Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Trọng Sinh HE Với Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 18

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Dung Tự nói hai chữ này có hiệu ứng thôi miên, Trình Cẩm Chi vùi trong lòng Dung Tự, không bao lâu đã ngủ thiếp đi.

Nằm trong lòng Dung Tự, Trình Cẩm Chi ngủ rất say. Trên người Dung Tự có một mùi rất dễ chịu, không biết là hương cuối của nước hoa gì. Trọng sinh đến nay, Trình Cẩm Chi không có cảm giác an toàn lắm, buổi tối ngủ cũng kì quái, giấc mơ trong quá khứ và hiện tại cứ trộn lẫn với nhau. Có đôi khi giật mình tỉnh giấc, còn phải uống ly nước lạnh để đè ép nỗi sợ. Buổi tối ngủ mơ màng, đột nhiên chân nhúc nhích rồi tỉnh lại ngay lập tức, xung quanh u ám, có đôi khi Trình Cẩm Chi không phân rõ là mình trọng sinh, hay là giấc mơ của kiếp trước.

Ngủ trong lòng Dung Tự, Trình Cẩm Chi cảm thấy mình như rơi vào cây kẹo bông màu hồng, mềm mại. Nàng biết mình đang mơ, lại giễu cợt bản thân trong mơ, lại có thể mơ thấy kẹo bông màu hồng, hơn bốn mươi tuổi mà tâm hồn thiếu nữ, thực sự đáng sợ.

Rất nhanh, Trình Cẩm Chi cảm thấy gáy mềm nhũn, có bàn tay đang xoa ót nàng. Từ cảnh trong mơ về đến giường lớn khách sạn, đều là mềm mại, đôi mắt đang nhắm của Trình Cẩm Chi, lim dim mở ra, cọ cọ lòng ngực mềm mại.

"Phải đến trường quay."

"Chị muốn ngủ..."

"Em bế chị dậy?"

"Chị không muốn dậy... Chị muốn ngủ..."

Đột nhiên, Trình Cẩm Chi thấy cơ thể của mình nhẹ bẫng, nàng được Dung Tự bế lên. Sợ đến mức Trình Cẩm Chi nhanh chóng ôm cổ Dung Tự, tỉnh ngủ: "Em đang làm gì?"

"Em bế chị đi rửa mặt."

"Chị không muốn em bế, chị có thể tự đi."

"Không phải chị mệt sao?" Dung Tự ước chừng trọng lượng của Trình Cẩm Chi, bước hai bước.

"Giờ chị dậy rồi, em để chị xuống đi." Dung Tự bế một cái, sắp bế luôn tâm hồn thiếu nữ của Trình Cẩm Chi.

"Không mệt thật?"

Trình Cẩm Chi mở mắt thật to: "Chị có tinh thần rồi."

"Ừ." Dung Tự đặt Trình Cẩm Chi xuống.

Hạ xuống mặt đất bằng phẳng, Trình Cẩm Chi mới thở dài một hơi. Dung Tự rất gầy, nàng rất sợ Dung Tự ném nàng hơn bốn mươi lăm kí xuống sàn nhà vệ sinh. Dung Tự cao hơn nàng một cái đầu, cân nặng chắc xấp xỉ nàng, không chừng còn gầy hơn nàng.

Trình Cẩm Chi ngậm bàn chải đánh răng, nhìn Dung Tự rửa mặt bên cạnh. Dung Tự xả nước nóng làm ấm mặt nạ cho nàng.

"Dung Tự, em cao bao nhiêu?" Trình Cẩm Chi hỏi, nàng nhớ chiều cao chính thức của Dung Tự là một bảy tám cm. Diễn viên nam diễn với Dung Tự, rất nhiều người phải mang giày tăng chiều cao.

"Lâu rồi chưa đo." Dung Tự nói: "Khám sức khỏe là một bảy năm cm."

Trời ạ! Đại học còn có thể cao thêm ba cm!

Trình Cẩm Chi rửa mặt, Dung Tự vòng từ sau lưng nàng, đắp mặt nạ bổ sung nước cho nàng. Mười ngón tay thon dài của Dung Tự, nhẹ nhàng giúp nàng ấn các huyệt vị trên khuôn mặt, Trình Cẩm Chi thấy thoải mái, nên tựa lên cánh tay Dung Tự. Rõ ràng cánh tay cũng rất mảnh mai, lại vô cùng mạnh mẽ, Trình Cẩm Chi tựa lên cảm thấy rất chắc.

"Dung Tự, bình thường em hay tập gì?"

"Một số bài tập đơn giản."

"Chị không tin, người em có lực như thế."

"Em bắt đầu tập từ năm lên tám."

"..." Thảo nào: "Không chán sao?"

"Không, đây là một kiểu nghỉ ngơi."

"... Dung Tự, lúc em không có chuyện gì làm, có phải em đọc thuộc lòng tám vinh tám nhục* không?"

*Tám vinh tám nhục: Giống năm điều Bác Hồ dạy. Bên đó có tám điều vinh quang, tương ứng với tám điều nhục nhã. Làm thì vinh quang, không làm là nhục.

Nói chuyện với Dung Tự quá chán, như cán bộ kì cựu. Trình Cẩm Chi nghĩ nói chuyện với bà nội mình, còn thú vị hơn nói chuyện với Dung Tự.

Dung Tự không nói gì, cô gỡ mặt nạ cho Trình Cẩm Chi, lại xoa bóp đơn giản cho Trình Cẩm Chi: "Chị rửa mặt, em làm bữa sáng cho chị."

Sống chung với cán bộ kì cựu, một ngày ba bữa thực sự rất cố định. Trình Cẩm Chi rất ít ăn sáng, có ba nguyên nhân lười, lười, lười. Nếu sống chung với Dung Tự, Trình Cẩm Chi nghĩ nàng sẽ bị nuôi thành một đứa mập. Lúc rửa mặt, Trình Cẩm Chi cảm thấy ý tưởng của mình bị sai, làm sao mà nàng sẽ muốn sống chung với Dung Tự??

Dung Tự nấu cháo, làm ít đồ ăn. Trình Cẩm Chi nghĩ Dung Tự bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, mỗi lần Dung Tự làm đồ ăn xong, còn phải trang trí dĩa ăn. Trang trí ngay ngay ngắn ngắn, không một chút sinh động, khi Dung Tự ngồi xuống, Trình Cẩm Chi cầm dĩa trống trên bàn, dùng thức ăn làm một cái mặt cười.

Khi Dung Tự uống sữa, nàng dời cái dĩa trống đến cạnh tay Dung Tự. Dung Tự nhấp sữa, cúi đầu nhìn cái dĩa trống: "Không thích ăn sao?"

"Thấy giống cái gì?"

Dung Tự để ly sữa xuống, môi của cô còn dính chút sữa. Trông có vẻ dễ thương ngốc ngốc.

Môi dính sữa, Trình Cẩm Chi nhìn không tự chủ. Đặc biệt khi Dung Tự vươn đầu lưỡi béo mập, liếm một cái. Trình Cẩm Chi cảm thấy mình như giọt sữa, bị Dung Tự liếm vào tâm trí.

"Mặt cười nhỉ."

Tai Trình Cẩm Chi có hơi nóng đỏ: "Tại sao có "nhỉ", bỏ "nhỉ" đi, mỗi lần em lấy lệ với chị, sẽ kèm cái từ này."

Dung Tự đã quen Trình Cẩm Chi "cố tình kiếm chuyện" rồi, cô lại cầm ly sữa lên.

Vừa cầm, Trình Cẩm Chi lập tức bỏ muỗng xuống: "Chị muốn uống."

"Không phải chị không thích?"

"Chị không thích, em không cho chị uống à?"

Dung Tự cầm bình sữa lên, rót cho Trình Cẩm Chi một ly. Trình Cẩm Chi nếm nếm, uống không ngon. Mỗi lần nhìn Dung Tự uống gì đó, nàng cảm thấy ngon. Nàng cầm ly thủy tinh, lại ngắm ly thủy tinh trong tay Dung Tự: "Chị muốn uống của em."

Tại sao luôn muốn uống nước của Dung Tự? Trình Cẩm Chi nhanh chóng tìm được đáp án từ "Cô gái Vi Thành".

Cảnh này là diễn hôn, khi Dung Tự cúi đầu hôn Trình Cẩm Chi, thậm chí Trình Cẩm Chi ngửi thấy mùi sữa trên môi Dung Tự. Có vị sữa sao? Đến khi đầu lưỡi Dung Tự dò vào, Trình Cẩm Chi kìm lòng không đậu ôm cổ Dung Tự.

"Cắt." Đạo diễn kêu một tiếng: "Cô Trình, động tác."

Cảnh này Vi Thành cần phải đẩy Cổ tiểu thư ra, bị Cổ tiểu thư ôm hôn, sau khi xô đẩy là hoàn thành cảnh này. Kết quả Trình Cẩm Chi bị Dung Tự hôn như thế, quên đẩy ra.

Sau khi hoàn thành cảnh này, Dung Tự lập tức xuất vai: "Chị cố ý sao?"

"Hả?"

Dung Tự nghiêng người, đi khỏi ống kính máy quay. Trình Cẩm Chi quay đầu lại, thấy Cao Y, vẻ mặt Cao Y có hơi phức tạp. Đầu óc không quá tốt của Trình Cẩm Chi bắt đầu hoạt động, lẽ nào Dung Tự hiểu lầm nàng coi Dung Tự như lá chắn? A này, nàng không biết Cao Y ở phía sau đâu. Trình Cẩm Chi bị Cao Y đột nhiên xuất hiện làm tức chết rồi, nàng cũng không biết tại sao mình giận như vậy, nhìn cũng không nhìn, trực tiếp vẫy vẫy tay, bảo DC đem Cao Y đi.

Trình Cẩm Chi muốn giải thích với Dung Tự, lại không biết giải thích thế nào, giải thích từ đâu. Trông Dung Tự cũng có vẻ như không có gì. Buổi tối lúc ăn cơm, vẫn gắp thức ăn cho nàng, múc canh cho nàng như thường lệ. Vậy hẳn là không có chuyện gì nhỉ? Trình Cẩm Chi không đầu không đuôi thở dài một hơi.

"Cuối tuần chị sẽ đến câu lạc bộ kịch Đại Thiên báo danh, em có hứng thú không?" Trình Cẩm Chi hỏi, hỏi hơi có cảm giác như lấy lòng Dung Tự.

"Có."

Câu lạc bộ kịch Đại Thiên, là câu lạc bộ có nguồn gốc từ hãng sản xuất phim Đại Thiên, do học trò của bà nội mở. Lúc trước Trình Cẩm Chi đến báo danh, chủ tịch cũng không bảo Trình Cẩm Chi làm gì, chỉ bảo nàng làm quen với hình thức diễn kịch và luyện lời thoại trước. Lời thoại là thứ cực kì căn bản nhất, hôm đó chỉ thấy chủ tịch Cung đang giáo huấn: "Thực sự bây giờ tiểu sinh tiểu hoa đán "hạnh phúc" lắm, có người cùng tuổi phối hợp thử lời thoại."

Hai hôm nay, chủ tịch thấy nàng không kém lắm, gọi nàng đến diễn thử. Mấy hôm nay là diễn "Nữ Phò mã". Cải biên từ Hoàng mai kịch*, để phù hợp với giá trị quan của hiện tại, cải biên khá nhiều. Phụ thân quan huyện bị bắt vào ngục, nữ chính Phùng Tố Trân dâng cáo trạng nhưng vô ích, cơ duyên trùng hợp, vào kinh dự thi, thi đậu trạng nguyên. Tài hoa kinh diễm, ở trong triều khéo léo đẩy lùi người Man Di, được công chúa mà thánh thượng yêu thương nhất ngắm trúng, làm Phò mã. Sau đó từ chỗ phụ thân lôi ra Liễu Hiền Vương cấu kết với người Man Di, âm mưu rình mò vương vị. Trải qua một phen trắc trở, nữ chính minh oan cho phụ thân, cũng lấy lại thân phận nữ nhi, trở thành nữ trạng nguyên được các triều đại tán dương.

*Hoàng mai kịch còn gọi là Hoàng mai điệu, là một loại kịch vui của địa phương, nội dung của nó phổ thông, hình thức linh hoạt, phong cách tươi tắn khúc điệu du dương uyển chuyển.

Trình Cẩm Chi xem kịch bản suýt ngủ, này có gì thú vị, không phải bình mới rượu cũ, vẫn là mùi vị đó sao?

"Dưới ánh dương quang, không có gì mới mẻ." Chủ tịch Cung vỗ tay một cái, động viên nói rằng: "Xài tới xài lui, vẫn là chuyện đó, khiến mọi người thấy điểm sáng là cách diễn của mấy đứa."

"Xốc tinh thần lên, tướng tá này uổng công tập luyện." Chủ tịch Cung chỉ vào nam sinh hàng phía trước: "Em em, đứng thẳng."

"Chủ tịch Cung, em đứng thẳng này."

"Đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, em vầy cũng có người hâm mộ?"

Nam sinh lập tức nghẹn đỏ mặt, Trình Cẩm Chi lò đầu, ồ? Ai nhỉ? Trình Cẩm Chi có ấn tượng, à đúng, là nam chính hợp tác với Hạ Dữu, Hoa Dung Mãn Thành Lâu?

Lần này Trình Cẩm Chi đã biết, lớp tập luyện này đơn giản là lớp nghiệp dư thôi, chuyên tạo điều kiện cho diễn viên trong ngành giải trí luyện tập.

"Đợi chút kiểm tra kĩ năng cơ bản, hai người ghép thành một nhóm đi lấy số." Ý của chủ tịch Cung, đại khái là tuyển chọn diễn viên.

"Dung Tự, em diễn chung với chị đi."

"Em chưa tiếp xúc với nó." Đây vẫn là lần đầu tiên Dung Tự đến câu lạc bộ kịch.

"Không sao, chị cũng không biết, mình cũng không có nhắm đến nhân vật chính. Diễn tí hoa cỏ..."

"Nói gì." Lúc này thầy Ngô Dịch đã đến, vừa lúc nghe Trình Cẩm Chi "động viên" Dung Tự, ông dở khóc dở cười vỗ đầu Trình Cẩm Chi: "Không phải bình thường em rất thích chơi trội sao? Tiền đồ."

"Thầy, thầy xuất hiện từ đâu vậy?"

"Nói gì vậy, thầy là chỉ đạo võ thuật ở đây."

"Chào thầy." So với Trình Cẩm Chi, Dung Tự có phép tắc hơn, lập tức chào hỏi giáo viên.

"Dung Tự đúng không?" Ngô Dịch lập tức nhận ra Dung Tự: "Sinh viên năm thứ nhất của trường ta, thầy có thấy em biễu diễn quân sự, rất tốt."

"Thầy Ngô, em từng học lớp chỉ đạo võ thuật của thầy, em rất thích lớp của thầy."

"Ừ, thầy thích học sinh có thái độ nghiêm chỉnh như em. Có thể làm nghiệp lớn."

Trình Cẩm Chi nghe khinh bỉ trong lòng, té ra là bắt đầu diễn tình thầy trò ở câu lạc bộ kịch.

"Em Dung, em thực sự muốn ghép đôi với Trình Cẩm Chi sao? Thầy sợ..." Nói đến phần sau, Ngô Dịch còn nói thêm.

"Thầy, thầy nói gì vậy? Hóa ra một đàn chị còn có thể kéo chân đàn em?" Trình Cẩm Chi chen miệng.

"Tự em cũng biết?"

"..." Người xấu! Toàn là người xấu!

"Không phải." Dung Tự nhìn thoáng qua Trình Cẩm Chi: "Đàn chị rất có tố chất chuyên nghiệp."

***

Cao Y bị khiêng đi: Nhưng tôi đã làm sai chuyện gì? Tôi cũng không muốn, là tác giả là tác giả! Tôi muốn...

Ngao Tạng: Câm miệng.

Cao Y:... (Có công lý không? Nữ chính thì ngon à? Chính văn chảnh cũng thôi đi, chuyện hậu trường vẫn muốn kiểm soát tôi? Tôi sẽ nói tôi sẽ nói tôi vẫn nói một đoạn dài hừ.)

Kim chủ:... Tác giả ra đây, ngươi bị trí não chậm phát triển à? Đánh dấu ngoặc thì chúng ta sẽ không thấy đúng không?

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130: Dứt khoát.
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 190: Khí huyết dồi dào.
Chương 191: Sống chung.
Chương 191
Chương 192: Có hơi ngọt.
Chương 192
Chương 193: Miệng quạ đen.
Chương 193
Chương 194: Đấu đá ngầm.
Chương 194
Chương 195
Chương 196: Muộn tao.
Chương 196
Chương 197: Mê đắm.
Chương 197
Chương 198
Chương 199: Lời cầu hôn thứ hai.
Chương 199
Chương 200: Dừng xe.
Chương 202: Ý chí sắt đá.
Chương 203: Mang thai.
Chương 205: Tỉnh dậy.
Chương 206: Sống sót sau tai nạn.
Chương 208: Sinh.
Chương 209: Tên của em.
Chương 210: Trò chơi nhập vai.
Chương 211: Quà kết hôn.
Chương 212: Đau.
Chương 213: Ngao biến thái.
Chương 214: Hôn lễ.
Chương 215: Tôi không phải quái vật.
Chương 216: Kiếm tiền ổn định không bao giờ lỗ.
Chương 217: HE với đối thủ một mất một còn.
Chương 218: Phiên ngoại.

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 18
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...