Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Trọng Sinh HE Với Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 6

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Trình Cẩm Chi thế này, Dung Tự cũng nhìn bộ dạng trần như nhộng của bản thân, ngay lập tức có cảm giác kì lạ. Chuyện thế này, rõ ràng luôn là Trình Cẩm Chi ép cô, hiện giờ trở thành cô ép ngược lại Trình Cẩm Chi. Dung Tự đứng lên, cô mặc áo choáng tắm vào, động tác hơi mạnh, có vẻ như trong lòng cực kì khó chịu.

"A này..."

Dung Tự vừa đặt tay lên tay vịn cửa, giọng nói yếu ớt của Trình Cẩm Chi truyền đến từ phía sau.

Dung Tự quay đầu, cô nhìn Trình Cẩm Chi, hối hận?

"Em... chị... em mặc áo choàng tắm của chị..."

Trình Cẩm Chi vừa dứt lời, cánh cửa đã bị đóng sầm.

... Vốn là bình thường, bụng Trình Cẩm Chi cũng quýnh lên, bản thân vừa thể hiện ra vẻ ngây thơ, thực sự là quá giả tạo. Sau khi phá sản, ăn "chay" lâu quá, đã không thể quay lại cảm giác "không sợ gì cả" được nữa.

Trình Cẩm Chi nhặt áo choàng tắm của Dung Tự lên, áo của Dung Tự đã ướt. Trông có vẻ lớn, Dung Tự cao hơn nàng. Thật là, một cô gái mười mấy tuổi, cũng không biết ăn gì để lớn. Rõ ràng là ăn ít như vậy.

Còn chưa mặc vào, một cái áo choàng tắm sạch sẽ được nhét vào cửa: "Mặc vô."

"Ừ." Hóa ra... Dung Tự đi ra ngoài lấy áo cho nàng.

Lúc đi ra Dung Tự đang ngồi trên sô pha, đôi chân thon dài gập lại đặt trên sô pha, trên bàn còn để một hộp thuốc. Có vết bầm trên bắp chân Dung Tự. Chẳng lẽ do nàng mới đẩy?

Tóc Dung Tự còn hơi ướt, cô giơ tay vén tóc ra sau tai, để lộ cái tai phấn hồng.

"Muốn chị giúp em thoa thuốc rượu không?" Trình Cẩm Chi chậm chạp bước đến.

Dung Tự không nói gì, Trình Cẩm Chi ngồi ngay xuống cạnh Dung Tự, đưa tay lấy rượu thuốc của Dung Tự: "Tin chị đi, đảm bảo tay đụng bệnh hết."

Tay đụng bệnh hết... Sao có cảm giác đen tối, đặc biệt khi ở trước mặt Dung Tự. Trình Cẩm Chi lập tức khống chế lời nói của mình.

Đời trước, mỗi lần Trình Cẩm Chi trải qua gian khổ khó khăn quay xong phim, cả người cũng sẽ bị bầm. Có lẽ do trước kia được nuông chiều từ nhỏ, da vẻ cực kì mềm mịn. Sau đó nữa, nàng cũng hỏi đoàn làm phim lấy một chai thuốc rượu hoặc là cao dán, xoa xong thì tiếp tục quay cảnh tiếp theo. Lúc đầu còn chưa biết, càng xoa càng sưng, sau đó từ từ nắm được kĩ thuật và thời gian, cuối cùng cũng có thể làm lưu thông máu tan máu bầm.

Trình Cẩm Chi đổ thuốc rượu vào lòng bàn tay, vỗ vỗ, động tác rất tự nhiên. Nàng nhẹ nhàng giữ đùi phải của Dung Tự, vừa nhìn vết bầm tím trên đùi phải của Dung Tự, sưng to một cục so với chân trái: "Chị mới..."

"Không phải chị." Dường như Dung Tự biết Trình Cẩm Chi đang nghĩ gì, cô ngừng một chút: "Hai hôm trước, em nhận đóng thế."

"Không phải chị đã mở tài khoản cho em sao?"

"Tiền của chị, em mượn."

"Vậy em cũng không cần thiết đóng thế ..."

Dung Tự cúi đầu: "Em không biết gì hết, cần kinh nghiệm."

Trình Cẩm Chi ngẩn người, Dung Tự lại có thể thẳng thắn thành khẩn nói mình không hiểu như thế, tuổi này không phải cái tuổi giành mạnh háo thắng nhất sao?

"Em ráng chịu một chút, có thể hơi đau."

Vẻ mặt Dung Tự không có gì thay đổi, sau một lúc lâu cô mới mở miệng: "Chị có người bên ngoài rồi à?"

"Không..."

"Xạo."

"Chị..."

"Vậy sao chị không chạm vào em? Chán rồi sao?" Giọng Dung Tự rất ôn hòa, như đang nói một chuyện rất bình thường.

"Em đang nói chuyện nhập học của em à?" Lúc này Trình Cẩm Chi mới phản ứng được, hóa ra tất cả những hành động vừa nãy của Dung Tự, chẳng qua là để "giữ lại" nàng.

"Ở trong trường tiện lắm, sáng sớm còn phải luyện giọng." Trình Cẩm Chi nói: "Đi đi về về, mệt lắm, còn không bằng để dành thời gian để đọc sách hay gì đó."

Nói thêm mấy câu, Trình Cẩm Chi cảm thấy mình đã trở thành "người mẹ tốt muốn đưa cô con gái giận dỗi đi học". Nàng nhanh chóng chặn lại cái ảo giác này, hiện giờ nàng mới chỉ hai mươi, được chứ?

"Chị không chán em."

Trình Cẩm Chi nói một câu như vậy, Dung Tự mới thả lỏng, cô ngước mặt: "Ừ."

Thoa thuốc rượu cho Dung Tự xong, Trình Cẩm Chi đi rửa tay. Rửa xong trở lại, Dung Tự còn ngồi trên sô pha.

"Em ngủ ở đây đi, chị qua... phòng bên cạnh." Vừa đi đến cửa, Trình Cẩm Chi lại cảm thấy sai. Khỉ! Đây là nhà nàng! Tại sao mỗi ngày nàng phải ngủ phòng bên cạnh!

Trình Cẩm Chi lại quay trở lại, đúng, nắm chặt cảm xúc không hài lòng này. Vừa xông tới trước mặt Dung Tự, Dung Tự ngẩng đầu. Nhìn biểu cảm lạnh nhạt của Dung Tự, cảm xúc của Trình Cẩm Chi như quả bóng bị thổi căng, đột ngột bị chích nổ.

"Em... em ngủ phòng bên cạnh." Đối diện với đôi mắt trầm tĩnh của Dung Tự, Trình Cẩm Chi bị nói lắp, hình như giống "cưu chiêm thước sào*" vậy.

*Cưu chiêm thước sào: Chim cưu chiếm tổ chim khách, chim cưu là một họ thuộc bộ bồ câu hết sức vụng về, không biết làm tổ, thường dùng vũ lực chiếm đoạt tổ của chim khách. Nghĩa bóng: Một người dùng sức mạnh hoặc thủ đoạn để cướp lấy nhà cửa hoặc vị trí của người khác.

"Ừ."

Trình Cẩm Chi đàng hoàng đưa Dung Tự đến cửa phòng: "Ngủ ngon."

"Khi nào "Cô gái Vi Thành" khởi động máy?"

"Nếu em sẵn sàng rồi, có thể khởi động máy."

"Em không có ý kiến."

"Ừ, mai chị bảo DC liên hệ với đạo diễn."

"Ừ, ngủ ngon."

"Chúc em có giấc mơ đẹp." Trình Cẩm Chi nói.

Dung Tự liếc mắt nhìn Trình Cẩm Chi: "Mong vậy."

Nói xong đi ngay, cũng không quay đầu lại, Trình Cẩm Chi nhìn mấy giây cũng đóng cửa lại.

Dung Tự không có đồ đạc gì để thu dọn, nhãn hiệu trên vali cũng chưa gỡ, ở trong chỉ có mấy bộ quần áo.

"A Uy làm gì vậy? Đồ dùng hằng ngày cũng không mua." Vali thực sự quá trống, đi du lịch cũng phải đem kem chống nắng chứ? Huống chi là đổi nơi sống.

"Trường sẽ phát." Dung Tự đã tới trường một lần, chủ yếu là làm quen với hoàn cảnh trong trường.

"Trường học toàn mua đồ dởm phát để kiếm lời." Trình Cẩm Chi đóng vali của Dung Tự lại: "Nếu em thấy có gì đó không tiện, chị với em đi mua."

"Chị không đến lớp sao?"

Trình Cẩm Chi rụt đầu lại, Dung Tự này hôm qua còn nghĩ nàng có người bên ngoài, hiện giờ chủ động chê ngược lại nàng?

"Chị có môn tiết bảy tám, buổi sáng có thể đi mua đồ dùng hằng ngày với em, còn quần áo nữa." Nói đến quần áo, Trình Cẩm Chi lại hăng hái: "Con người phải dựa vào ăn mặc, em cũng không phải học ở trường bình thường. Ít quần áo đó, sao thể hiện phong cách riêng được, dù gì đi ra ngoài cũng là ngôi sao."

Dung Tự cúi đầu, nhìn vali của mình một lúc, lại nhìn Trình Cẩm Chi: "Ừ, chị nói gì thì là đó."

"Chị thấy phong cách trước đây của em cũng khá tốt, quần áo trước đây của em đâu?"

"Bán."

Trình Cẩm Chi há hốc miệng, ngay cả quần áo cũng bán: "Nhà em nợ bao nhiêu tiền?"

"Không phải là một con số cụ thể, lãi đẻ lãi mỗi ngày." Hình như Dung Tự biết đầu óc Trình Cẩm Chi không tốt, cũng không nói quá phức tạp: "Hiện giờ mỗi ngày, em vừa đủ trả lãi của mỗi ngày."

"Chị bảo em đi học, có phải đang làm lãng phí thời gian của em không?"

"Tính theo góc độ lâu dài, không phải." Dung Tự ăn nói có trật tự.

Cuối cùng hiện giờ Dung Tự cũng bình thường chút, sẽ không gọi nàng là "chủ nhân", cũng không bám vào người nàng. Khoảng cách như vậy mới hợp với đối thủ một mất một còn chứ: "Vậy cũng tốt, quần áo trước đây của em cũng đơn giản quá, thanh niên phải tràn đầy năng lượng tuổi trẻ."

Như Trình Cẩm Chi, sống đến hơn bốn mươi tuổi, vẫn thích mặc quần áo màu sắc sặc sỡ, trễ ngực xẻ tà. Đương nhiên, đây cũng là một điểm để công chúng nói xấu nàng, kéo nàng và Hạ Dữu ra so sánh, nói nàng là bà già lòe loẹt, không hề biết cách ăn mặc trang nhã, không xứng với tuổi của mình. Trình Cẩm Chi có nhiều anti fan, dù làm công ích cũng sẽ có người xỏ xiên, nói là nàng dàn dựng.

Nghe Trình Cẩm Chi đĩnh đạc nói, Dung Tự đưa mắt nhìn quần áo của nàng. Trình Cẩm Chi mặc áo trễ ngực váy đỏ, trang điểm lộng lẫy, rất hợp với khí chất của nàng. Trước đây cô có gặp Trình Cẩm Chi một lần, khi Trình Cẩm Chi còn đang học trường nữ sinh. Trường nữ sinh nổi danh có truyền thống, ngay cả váy, cũng phải qua đầu gối. Hôm đó Trình Cẩm Chi bị đàn chị phạt đứng, nguyên nhân là do nàng đem váy đồng phục đi cắt, còn phá váy của đàn chị, kết quả khiến đàn chị lúng túng trước mặt mọi người. Như kiểu trường nữ sinh của các cô, học sinh mới đều do người lớn tuổi dẫn dắt, một kèm một, kỉ luật của trường vô cùng nghiêm khắc. Mấy thập niên mới có thể có một người kì lạ như Trình Cẩm Chi, khiến người ta vô cùng đau đầu. Hôm đó Dung Tự đến giao lưu, giáo viên hướng dẫn còn chỉ tay vào Trình Cẩm Chi đang bị phạt đứng: "Nhìn xem, đây là "thắng cảnh" của trường chúng ta."

Giáo viên hướng dẫn nói chưa dứt lời, Trình Cẩm Chi chỉ vào cuốn sách trên đầu, càng thẳng lưng, dường như càng nhiều người nhìn nàng thì nàng càng đắc ý vênh váo.

"Quần áo của chị, không hợp với em." Dung Tự lên tiếng.

Trình Cẩm Chi bật cười: "Chị biết, em muốn kiểu nữ thần thanh cao."

"Hơn nữa, em cũng mặc đồ của chị không vừa."

"Ừ, đúng." Vẻ mặt của Dung Tự không có thay đổi.

... Vốn định trêu Dung Tự, Trình Cẩm Chi nhìn Dung Tự, cũng cúi đầu nhìn ngực mình, nàng cảm thấy bị Dung Tự đùa ngược lại. Nàng ngẩng đầu nhìn Dung Tự, vừa lúc ánh mắt của Dung Tự và nàng chạm vào nhau. Trình Cẩm Chi lấy tay che ngực mình, thốt ra: "Em nhìn đâu?"

Dung Tự quay đi, kéo khóa vali.

Dung Tự bình tĩnh như vậy, ngược lại có vẻ như Trình Cẩm Chi quá mức căng thẳng: "A này, em như vậy, không nói gì cả, chị xấu hổ lắm."

Dung Tự đỡ tay vịn vali, lại nhìn Trình Cẩm Chi: "Khuôn ngực của chị, còn được."

"Còn được là ý gì?" Trình Cẩm Chi lập tức phản ứng lại, là rất đẹp mới đúng, gì mà còn được? Trình Cẩm Chi vẫn rất tự tin về ngực của mình.

"Cũng không tệ lắm."

Trình Cẩm Chi liếc một cái, muốn ngất đi: "Chị bảo em giải thích nghĩa à? Chị không hiểu tiếng Trung sao?"

Dung Tự không trả lời nàng, cúi đầu không biết nghĩ gì.

"Nói." Trình Cẩm Chi sắp bị Dung Tự kiệm lời làm bực muốn chết.

"Đẹp." Dung Tự bỗng nhiên nói, giọng nói rất có ý thỏa hiệp, đồng thời còn không quên bổ sung: "Em chưa thấy của người khác, nói chị đẹp cũng không quá đáng."

... Nhỏ thấy ghét.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130: Dứt khoát.
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 190: Khí huyết dồi dào.
Chương 191: Sống chung.
Chương 191
Chương 192: Có hơi ngọt.
Chương 192
Chương 193: Miệng quạ đen.
Chương 193
Chương 194: Đấu đá ngầm.
Chương 194
Chương 195
Chương 196: Muộn tao.
Chương 196
Chương 197: Mê đắm.
Chương 197
Chương 198
Chương 199: Lời cầu hôn thứ hai.
Chương 199
Chương 200: Dừng xe.
Chương 202: Ý chí sắt đá.
Chương 203: Mang thai.
Chương 205: Tỉnh dậy.
Chương 206: Sống sót sau tai nạn.
Chương 208: Sinh.
Chương 209: Tên của em.
Chương 210: Trò chơi nhập vai.
Chương 211: Quà kết hôn.
Chương 212: Đau.
Chương 213: Ngao biến thái.
Chương 214: Hôn lễ.
Chương 215: Tôi không phải quái vật.
Chương 216: Kiếm tiền ổn định không bao giờ lỗ.
Chương 217: HE với đối thủ một mất một còn.
Chương 218: Phiên ngoại.

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 6
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...