Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Trọng Sinh HE Với Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 1

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Trình Cẩm Chi tỉnh dậy với tâm trạng bị hủy dung. Nàng miễn cưỡng mở mắt trái, suy nghĩ làm thế nào để đối phó với phóng viên, đến khi mở mắt phải, nàng thấy đầu có hơi đau đau, kiểu đau này không phải kiểu tổn thương sau khi bị tai nạn xe, mà là chóng mặt sau khi say rượu.

Kì lạ.

Nàng đưa tay với, chạm vào không phải là chuông gọi của bệnh viện, mà là da thịt mịn màng, trần trụi. Đầu nàng ngớ ra, tay bắt đầu mất tự nhiên sờ soạng, không, không mặc quần áo?

Không đợi Trình Cẩm Chi kịp phản ứng, cổ tay nàng đã bị nắm, sức lực của đối phương không nhỏ, cổ tay khẽ run, sau đó lại nhanh chóng buông tay Trình Cẩm Chi: "Chủ nhân..."

Giọng nói quen thuộc, một người xẹt qua suy nghĩ của nàng, hơi thở cực nóng gần trong gang tấc, cô hôn một cái lên môi Trình Cẩm Chi: "Chào buổi sáng."

Rèm cửa che rất kín, trong phòng hơi tối, nàng nuốt nước bọt một cái.

Cô gái bên cạnh nhanh chóng xuống giường, cơ thể trần truồng, nhặt một cái chăn trắng trên sô pha, vóc dáng lả lướt được quấn lại. Trình Cẩm Chi nâng nửa người trên, nàng há miệng, đối phương nhanh chóng vào phòng tắm. Đèn phòng tắm được mở lên, sắc màu ấm áp tràn vào phòng ngủ, Trình Cẩm Chi nghĩ đến điều gì đó, nàng mở đèn đầu giường. Ánh đèn rọi theo mép giường, ánh đèn có hơi chói mắt, có người nào đó nói, chỉ Trình Cẩm Chi mới có thể biến căn nhà thành phong cách quán bar.

Trình Cẩm Chi nhìn quanh căn phòng, quần áo rơi lả tả khắp nơi, cạnh giường còn có những thứ khó có thể miêu tả. Nàng trần truồng, nhảy xuống giường, vừa mới chuẩn bị kéo màn cửa sổ, ngay lập tức cô gái đi ra bắt lấy cổ tay nàng. Cô gái cao hơn nàng một cái đầu, cô mím môi nghiêm túc: "Bên ngoài có phóng viên."

Nương theo ánh đèn, lúc này mới tính là Trình Cẩm Chi thấy rõ khuôn mặt của đối phương, hơi thở của nàng dừng lại một chút. Cô gái nhanh chóng kéo màn cửa sổ, xung quanh lại chìm vào bóng tối, đôi mắt của Trình Cẩm Chi cũng đã thích ứng với hoàn cảnh mờ tối này: "Dung... Dung Tự?"

Dung Tự là ai? Là ngôi sao sáng chói là Ảnh hậu lẫy lừng, ngừng hoạt động chuyển sang kinh doanh khi sự nghiệp đang ở thời kì đỉnh cao, khi trở lại màn ảnh cũng đã là nhà đầu tư tiếng tăm lừng lẫy. Ngay cả trong giới giải trí, cũng là một tấm gương có thật về "người thắng cuộc đời".

"Chị sao vậy?" Giọng nói vẫn rất lạnh lùng, chẳng qua giọng có hơi non nớt.

Dung Tự trước mặt, vẫn là khuôn mặt xinh đẹp, thiếu vài phần ung dung, nhưng lại có nhiều phần thiếu nữ.

Trình Cẩm Chi nhéo nhéo cánh tay của mình, nàng vẫn chưa tỉnh ngủ sao? Lại có thể mơ thấy Dung Tự, mà còn là Dung Tự của nhiều năm về trước, chẳng lẽ mấy hôm trước xem tin tức của Dung Tự? Ban ngày suy nghĩ nên đêm nằm mơ?

Dường như Dung Tự đã quen dáng vẻ nhất kinh nhất sạ* của Trình Cẩm Chi: "Em đi nấu ăn, chủ nhân, chị muốn ăn không?"

*Chỉ trạng thái tinh thần quá mức căng thẳng hay quá mức hưng phấn của một người.

"Chị..." Trời, Dung Tự muốn nấu cơm cho nàng: "Ừ, chị đi rửa mặt."

Trước gương là một khuôn mặt hơi lộ ra vẻ mệt mỏi, Trình Cẩm Chi đưa hai tay che mặt mình, chỉ lộ ra đôi mắt kinh ngạc. Đây là khuôn mặt của nàng, chính xác là, khuôn mặt năm hai mươi tuổi của nàng. Trình Cẩm Chi lại nghĩ đến điều gì đó, nàng đưa tay sờ ra sau lưng mình, lưng rất mịn, nàng đưa lưng về phía gương, nhìn lưng của mình.

Nàng nhớ hai năm trước đóng bộ phim võ thuật, bị thương, khi đó nàng đã phá sản, trì hoãn giải phẫu loại bỏ sẹo, để lại mấy vết sẹo xấu xí trên lưng. Mà giờ, lưng nhẵn nhụi, không có bất kì vết sẹo nào.

"Chủ nhân?" Giọng nói dễ nghe, tiếng mở cửa cũng vang lên theo.

"Ừ chị ra liền." Giọng nói của Trình Cẩm Chi còn có chút run rẩy, nàng tắt vòi nước cạnh tay.

Dung Tự đưa bít tết cho Trình Cẩm Chi trước, Trình Cẩm Chi ngồi tại chỗ, nhìn cái dĩa của Dung Tự một lúc. Dung Tự chỉ lấy một ít rau trộn trên bàn, cô ăn rất ít.

"Em ăn ít quá." Trình Cẩm Chi là không thịt không vui, Dung Tự biết khẩu vị của nàng.

Trình Cẩm Chi cắt một miếng bít tết to, để vào dĩa của Dung Tự: "Em ăn đi."

Dung Tự ngước mặt nhìn Trình Cẩm Chi: "Ừ."

Trình Cẩm Chi cắn thịt bò trên nĩa, vị giác thể nghiệm sự quen thuộc, khiến nàng tin chắc mình đã trọng sinh, trở về hai mươi năm trước, khi nàng và Dung Tự còn chút "khúc mắc". Ngay sau đó, cạnh tay nàng lại xuất hiện một cái dĩa màu trắng, bít tết trên dĩa đã được cắt thành từng miếng nhỏ. Trình Cẩm Chi ngước mặt nhìn Dung Tự bên cạnh, Dung Tự cũng không có ăn bít tết nàng cho, ngược lại, còn cắt bít tết giúp nàng. Biểu cảm của Dung Tự không có thay đổi, cô cầm khăn giấy mím môi: "Em no rồi."

Dung Tự không muốn đụng vào bít tết của nàng, Trình Cẩm Chi cúi đầu nhìn, cắt rất gọn gàng, kĩ thuật cắt tỉa của Dung Tự rất giỏi. Trình Cẩm Chi nghĩ, nếu có lựa chọn, có lẽ thứ Dung Tự muốn cắt không phải là bít tết, mà là nàng. Chắc là giờ Dung Tự rất căm thù nàng.

Trình Cẩm Chi buông dao nĩa trong tay, nàng ngẩng đầu nhìn Dung Tự, Dung Tự cúi đầu rửa dĩa. Nếu hiện giờ là hai mươi năm trước, vậy Dung Tự là... mười tám tuổi? Trình Cẩm Chi nhớ năm này, trong năm này Dung gia phá sản, cha mẹ của Dung Tự lần lượt nhảy lầu, chỉ để lại Dung Tự và em trai Dung Trạm, tất nhiên, còn một đống nợ xấu.

Sau khi Trình Cẩm Chi ăn xong, cũng bưng dĩa vào bếp, chỉ mới mở vòi nước màu bạc, ngay lập tức Dung Tự đã cầm dĩa trong tay nàng.

"Để chị rửa..." Trình Cẩm Chi mở miệng.

Trông Dung Tự có hơi chịu đựng, cô giành dĩa trong tay Trình Cẩm Chi: "Chủ nhân, chị đi nghỉ ngơi đi."

"Em có thể khỏi gọi... chủ nhân..." Cuộc sống nửa đời trước của Trình Cẩm Chi thuận buồm xuôi gió, tự do và hết sức điên cuồng, ban đầu nàng bắt Dung Tự gọi nàng là chủ nhân.

Trình Cẩm Chi mới vừa nói xong, Dung Tự tắt ngay vòi nước, cô ngẩng đầu nhìn Trình Cẩm Chi: "Chị muốn đổi ý sao?"

"Không phải..." Đã lâu rồi chưa thấy lại vẻ mặt này của Dung Tự, Trình Cẩm Chi ngẩn ngơ, "Tất nhiên chị sẽ không đổi ý."

Giữa nàng và Dung Tự có giao dịch, nàng cho Dung Tự vai diễn, Dung Tự đồng ý lên giường với nàng. Hiện giờ Trình Cẩm Chi là học sinh năm ba khoa diễn xuất của trường "Kinh Ảnh", gia đình giàu có, không lo ăn mặc, có mộng làm ngôi sao từ nhỏ. Nàng đã biết Dung Tự từ trước, khi đó Dung Tự chỉ mới mười sáu tuổi, nổi trội trong phòng khách của giới thượng lưu*, dung mạo ưu tú, nói năng phi phàm, là người nổi bật trong đám đồng trang lứa. Trình Cẩm Chi tiếp cận Dung Tự, có ý "trêu chọc" Dung Tự. Lúc đó Trình Cẩm Chi chỉ muốn qua loa với Dung Tự, cũng do Dung Tự may mắn, lúc đó trong tay nàng có một bộ phim điện ảnh đồng tính, đạo diễn bộ phim này là một đạo diễn tài năng mới xuất hiện của dòng phim nghệ thuật, Trình Cẩm Chi đã tốn rất nhiều công sức mới giành được. Khi đó, nàng đang theo đuổi một tiểu hoa đán**, như hiến vật báu dâng cho đối phương, nhưng đối phương lại ngại có nhiều cảnh lộ da thịt, nên Trình Cẩm Chi đã ném ngay cho Dung Tự.

*Phòng khách của giới thượng lưu: Thời trung cổ ở châu Âu, phòng khách là nơi trao đổi, giao tiếp mở rộng mối quan hệ của giới thượng lưu danh môn vọng tộc hay các nhân vật nổi tiếng.

**Tiểu hoa đán: Danh hiệu được công chúng bình chọn để ca ngợi tài năng của nghệ sĩ.

Không nghĩ chỉ bằng bộ phim chỉ lưu truyền trên mạng này, Dung Tự đã lọt vào tầm mắt của cư dân mạng. Dung mạo xinh đẹp, nhờ vào kĩ năng diễn xuất trời ban và duyên người qua đường*, cô liên tục nhận được lời mời đóng phim. Một số người, dù cho sống dưới đáy hang, cô ấy cũng sẽ không sống trong đó bao lâu, tất cả các chướng ngại vật đều là bậc thang cho cô ấy lấy đà nhảy, là nhà cái trời sinh.

*Duyên người qua đường: Là ngôn ngữ mạng, thuật ngữ của fan, ý chỉ dù là fan hay không phải fan cũng thích ngôi sao này.

"Hy vọng chị có thể thực hiện lời hứa." Dung Tự cúi đầu, lại tiếp tục rửa dĩa.

Đối mặt với Dung Tự, cảm xúc của Trình Cẩm Chi phức tạp. Năm nhà nàng phá sản, nàng cũng bị người ta hãm hại, có người bỏ gói ma túy vào vali của nàng, bình thường nàng hay giành vai cướp vai, đắc tội với nhiều người trong giới. Truyền thông coi nàng là nhân vật phản diện tiêu biểu, đem chuyện của nàng đi lấy lòng Dung Tự, hỏi quan điểm của Dung Tự về chuyện lần này.

"Cô ấy sẽ không như vậy." Dung Tự chỉ nói một câu như vậy.

Trong tình huống tối tăm nghiêng về một phía, Dung Tự nói một câu như vậy, làm cho giới truyền thông có mặt ở đó đưa mắt nhìn nhau. Sau khi được cảnh sát xác minh, Trình Cẩm Chi cũng được thả ra, có rất nhiều diễn viên, bình thường thân thiết, một câu cũng không nói ra khỏi miệng, ngược lại đối thủ một mất một còn của nàng lại nói giúp một câu công bằng. Dung Tự biết nàng có giấc mộng diễn viên, sẽ không dính vào ma túy làm hư hao thân thể.

Trình Cẩm Chi ghen tị với Dung Tự. Siêng năng bổ sung phần vụng, nhưng kĩ năng diễn xuất là phải xem tài năng, Dung Tự có tài không có đam mê diễn xuất như Trình Cẩm Chi, ở mức độ nào đó, Dung Tự chỉ lấy danh phận diễn viên làm bàn đạp. Trình Cẩm Chi nhìn gò má Dung Tự, gò má của Dung Tự vô cùng đẹp, sóng mũi cao làm cả khuôn mặt trông vô cùng lập thể, có lẽ khí chất lạnh lùng nhưng trong trẻo, làm vẻ đẹp của Dung Tự trong màn ảnh đúng đắn nghiêm túc, so với Dung Tự thì Trình Cẩm Chi vô cùng xinh đẹp, khí chất cũng rất rực rỡ, khiến nàng trông có hơi bướng bỉnh, căn bản đành từ biệt vai nữ chính. Trình Cẩm Chi cũng từng diễn vai nữ chính, nhưng diễn xuất quá mức nhạt nhẽo, cộng thêm đội ngũ quan hệ công chúng mạnh mẽ, khiến ấn tượng của nàng với công chúng vô cùng xấu. Mười năm chỉ mài một thanh kiếm, vất vả lắm mới có chút kĩ năng diễn xuất, nàng đã qua thời quan trọng nhất của nữ diễn viên, mấy ngày trước còn có kịch bản phim thần tượng tìm nàng diễn vai mẹ của nam chính. Mẹ nam chính? Trình Cẩm Chi thấy không xong, lúc còn nổi tiếng thì đóng hai vai nữ phụ độc ác, đến khi lớn tuổi hơn, trực tiếp giao vai mẹ chồng ác độc. Nhất là khi xem tin tức của Dung Tự, lòng của Trình Cẩm Chi càng bế tắc, những ngày đó, Trình Cẩm Chi liên lạc với một đạo diễn nổi tiếng, thử vai... mẹ của nữ chính, sau lại biết được, đạo diễn nổi tiếng mời Dung Tự "xuống núi", diễn nữ chính mười tám tuổi.

Trước tai nạn xe, Trình Cẩm Chi đến dạ tiệc của đoàn làm phim, bụng còn tính lúc gặp Dung Tự sẽ mở miệng thế nào. Kết quả ông Chu tài xế ngủ mơ màng, đụng vào chướng ngại vật trên đường, lật xe.

"Sao giờ cậu mới nghe điện thoại vậy?"

Màn hình hiển thị là Hạ Dữu, Trình Cẩm Chi sững người, người này là bạn thời đại học của nàng.

"Cậu đang ở đâu?"

Trình Cẩm Chi nhìn quanh căn phòng, có thiết kế lệch tầng xoay tròn, phía bắc phòng bếp có một cái ban công, phía nam phòng bếp có một cái sân thượng, đây là căn hộ của nàng ở... Moscow?

"Quên đi quên đi, mình nói với cậu chuyện quan trọng, cậu vắng tiết của thầy Ngô, thầy Ngô báo lên phòng khoa đó."

Trường học xa lạ, bị hai cái tên quen thuộc đánh thức. Thầy Ngô, Ngô Dịch, đạo diễn võ thuật nổi tiếng. Lúc Trình Cẩm Chi không có vai, nhàn rỗi ở nhà, là thầy Ngô Dịch gọi nàng đến giúp đỡ. Và tất nhiên cũng là bộ phim này, làm Trình Cẩm Chi bị thương, để lại vết sẹo xấu xí sau lưng. Tổ đạo cụ xảy ra vấn đề, đương nhiên Trình Cẩm Chi không trách thầy Ngô Dịch, sau đó nữa thầy Ngô Dịch lại dẫn nàng đi diễn "Cẩm y vệ", chống lại ý kiến của tất cả mọi người nâng nàng thành nữ chính, chỉ là khi phim mới khởi động máy, thầy qua đời vì bệnh tim đột ngột tái phát, bộ phim này cũng bị gác lại. Khi tin phim được khởi động quay lại, Trình Cẩm Chi biết tin nhờ lướt di động, nữ chính đã đổi thành người mới, rõ ràng, nàng đã bị thay thế "lặng yên không một tiếng động".

"Sinh viên bây giờ, suốt ngày muốn nổi tiếng, diễn thì như đống tạp nham..."

Về nước trở lại trường, còn chưa vào văn phòng, Trình Cẩm Chi đã nghe được tiếng mắng của thầy Ngô Dịch.

"Báo cáo, Trình Cẩm Chi khoa diễn xuất."

Trình Cẩm Chi, khoa diễn xuất.

Đã lâu không nói khoa diễn xuất, Trình Cẩm Chi âm thầm lặp lại trong lòng một lần.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130: Dứt khoát.
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 190: Khí huyết dồi dào.
Chương 191: Sống chung.
Chương 191
Chương 192: Có hơi ngọt.
Chương 192
Chương 193: Miệng quạ đen.
Chương 193
Chương 194: Đấu đá ngầm.
Chương 194
Chương 195
Chương 196: Muộn tao.
Chương 196
Chương 197: Mê đắm.
Chương 197
Chương 198
Chương 199: Lời cầu hôn thứ hai.
Chương 199
Chương 200: Dừng xe.
Chương 202: Ý chí sắt đá.
Chương 203: Mang thai.
Chương 205: Tỉnh dậy.
Chương 206: Sống sót sau tai nạn.
Chương 208: Sinh.
Chương 209: Tên của em.
Chương 210: Trò chơi nhập vai.
Chương 211: Quà kết hôn.
Chương 212: Đau.
Chương 213: Ngao biến thái.
Chương 214: Hôn lễ.
Chương 215: Tôi không phải quái vật.
Chương 216: Kiếm tiền ổn định không bao giờ lỗ.
Chương 217: HE với đối thủ một mất một còn.
Chương 218: Phiên ngoại.

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 1
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...