Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Trọng Sinh HE Với Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 205: Tỉnh dậy.

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Bác sĩ nói Cẩm Chi sẽ phụ thuộc vào hai ngày này, mỗi ngày Dung Tự đều canh trong phòng bệnh. Nếu không phải mang thai, có thể Dung Tự sẽ nằm nghỉ ngơi ở đầu giường. Thời gian nghỉ ngơi của cô cũng không lâu, canh thời gian rất chuẩn, cảm thấy đủ rồi sẽ đến phòng bệnh. Hôm nay mới nằm sấp xuống giường, cô đã nghe thấy tên mình. Rất rất nhỏ, cô lập tức đứng dậy. Những ngón tay của cô run rẩy, đầu ngón tay lướt nhẹ qua khóe mắt Cẩm Chi. Cẩm Chi chảy nước mắt.

Chẳng mấy chốc, các bác sĩ nối đuôi nhau đến, họ bắt đầu kiểm tra toàn diện tình trạng sức khỏe của Cẩm Chi.

"Dung Tự, em lạnh không?" Cẩu Vũ thấy Dung Tự ôm cánh tay.

"Không lạnh." Những ngón tay của Dung Tự vẫn đang run rẩy. Đã bao lâu Trình Cẩm Chi không có tình trạng như vậy? Dung Tự không biết đây là tin tốt hay là... Trong phòng bệnh nhét đầy bác sĩ và những tiếng thảo luận nhỏ, rõ ràng bệnh tình của Trình Cẩm Chi lại một lần nữa gây ra tranh cãi giữa các bác sĩ. Ngay từ lúc trước, sau khi kết thúc cuộc phẫu thuật đầu tiên, bác sĩ thấy cơ thể của Trình Cẩm Chi hồi phục, có ngay suy đoán tự phục hồi của Trình Cẩm Chi. Không nghĩ rằng thông số về tình trạng sức khỏe đột ngột giảm xuống, cấp cứu lại đã hấp hối. Hai ngày này, bệnh viện cũng đưa ra giấy thông báo bệnh tình nguy kịch. Sinh mạng của Trình Cẩm Chi bây giờ, chỉ duy trì dựa vào những thiết bị tiên tiến nhất. Rốt cuộc là một điều tốt hay điều xấu, không ai biết, Dung Tự và Trình gia chỉ vô cùng lo lắng chờ đợi ngoài hành lang. Ôn Khởi Vân thấy Dung Tự gầy yếu, cởi áo khoác của mình, dường như muốn đưa cho Dung Tự. Trước kia bà sẽ không chú ý đến Dung Tự, dù chú ý Dung Tự, bà vẫn lờ đi. Bây giờ thì khác, Dung Tự đang mang thai. Cha Trình ngăn động tác của mẹ Trình, thời tiết bây giờ đã lạnh, hành lang cũng không có điều hòa. Cha Trình cởi áo khoác của mình, để Hạ Dữu khoác thêm cho Dung Tự: "Dung Tự, con còn chịu được không?"

Trình Hoài Nam cũng không yêu cầu Dung Tự đi nghỉ ngơi, ông biết Cẩm Chi đang trong tình trạng như vậy, Dung Tự cũng không nghỉ ngơi được.

"Chịu được." Dung Tự gật đầu: "Áo này..."

Dung Tự định trả lại cho Trình Hoài Nam, cô cũng không lạnh.

"Con khoác lên đi. Đừng để đứa bé bị lạnh."

Trình Hoài Nam nói vậy, Dung Tự cũng không tiện từ chối. Cô gật đầu, hơi hơi kéo áo, che bụng của mình.

"Tình trạng của cô Trình, hơi đặc biệt một chút." Các bác sĩ ở trong phòng bệnh nửa buổi tối, đi ra với một kết luận như vậy. Cơ thể của Trình Cẩm Chi có khuynh hướng hồi phục, nhưng rất khó để đánh giá, khiến gia đình vui mừng một trận. Trình Hoài Nam và Ôn Khởi Vân cũng đi theo bác sĩ, tìm hiểu tình hình cụ thể của Trình Cẩm Chi. Dung Tự đẩy cửa phòng bệnh ra, ngồi cạnh Trình Cẩm Chi một lúc. Mấy giờ trước, cô còn nghe được tiếng gọi mỏng manh của Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi gọi cô Tự Nhi, khuôn mặt tái nhợt, dường như đang mơ một giấc mơ đau khổ: "Cẩm Chi, có phải chị đang đau ở chỗ nào không?"

"Dung Tự, em đi nghỉ ngơi đi. Ở đây có tôi và Cẩu Vũ." Hạ Dữu khuyên nhủ. Cô và Cẩu Vũ đã khuyên Dung Tự cả buổi tối.

Dung Tự lặng im một lúc, nhẹ nhàng nắm lấy tay Trình Cẩm Chi: "Để chị ấy ở bên tôi thêm một lúc."

Dung Tự đã như vậy rất lâu rồi, trong thời gian đó Hạ Dữu cũng từng mời bác sĩ tâm lý cho cô. Đối với người tự ràng buộc nghiêm khắc như Dung Tự, ngay cả bác sĩ tâm lý cũng không thể ra tay, chỉ có thể dạy Dung Tự một số cách làm thanh thản tinh thần.

"Tình hình của Dung Tự, thực sự rất có vấn đề." Ra phòng bệnh, Cẩu Vũ nói với Hạ Dữu: "Lần trước, cậu thực sự mời bác sĩ tâm lý cho em ấy à? Em ấy ở trong đó bao lâu?"

Ban đầu Cẩu Vũ cũng rất lo lắng cho Dung Tự, sau đó Dung Tự ra nước ngoài thụ thai, cô an tâm hơn một chút. Nếu Trình Cẩm Chi thực sự có điều bất trắc, Dung Tự cũng có thể nghĩ đến đứa con, sẽ không có hành động gì cả. Nhưng nhìn tình hình hiện tại, không cảm thấy tốt hơn, ngược lại càng tệ hơn.

Hạ Dữu im lặng một lúc mới mở miệng: "Không phải tình hình hôm nay của Cẩm Chi đã chuyển biến tốt hơn sao?"

"Đừng nói mình máu lạnh. Trình Cẩm Chi thế này, chỉ có thể chuẩn bị cho điều xấu nhất." Cẩu Vũ nhìn phòng bệnh, cúi đầu.

"A Cẩu..."

"Đừng nhìn mình. Cậu nhìn mình, mình sẽ khóc." Cẩu Vũ quay mặt đi: "Một năm rồi lại một năm, cậu nói thử đây là chuyện gì chứ?"

Hạ Dữu không thể làm gì khác hơn là kéo vai Cẩu Vũ. Có lẽ chờ đợi một đêm, khiến hai người đều hơi mệt mỏi. Dường như Hạ Dữu muốn nói để Cẩu Vũ thả lỏng một chút: "Còn chưa nói, lễ đính hôn của cậu và Thiên Hậu làm sao bây giờ."

"Không làm."

"Không phải dì cũng hối các cậu sao?"

Cẩu Vũ nhìn phòng bệnh, Hạ Dữu nhìn theo ánh mắt của cô, có vẻ đã hiểu: "Cậu lấy Trình Cẩm Chi làm bia đỡ đạn?"

"Dù sao thì Trình Cẩm Chi cũng đừng nghĩ sẽ trốn được một phần tiền. Mình muốn lấy một phần lớn của cậu ấy."

Quả thật Cẩu Vũ đã nói chuyện đính hôn với Phó Tân Bạch, hiện tại cô thực sự không có tâm trạng để chuẩn bị chuyện này. Cẩu Vũ thừa nhận phẩm hạnh của bản thân không tốt, cả đời này cũng không có mấy người bạn. Tuy bình thường cô và Trình Cẩm Chi hay đấu võ mồm, nhưng phải nói, Trình Cẩm Chi cũng coi như bạn bè của cô. Khi nói muốn dời thời gian, Phó Tân Bạch còn nhìn cô chằm chằm. Vì chuyện đính hôn năm nay, Phó Tân Bạch chạy trước chạy sau, sắp xếp hết mọi chuyện trong ngoài. Mà Cẩu Vũ chưa từng làm bất cứ điều gì, chỉ chờ ngày đính hôn, xuất hiện. Cứ như vậy, Cẩu Vũ cũng nói không có tâm trạng. Cẩu Vũ "không có tâm trạng", tất cả những thứ Phó Tân Bạch chuẩn bị đều phải lật đổ làm lại: "Em vẫn không muốn kết hôn với chị?"

Nói câu này, Phó Tân Bạch trốn khoảng mấy ngày. Một thời gian trước xuất hiện ở bệnh viện để thăm Trình Cẩm Chi. Sau khi Cẩu Vũ Hạ Dữu thu xếp Dung Tự ổn thỏa, họ tự trở về phòng. Khi Cẩu Vũ vừa mở đèn khách sạn, cô nghe thấy tiếng bụp bụp của sâm banh. Những dải ruy băng nhẹ nhàng bay trên đầu Cẩu Vũ, Cẩu Vũ vốn rất mệt, bị tiếng bụp bụp của sâm banh làm tỉnh ngủ. Chẳng bao lâu cô được một nhóm người vây quanh, những người này còn mặc một bộ váy cưới lên người cô. Đẩy đám người ra, người đầu tiên xuất hiện là mẹ cô.

"Mẹ, không phải mẹ ở quê sao?"

"Mẹ mới đi nửa đường, Tân Bạch đã đưa mẹ trở lại." Mẹ cô mặt mày rạng rỡ.

Quả nhiên Phó Tân Bạch nhảy ra, cô biết chắc chắn Phó Tân Bạch không thể thoát khỏi liên quan với cảnh náo nhiệt này. Phó Tân Bạch mặc váy cưới, lấy nhẫn từ túi áo của Cẩu Vũ ra.

"Làm gì?" Cẩu Vũ rụt tay.

"Đính hôn đó." Phó Tân Bạch nói: "Thậm chí chị còn mời cha xứ đến bệnh viện."

Nói, một vị cha xứ đeo ruy băng xuất hiện. Tay còn cầm một cuốn sách thật dày, tình tiết câu chuyện hơi huyền diệu. Và khi vị cha xứ nhìn cô còn có phần... thương hại khó hiểu? Đến khi cha xứ đi, Cẩu Vũ mới biết, Phó Tân Bạch nói với cha xứ, không bao lâu nữa vợ của cô sẽ rời khỏi nhân gian. Không lâu sau đó, Cẩu Vũ cầm gối trên giường, đánh Phó Tân Bạch chạy từ phòng bệnh ra tới ban công.

"Không phải chị lấy được cảm hứng từ Cẩm Chi sao? Chị không cố ý nói dối với cha xứ." Phó Tân Bạch còn thanh minh.

Cuối cùng vẫn do mẹ Cẩu mặt mày rạng rỡ đến khuyên can. Trông mẹ Cẩu không hề giống khuyên can, luôn cảm thấy như lão hoài an úy*. Sau nửa đêm, Cẩu Vũ cũng không ầm ĩ với Phó Tân Bạch nữa, ngã thẳng xuống một bên. Mẹ Cẩu cũng đến khách sạn ở gần đó nghỉ ngơi. Phó Tân Bạch cởi váy cưới, để Cẩu Vũ tựa trên người mình: "Tất cả bạn bè nên mời, chị đã mời hết. Tất cả đều phối hợp với em."

*Lão hoài an úy: Chỉ đã nhận được kì vọng mà trưởng bối đặt vào hậu bối.

Cẩu Vũ thở dài.

"Sao vậy?"

"Chị nhận được điều chị mong muốn, còn một người, bụng lớn mất hồn mất vía canh chừng."

"Em nói cô Dung?"

"Nếu không thì là ai? Cũng không biết Trình Cẩm Chi có thể tỉnh không." Cẩu Vũ nói: "Lỡ như không tỉnh được, vậy sợ là Dung Tự... cũng sắp."

Nhiều năm như vậy, hai người họ quanh co nhấp nhô không ổn định, vất vả lắm mới được ở bên nhau, Trình Cẩm Chi lại gặp chuyện này.

Phó Tân Bạch vỗ vỗ vai Cẩu Vũ, lặng im một lúc mới lên tiếng: "Sẽ tốt hơn."

"Ban đầu còn muốn Trình Cẩm Chi tỉnh lại, đưa một phần tiền. Bây giờ tốt rồi, chị cũng làm rồi."

"Vậy thì có gì đâu, đợi em ấy tỉnh lại, mình sẽ làm lại một lần nữa." Phó Tân Bạch ôm đầu Cẩu Vũ: "Đến lúc đó, chắc con của họ cũng đã sinh ra, có thể tung hoa cưới cho mình."

Cẩu Vũ liếc mắt: "Vậy chị cũng thất đức quá, con người ta mới bây lớn."

"Dù sao Cẩm Chi cũng không thoát làm phù dâu được. Để Cẩm Chi làm phù dâu, còn đồng bọn Hạ Dữu của em nữa."

"Không phải bên nhóm chị em siêu mẫu của chị đòi làm phù dâu à?"

"Có cách nào đâu." Phó Tân Bạch lắc chiếc nhẫn trên tay Cẩu Vũ: "Giờ chị gả cho chó thì theo chó, mọi việc chỉ có thể theo ý em."

Phó Tân Bạch này tâm địa gian xảo, dây dưa nhiều năm như vậy, cũng không có sức dây dưa với Phó Tân Bạch nữa, tạm thời tin một lần đi.

"Tự Nhi." Trình Cẩm Chi cứ đứng tại chỗ như vậy, nhìn Dung Tự đi xa. Có phải nàng mơ một giấc mộng không? Trong mộng quấn quýt si mê một phen với đối thủ một mất một còn này? Trợ lý của Dung Tự cũng không đưa nàng về bệnh viện, chỉ lạnh lùng hỏi nàng có ổn không. Đợi nàng gật đầu, trợ lý cũng đi ngay. Theo trí nhớ, quả nhiên Trình Cẩm Chi trở về căn phòng trọ nhỏ bé không duỗi chân được của nàng. Hình như phòng trọ bị dột, có một lớp nước trên sàn, Trình Cẩm Chi mặc đồng phục bệnh nhân, chỉ có thể tìm một chỗ hơi sạch để ngồi xuống. Dung Tự chưa bao giờ nhìn nàng xa lạ như thế. Dung Tự gọi nàng là cô Trình, mà không phải là Cẩm Chi. Mơ một giấc mộng hạnh phúc, thái độ của Trình Cẩm Chi đối với Dung Tự thay đổi nghiêng trời lệch đất, mà người ta lại không hề có ấn tượng gì về nàng. Trình Cẩm Chi co chân lại, vùi vào đầu gối của mình. Nàng không biết mình đang ngủ hay thế nào. Dù sao nàng vẫn giữ tư thế này, giữ nó trong một thời gian dài. Cuộn mình là tư thế nguyên thủy cũng như an toàn nhất.

"Cẩm Chi."

Trình Cẩm Chi nghe được tiếng gọi khe khẽ, nàng ngẩng đầu lên, phát hiện thế giới xung quanh lại thay đổi long trời lở đất. Không còn là căn phòng trọ bé nhỏ của nàng, mà là một không gian rất xám, trời và đất đều là màu xám. Trình Cẩm Chi giơ tay lên, hình như đầu ngón tay của nàng có nhịp đập ấm áp.

"Con của mình." Giọng nói rất dịu dàng, rót vào tai Trình Cẩm Chi.

Con? Con gì? Trình Cẩm Chi chưa kịp phản ứng, nhưng ngón tay của nàng không thể không chạm vào. Xúc cảm mềm mại. Trong những cơn ù tai, Trình Cẩm Chi hơi mở mắt ra, mắt nàng không mở to lắm, chỉ gắng gượng mở một khe nhỏ. Nàng thấy Dung Tự, khuôn mặt của Dung Tự gầy nhỏ hơn rất nhiều.

"Cẩm Chi!" Nàng nghe được tiếng gọi ầm ĩ của Dung Tự. Dung Tự nắm chặt bàn tay của nàng.

Đôi mắt của Trình Cẩm Chi chuyển động rất khó khăn, vừa chuyển, không ngờ lại thấy được hình dáng cái bụng của Dung Tự. Nàng lại đang nằm mơ sao?

Trình Cẩm Chi muốn giơ ngón tay của mình lên, muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra với cái bụng của Dung Tự. Nàng mới ngủ bao lâu, đã bị bà gái hoang nào làm to bụng. Hình như bà gái hoang là sai, Dung Tự lại có thằng đàn ông hoang? Giọng của Trình Cẩm Chi, thiếu chút nữa nghẹn lại.

Vất vả lắm mới tỉnh dậy, người yêu lại mang vẻ vô cùng căm phẫn. Vì Dung Tự quá kích động, giải thích cũng hơi lắp bắp: "Em mang thai, là con của chị."

"Nói bậy!" Nằm mấy tháng, sau khi tỉnh dậy không phải là tâm sự với nhau. Rõ ràng trong mơ, Trình Cẩm Chi còn có thể ôm lưng của Dung Tự, nói rất nhớ em. Bây giờ tỉnh dậy, chiều hướng đã đổi thành cái này.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130: Dứt khoát.
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 190: Khí huyết dồi dào.
Chương 191: Sống chung.
Chương 191
Chương 192: Có hơi ngọt.
Chương 192
Chương 193: Miệng quạ đen.
Chương 193
Chương 194: Đấu đá ngầm.
Chương 194
Chương 195
Chương 196: Muộn tao.
Chương 196
Chương 197: Mê đắm.
Chương 197
Chương 198
Chương 199: Lời cầu hôn thứ hai.
Chương 199
Chương 200: Dừng xe.
Chương 202: Ý chí sắt đá.
Chương 203: Mang thai.
Chương 205: Tỉnh dậy.
Chương 206: Sống sót sau tai nạn.
Chương 208: Sinh.
Chương 209: Tên của em.
Chương 210: Trò chơi nhập vai.
Chương 211: Quà kết hôn.
Chương 212: Đau.
Chương 213: Ngao biến thái.
Chương 214: Hôn lễ.
Chương 215: Tôi không phải quái vật.
Chương 216: Kiếm tiền ổn định không bao giờ lỗ.
Chương 217: HE với đối thủ một mất một còn.
Chương 218: Phiên ngoại.

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 205: Tỉnh dậy.
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...