diệp Lệ ý cười dịu dàng, dùng ngón tay đầy vết chai sạn của mình lau nước mắt trên mặt nàng, "Ta cũng nhớ Thiên Thiên, lần này ta đã xin nghỉ mấy ngày phép, ở nhà cùng Thiên Thiên."

"Vâng." Diệp Thiên gật gật đầu, nhìn Diệp Lệ từ trên xuống dưới, "Ca ca cao lớn, cũng cường tráng hơn nhiều." Nàng quay đầu lại nhìn Tiêu Ngôn Phong, đem hai người gom lại so sánh một chút, "Ngôn ca ca cũng cao lớn, nhưng mà không có cường tráng như ca ca, Ngôn ca ca giống như thanh trúc, ca ca lại giống cây tùng bách."

Thanh trúc cùng tùng bách liếc nhìn nhau, ánh mắt thanh trúc rơi vào trên cánh tay tùng bách đang nắm lấy tay tiểu vương phi của mình, tùng bách cũng biết, muội muội đã mười một tuổi rồi, không thích hợp thân mật như vậy, có điều hai người đã xa cách một năm rồi mới gặp lại nhau, hắn thật không nỡ buông tay.

Thanh trúc dời mắt đi chỗ khác, thôi, hai huynh muội nhớ nhau nhiều bao nhiêu hắn cũng biết, Thiên Thiên lại do hắn ta một tay nuôi nấng, lúc này vừa gặp lại nhau, cầm liền cầm đi, "A Lệ ở trong quân đội luyện tập, trải nghiệm không sai nha, xác thực cường tráng hơn không ít." Hắn vỗ vỗ bả vai Diệp Lệ, "Ừm, rất rắn chắc."

Diệp Lệ đáp: "Đa tạ vương gia một năm này đã chăm sóc tốt Thiên Thiên." Muội muội sắc mặt hồng nhuận, thần thái sáng láng, nhìn qua liền biết đã được chăm sóc, chiếu cố rất tốt, từ trong thư của muội muội viết cũng rất dễ dàng nhìn ra được, Dự vương đối với nàng thật sự yêu thương chăm sóc hết lòng, cẩn thận chu đáo.

"Thiên Thiên là vương phi của ta, chiếu cố nàng là bổn phận của ta, A Lệ không cần phải khách khí." Dự vương nhìn về phía trước nói tiếp, "Đi thôi, chúng ta mau đi qua đó, nhạc phụ nhạc mẫu đều đã chờ đợi rất lâu rồi."

Ba người cũng không lên xe ngựa nữa, Diệp Lệ kéo tay Diệp Thiên, dọc theo quan đạo đi trở về Thập Lý đình, vừa đi vừa hỏi thăm nàng những chuyện đã phát sinh trong một năm nay.

Mạnh thị không giống Tế Bình hầu làm dáng làm vẻ, giữ gìn hình tượng, nàng đem Diệp Thạc thả trên mặt đất, nắm tay nhỏ bé của hắn, dắt đi đón Diệp Thiên đang tới, Tế Bình hậu nhìn thấy chỉ còn lại mình mình cô độc ở lại chỗ này, cũng đứng yên không nổi nữa, bước nhanh về phía trước, giữ chặt một tay khác của Diệp Thạc.

Diệp Thạc một tay kéo phụ thân, một tay kéo mẫu thân, nhìn thấy nơi xa ca ca đang nắm tay một tiểu tỷ tỷ xinh đẹp đi tới, váy đỏ trên người tỷ tỷ bị gió thổi lay động, giống y như tiên nữ trong mấy câu chuyện xưa mà mẫu thân kể cho hắn nghe, chẳng biết tại sao, hắn liền xác định được ngay, đây chính là tỷ tỷ của mình.

Diệp Thạc buông tay phụ thân mẫu thân ra, tập tễnh hướng về phía ca ca tỷ tỷ chạy tới, "Tỷ tỷ!" Hắn bổ nhào vào người Diệp Thiên, ôm lấy chân nàng.

"Thạc ca nhi!" Diệp Thiên không nghĩ tới hắn vẫn còn nhớ rõ mình, ngạc nhiên đem hắn bế lên, vừa định thơm một cái lên khuôn mặt mũm mĩm của hắn, đột nhiên nhớ tới mình đã đáp ứng Ngôn ca ca không thơm người khác nữa, lén lút nhìn hắn một cái, quả nhiên phát hiện ra mắt phượng của Ngôn ca ca nhíu lại sắp kẹp chết một con ruồi luôn rồi, đầy cảnh cáo mà nhìn chằm chằm nàng.

"Thạc ca nhi trưởng thành rồi, tỷ tỷ đều sắp bế không nổi luôn." Diệp Thiên ước lượng trọng lượng, tiểu tử béo nặng trĩu, bé một lúc còn tạm được, bế đi một đoạn đường thật sự làm không nổi.

Tiêu Ngôn Phong không nỡ thấy tiểu vương phi của mình phải mệt mỏi, vừa định đem Diệp Thạc nhận lấy, Diệp Lệ đã nhanh nhẹn duỗi tay, đem đệ đệ ôm đi, hắn một tay ôm Diệp Thạc, một tay dắt Diệp Thiên, Diệp Thạc ngoan ngoãn ngồi trong ngực hắn, cánh tay nhỏ ôm lấy cổ ca ca, mắt to tò mò nhìn chằm chằm Diệp Thiên.

"Thạc ca nhi, có nhớ tỷ tỷ hay không?" Diệp Thiên đùa hắn.

"Nhớ." Diệp Thạc cười híp mắt gật gật đầu, "Chính là không nhớ nổi nha."

"Tiểu tử thối." Diệp Lệ cười vỗ một cái trên mông nhỏ của hắn.

"Không thối, đã tắm thơm thơm." Diệp Thạc rất nghiêm túc giải thích, tay nhỏ đưa ra trước mặt Diệp Thiên, "Tỷ tỷ ngửi xem."

Diệp Thiên kéo tay nhỏ của hắn qua, ấn lòng bàn tay hắn lên chóp mũi mình, nghiêm túc ngửi ngửi, "Ừm, thơm thơm, đệ đệ một chút cũng không thối."

Diệp Thạc lại đột nhiên xấu hổ, rút tay về, che mắt lại, từ giữa kẽ tay lén nhìn Diệp Thiên. Đôi mắt to xoay chuyển, lại đột nhiên nhìn thấy Dự vương, lập tức trợn tròn mắt, ngón tay nhỏ chỉ chỉ hắn, "Ca ca?" Hắn không nhớ rõ mình còn có một người ca ca nữa nha? Với lại, chỉ nghe mọi người nói hôm nay tỷ tỷ trở về, không ai nói ca ca tỷ tỷ cùng trở về mà?

"Không phải ca ca, đây là Dự vương điện hạ, Thạc ca nhi phải gọi là vương gia." Diệp Thiên đem ngón tay nhỏ của hắn kéo xuống, dùng tay chỉ vào người thân vương, là không được.

"A, không phải ca ca." Diệp Thạc lần này hiểu ra rồi, chỉ là một người không liên quan, không cần phải để ý tới.

Tiêu Ngôn Phong liếc nhìn Diệp Thạc một chút, tiểu tử ngốc, chờ lớn thêm chút nữa phải dạy hắn gọi tỷ phu mới được.

Lúc này Tế Bình hầu và Mạnh thị cũng tiến lên nghênh đón, Diệp Thiên quy củ hành lễ, ngoan ngoãn gọi, "Nương, cha." Nàng đứng lên, lúc này mới bổ nhào vào bên người Mạnh thị, ôm lấy cánh tay nàng, ngọt ngào kêu: "Nương ~, con nhớ người lắm."

"Thiên Thiên, nữ nhi ngoan, con đã trở về rồi." Mạnh thị suýt nữa lại rơi nước mắt, vội vàng nhẫn nhịn xuống.

Tế Bình hầu ghen tuông bộc phát. Hắn tận mắt nhìn thấy, nữ nhi bảo bối ôm con trai lớn, rồi ôm con trai nhỏ, hiện tại lại ôm lấy cánh tay thê tử, đối với mình lại chỉ hành lễ một cái thôi! Nhìn như không thấy!

Ánh mắt của hắn quá mức nóng bỏng cùng ủy khuất, Diệp Thiên muốn coi nhẹ đều không được, mắt hạnh to tròn chớp chớp, buông cánh tay mẫu thân ra, bổ nhào vào bên người phụ thân, ôm lấy cánh tay của hắn nhẹ nhàng lắc lắc, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên nhìn, "Cha, con cũng nhớ người lắm."

Nàng gặp lại người thân, trong lòng vừa kích động vừa vui mừng, trong mắt lấp lánh ánh nước, ở trong mắt Tế Bình hậu, đó chính là nước mắt rưng rưng của nữ nhi bảo bối vì nhớ mình, hắn lập tức lòng như nở hoa, cầm tay của nữ nhi, "Thiên Thiên trở về thì tốt rồi, đêm nay nhà chúng ta mở tiệc, mừng Thiên Thiên đi xa trở về."

Mạnh thị vui mừng nhìn Diệp Thiên, "Thiên Thiên ngày càng đẹp mắt hơn, cũng cao lớn thêm rồi."

Tế Bình hầu rất đồng ý với nàng, "Không sai, con gái chúng ta sau một năm lại càng xinh đẹp hơn trước."

Khen ngợi nữ nhi xong, hai người mới chú ý tới Dự vương, cùng nhau hành lễ, "Tham kiến vương gia."

Dự vương vội đỡ lấy, "Người một nhà, không cần khách khí. Ta còn phải tiến cung, sau khi trở về sẽ đến thăm nhạc phụ nhạc mẫu."

"Vương gia cứ đi làm việc đi, vừa trở về, việc cần làm cũng nhiều, sau này chúng ta lại trò chuyện tiếp." Tế Bình hầu đáp.

Dự vương lại nhìn Diệp Thiên thêm một chút, liên tục sớm chiều ở chung suốt một năm, hắn vẫn không nỡ rời khỏi nàng một chút nào, có điều, cũng nên tiến cung đi gặp phụ hoàng, còn có mẫu phi nữa, nàng nhất định là đang rất ngóng trông gặp lại mình rồi.

Diệp Thiên cười phất phất tay, "Ngôn ca ca, vài ngày nữa muội lại đến vương phủ tìm huynh."

Dự vương gật đầu, lên ngựa, đội ngũ hơn nghìn người lại bắt đầu chậm rãi di chuyển, cờ hiệu bay phất phới, tiến vào thành.

Diệp Thạc tò mò nhìn cái người "Không chút quan hệ" kia đi xa, đội ngũ của hắn thật lớn, phụ thân cũng phải hành lễ với hắn, hắn vừa nhúc nhích, rất nhiều rất nhiều người liền đi theo, còn có người chuyên môn giơ cao cờ hiệu nữa, lá cờ kia còn rất chi là đẹp mắt luôn.

Nghi trượng của Dự vương đã đi xa, một nhà Tế Bình hầu lại trò chuyện thêm một lúc, sau đó mới rời khỏi Thập Lý đình trở về hầu phủ.

Diệp Thiên rời đi một năm trời, bây giờ nhìn đến cỏ cây hoa lá trong nhà đều cảm thấy thật thân thiết, trở lại viện tử của mình, các nha hoàn bà tử lập tức nhao nhao tới hành lễ, Phùng ma ma cũng cười híp mắt từ sương phòng ra đón, Diệp Thiên cùng tất cả mọi người chào hỏi, rồi mới thoải mái thảnh thơi đi tắm rửa thay váy áo, đến Tư Viễn đường.

Gia yến đã bày sẵn, cả bàn đều những món mà Diệp Thiên thích ăn, người một nhà xa cách đã một năm sau, rốt cục lại đoàn tụ rồi.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 81
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...