Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Túy Kim Trản - Cửu Thập Lục

Chương 22

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Lục Chí đang miễn cưỡng lê từng bước ra khỏi góc tường, còn chưa quỳ xuống đã nghe thấy hai chữ “roi gà”, lập tức trừng mắt nhìn A Vi, không thể tin nổi.

“Ngươi đã giết gà, đã vặt lông, vậy mà vẫn chưa thỏa mãn?” Hắn trợn mắt chất vấn, “Chẳng lẽ ta còn chưa đủ xui xẻo, nhất định phải bị đánh thêm một trận nữa sao?”

A Vi không chớp mắt, thản nhiên đối diện với ánh mắt hắn:

“Ta nửa đêm mua gà, giết gà, lại còn hầm canh, chỉ để thỏa mãn bản thân sao?

Sao hả?

Ngươi đi đá gà đánh cược thì không đáng bị đánh à?”

Lục Chí á khẩu.

Hôm qua hắn đã biết rồi, rằng nói thì hắn không nói lại biểu tỷ, mà đánh thì có khi cũng đánh không lại.

A Vi nhẹ nhàng dịch chân phải lên phía trước nửa bước, đầu mũi giày khẽ chạm đất, chậm rãi điểm xuống từng nhịp.

Lục Chí hiểu ý ngay.

Nếu hắn không tự giác quỳ xuống, thì mũi giày kia chắc chắn sẽ đá thẳng vào khoeo chân hắn.

Lục Chí rất thức thời, biết rõ hôm nay bị đánh là chuyện không tránh khỏi, nên dứt khoát buông xuôi, thà chịu ít đau một chút còn hơn.

Thấy vậy, A Vi liếc sang Lưu quản sự.

Lưu quản sự thấy không ai phản đối, đành cắn răng đi tìm một cây roi gà, đưa cho Lục Tuấn:

“Xin Thế tử tạm dùng tạm vậy…”

Đợi đến khi Tang thị nói sẽ tự đi phòng thu chi lấy bạc, Lưu quản sự gật đầu liên tục như mổ thóc, sau đó lập tức quay người rời đi.

Chuyện cha đánh con, không phải hạng người như ông ta có thể xem náo nhiệt được.

Tránh càng xa càng tốt.

Khi Định Tây hầu nghe tin tới dùng bữa sáng muộn, vừa bước vào đã thấy Lục Chí bị quất hai roi vào lưng, khiến gân xanh trên trán ông giật lên một cái.

May mà còn nhớ quy củ “cha đánh con, con đánh cháu”, nên Định Tây hầu vẫn bình tĩnh ngồi xuống, không lên tiếng can ngăn.

Lục Tuấn không phải người có nhiều sức lực, quất vài roi mà đã hụt hơi, bèn chống roi gà xuống đất, hỏi:

“Cá cược?

Ngươi lấy tiền ở đâu mà dám đi đánh cược ở Tướng Quân phường?”

“Lúc đầu chỉ đi xem cho vui, sau đó lấy tiền tiêu vặt thử tay một chút, vận may tốt nên thắng.” Lục Chí thành thật khai, “Sau này, khi Hắc Vũ Đại tướng quân lên sới, con thấy nó có tiềm năng, mà nó cũng rất giỏi, thỉnh thoảng con có thua ván khác, nhưng đều nhờ nó mà gỡ lại được.

Thật sự con chưa từng thua tiền, mà chính Đại tướng quân…”

Hắn còn chưa nói xong thì bị nghẹn họng.

Đại tướng quân đã bị róc xương hầm canh rồi.

Chết không nhắm mắt!

“Nghe xem!” Lục Niệm khẽ nghiêng người về phía Tang thị, giọng điệu châm biếm, “Còn làm ra vẻ đáng thương lắm!

Không thua tiền thì không gọi là cờ bạc sao?”

Tang thị mím môi.

Lục Chí mới đá gà chưa được một năm, lại chỉ mới mười hai tuổi, bản thân hắn cũng không có bao nhiêu tiền tiêu vặt.

Nàng không sợ hắn thua sạch bạc, mà sợ nhất chính là thái độ “đánh cược nhưng không xem đó là cờ bạc” của hắn.

Đây mới là điều chí mạng.

Tang thị nghiêm mặt hỏi:

“Ngươi đã thắng được không ít, vậy tiền đâu rồi?

Đã tiêu vào việc gì?”

“Giao thiệp với bạn học, mua chút đồ ăn vặt.” Lục Chí thoáng suy nghĩ, rồi nói tiếp, “Tháng Chạp là sinh thần ba mươi tuổi của mẫu thân, con muốn có thêm ít bạc để mua quà cho người…”

Dù có giận đến đâu, nghe câu này, Tang thị cũng không khỏi mềm lòng ba phần.

“Dù vậy cũng không thể đánh bạc.” Nàng kiên quyết lắc đầu, “Trước đây đã dạy ngươi rồi, có những thứ tuyệt đối không thể chạm vào.”

Bên cạnh, Lục Niệm chống má, nhàn nhạt nói:

“Không hổ là ruột thịt ruột rà.”

Tang thị hơi lúng túng, vốn tưởng đại cô nương đang nói nàng, nhưng lại thấy Lục Niệm giơ tay trỏ sang Lục Tuấn, rồi lại chỉ sang Lục Chí.

“Phụ thân thì ba chân bốn cẳng chạy đi dâng hiếu tâm cho sai người, nhi tử thì nhận ra mẫu thân, nhưng lại dâng nhầm thứ.” Lục Niệm thản nhiên kết luận, “Ngu ngốc y như nhau!”

Lục Tuấn lập tức quay phắt lại, trừng mắt:

“Ngươi có thể bớt gây rối không?”

“Ta gây rối?” Lục Niệm cười lạnh, “Nếu không có A Vi, thì ngươi còn chẳng biết con trai mình ra thể thống gì!

Giáo tử, giáo tử, chính ngươi là cây xiêu vẹo, thì dạy làm sao để con mình thẳng thắn được?”

Lục Tuấn nghẹn họng.

Đây là mắng hắn à?

Không phải, đây là chửi luôn cả ba thế hệ nhà hắn!

Nếu là lúc khác, Lục Tuấn nhất định sẽ đấu khẩu với Lục Niệm một phen.

Nhưng hôm nay, trong phòng toàn người nhà, mà trọng điểm là chuyện của Lục Chí, hắn không muốn dời sự chú ý, để biến thành loại điên loạn như Lục Niệm—hễ thấy chó chạy qua cũng muốn cầm gậy đánh—nên hắn dứt khoát ngồi phịch xuống ghế, nói với Tang thị:

“Đừng để ý đến nàng ấy, phu nhân cứ tiếp tục hỏi thằng nhãi này.”

Tang thị trấn định tâm thần, hỏi:

“Người đi đá gà với con gồm những ai?

Người nhà bọn họ có biết chuyện không?”

Lần này, Lục Chí không trả lời thẳng vào vấn đề:

“Là con làm sai, không liên quan đến người khác.

Con nhận sai là được, cần gì phải lôi kéo người khác vào?”

“Con không nói, chẳng lẽ A Đương cũng có thể không nói sao?” Tang thị lạnh giọng, “Cái gọi là kiên trì của con hoàn toàn vô dụng, cái gọi là trượng nghĩa của con cũng dùng sai chỗ.

Giống như việc con muốn mua quà sinh nhật cho ta, gốc đã sai, thì hoa sao có thể đẹp được?”

Bị trách mắng vẫn hơn bị đòn.

Lục Chí cúi đầu, không nói thêm gì nữa.

A Vi ngồi dựa vào Lục Niệm, chẳng có vẻ gì là sốt ruột.

Chỉ đến khi nghe thấy động tĩnh bên ngoài, nàng mới trao đổi ánh mắt với Lục Niệm.

Tằng thị đến rồi.

Quả nhiên đúng như dự liệu của họ.

Lần trước trong gia tế*, Tằng thị bị vấp ngã, dạo gần đây vẫn luôn tĩnh dưỡng, hầu như chưa từng rời khỏi Thu Bích viên.

Tạm thời Lục Niệm chưa tiện làm ầm lên mà tìm đến tận Thu Bích viên, nhưng nếu hai bên không chạm mặt, thì cũng chẳng thể kiếm cớ gây sự, chỉ có thể chờ cơ hội mỗi khi Tằng thị lộ diện.

Dù có muốn tránh né, nhưng nghe tin Lục Chí bị đánh, chín phần mười bà ta sẽ đến xem tình hình.

Quả nhiên, Lý ma ma dìu Tằng thị vào.

Nhìn thấy Lục Chí quỳ dưới đất, bà ta vội hỏi:

“A Chí đã làm gì mà chọc giận phụ mẫu con tức giận như vậy?”

Lục Tuấn đứng dậy đi tới, đỡ lấy cánh tay còn lại của Tằng thị, dìu bà ta ngồi xuống:

“Còn có thể là chuyện gì?

Nhỏ không học lớn hư, chạy đến Tướng Quân phường đá gà đánh cược.

Mẫu thân nói xem, có đáng đánh hay không?”

“Có chuyện như vậy sao?” Cầm thị lập tức nghiêm mặt, “Đúng là nên dạy dỗ một trận.”

Bà ta khẽ gật đầu, liếc nhìn cây roi gà mà Lục Tuấn để sang một bên, rồi quay sang hỏi Lục Chí:

“Con đã biết sai chưa?”

Lục Chí vội đáp:

“Tôn nhi biết rồi ạ.”

“Biết sai mà sửa, đó là điều tốt nhất.” Cầm thị vỗ nhẹ tay Lục Tuấn, “A Chí còn nhỏ, giảng đạo lý với nó, nó sẽ hiểu thôi.

Đừng đánh nữa, đánh đau rồi, cuối cùng người đau lòng chẳng phải vẫn là người nhà sao?”

Lục Tuấn đã quất vài roi, cơn giận cũng nguôi bớt, nghe vậy bèn thuận nước đẩy thuyền, sầm mặt nói với Lục Chí:

“Nếu không phải tổ mẫu con cầu xin, thì ta đã đánh thêm mấy roi nữa!”

Lục Chí cũng thức thời, nhanh chóng thuận theo, vừa cảm tạ phụ thân nương tay, vừa cảm tạ tổ mẫu rộng lượng.

Tang thị quan sát hai cha con họ, ánh mắt thoáng trầm xuống, rồi hít một hơi thật sâu.

Nàng còn cố kỵ.

Nhưng Lục Niệm thì ngược lại, chẳng những không kiêng dè, mà còn trực tiếp đổ thêm dầu vào lửa.

“Mẫu thân hiền lành thì hại con.” Lục Niệm nhếch môi cười lạnh, “Giả vờ hiền từ, chẳng những có thể nuôi một đứa con vô dụng, mà còn có thể hủy hoại luôn một đứa cháu.”

Tằng thị buông thõng vai, thở dài đầy bất đắc dĩ:

“A Niệm…”

Lục Niệm nâng cằm, hất hàm về phía Định Tây hầu:

“A Tuấn dạy dỗ con trai, ngay cả phụ thân ta cũng không nói lời nào.

Còn bà thì sao?

Vừa bước vào đã tự biên tự diễn.

Cờ bạc là chuyện lớn như vậy, mà bà lại định che đậy giúp nó?”

Lục Tuấn thấy Lục Niệm lại bắt đầu gây chuyện, tức đến mức suýt muốn tranh cãi với nàng.

Nhưng đúng lúc này, A Vi đột nhiên đứng dậy, chộp lấy roi gà, đặt thẳng lên vai Lục Chí:

“Chuyện còn chưa nói rõ ràng, ngươi đã định vin vào cái cớ này để lấp li.ếm sao?

Miệng thì bảo biết sai rồi, vậy nói xem, những lần ngươi đi đá gà là vào thời gian nào?”

Roi gà đè xuống vai, nhưng trong đầu Lục Chí lại nhớ tới con dao bếp kề sát mặt mình hôm qua, khiến hắn không khỏi rụt cổ lại, phải rất khó khăn mới lên tiếng được:

“Ta không hiểu ý ngươi.”

“Là sau giờ học mới đi chơi, rồi vội vàng trở về thư viện ngủ?” Roi gà gõ nhẹ hai cái, A Vi tiếp tục, “Hay là ngươi cúp luôn cả giờ học để đi đá gà?

Có cần ta cho gọi chưởng quầy của Tướng Quân phường đến, hỏi xem con Hắc Vũ kia lên sàn vào thời gian nào không?”

Mặt Lục Chí lập tức tái mét.

“Biết sai rồi à?” Lục Niệm đột nhiên nâng cao giọng, nhấn mạnh từng chữ: “Biết sai mà không sửa, thì lần sau lại tái phạm!

Chỉ khi bị dọa sợ, bị đánh đau, thì mới biết nhớ đời!”

A Vi cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt Lục Chí:

“Còn muốn nói đến nghĩa khí, không muốn kéo người khác xuống nước à?

Được, vậy ta sẽ dắt ngươi đi từng nhà một, ai uống rượu với ngươi, ai đá gà với ngươi, ai trốn học với ngươi, ta sẽ mắng tất!”

Lục Chí hoàn toàn chết sững.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 22
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...