Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Túy Kim Trản - Cửu Thập Lục

Chương 32

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Từ trước, Phùng Chính Bân đã từng nghe một câu:

“Trong bụng thấy khó chịu, nôn ra là ổn cả.”

Hắn vẫn luôn cho là như vậy.

Năm đỗ đồng sinh, cuộc sống trong nhà không mấy dư dả, nhưng hàng xóm láng giềng vẫn mang ít đồ ngon đến lấy lòng.

Mẫu thân vốn tiết kiệm, ăn không hết thì để dành lại cho bữa sau, chẳng ngờ để lâu lại biến chất.

Người lớn ăn thì không sao, nhưng Phùng Chính Bân lại không chịu nổi.

Đêm đó, bụng đau quằn quại, lăn lộn mãi không yên.

Mẫu thân bèn dùng đũa khều họng hắn để thúc nôn, miệng nói đúng câu ấy.

Hắn khi đó nôn sạch sẽ.

Mẫu thân vừa vỗ về an ủi, vừa tiếc rẻ chỗ thức ăn bỏ phí.

“Đáng tiếc thật, sớm biết thì đã ăn hết từ mấy hôm trước.”

Phùng Chính Bân khi ấy yếu ớt, chẳng còn sức mà chấp nhặt, nhưng vẫn ghi nhớ câu nói đó.

Bởi vì nôn ra rồi, quả thật hắn thấy dễ chịu hơn nhiều.

Sau này, Phùng Chính Bân cũng từng nôn mấy lần, phần lớn là do chén rượu bàn tiệc.

Kể từ khi trở thành con rể của Kim Thái sư, đồng liêu, thậm chí là cấp trên cũng không ai dám ép hắn uống rượu nữa.

Khi dự tiệc, hắn ung dung tự tại, chỉ nhấp môi vài ba chén, để người có hơi men là đủ.

Lâng lâng say nhẹ, đó mới là trạng thái lý tưởng nhất khi giao thiệp với người khác.

Gỡ bỏ vẻ nghiêm cẩn chốn nha môn, cùng nhau cười ha hả một trận, càng dễ kết giao.

Tình trạng đó kéo dài nhiều năm.

Huống hồ, trên hắn còn có Tằng Thái Bảo làm sư phụ, bản thân hắn cũng chẳng còn là một viên tiểu quan nhỏ bé nữa.

Phùng Chính Bân ngày càng thuận lợi, như cá gặp nước.

Nhưng gần đây, hắn lại uống nhiều hơn một chút, song vẫn biết điểm dừng, chưa từng say đến mức khó chịu trong bụng.

Vậy nên, đã thật lâu rồi hắn không còn trải nghiệm “khó chịu đến nôn mửa”.

Lần này, ngụm nước vàng ói ra đầy đất, Phùng Chính Bân thở hổn hển, không thể đứng thẳng, chỉ có thể tựa vào vách tường chống đỡ.

Bụng dạ cuộn trào như nước triều, không hề có lấy một tia nhẹ nhõm, một chút cũng không!

Hắn biết mình nên nhìn kỹ lại tờ giấy kia, nhưng lại chẳng có dũng khí.

Sau cơn nôn đầu tiên, mùi vị trong miệng khiến hắn buồn nôn thêm.

Phùng Chính Bân cắn răng ép bản thân, tay run rẩy mở tờ giấy ra lần nữa.

Lần này, ánh mắt hắn không còn cố định vào hàng chữ kia, vì thế mà nhận ra nhiều chi tiết hơn.

Đây là một tờ Hoán hoa tiên, khác hẳn với phần lớn giấy viết bày bán ngoài phố, vốn có sắc hồng đậm hoặc đỏ thẫm.

Tờ giấy này lại nhạt màu hơn nhiều, chỉ khi ánh sáng chiếu vào mới hiện ra chút sắc hồng phớt.

Và đây… chính là loại giấy Kim Chỉ thích nhất khi xưa.

Những lần cùng hắn viết thơ, nàng đều dùng loại này.

Phát hiện ấy khiến lòng hắn càng thêm rối loạn, cơn buồn nôn vừa đè xuống lại trào lên, như nước lũ phá đê, cuốn trôi tất cả—

Lần này, hắn nôn đến sạch bách.

Không chỉ có ly trà hoa quả vừa uống, ngay cả bữa trưa cũng nôn ra bằng hết, đến tận khi chẳng còn gì để nôn, chỉ còn lại những cơn nấc khan đau rát.

Hắn nôn đến mức tưởng chừng ngay cả túi mật cũng vắt kiệt, thực quản bỏng rát như thiêu đốt.

Phùng Chính Bân vịn tường thở d.ốc, cố tránh nhìn đống ô uế dưới chân, toàn thân run rẩy.

Sợ hãi bóp nghẹt hắn, cơ thể trượt xuống theo vách tường.

Hắn thu mình ngồi co quắp nơi góc tường, hai tay siết chặt lấy đầu gối.

Bên tai, như vọng lại tiếng mẫu thân khi xưa: “Đáng tiếc.”

Đáng tiếc thức ăn hỏng, đáng tiếc Kim Chỉ đã chết.

Ai mà chẳng thấy tiếc nuối chứ?

Phùng Chính Bân tiếc nuối hơn ai hết, không, phải nói là đau thấu tim gan!

Thầy hắn có rất nhiều môn sinh, hắn chẳng qua chỉ là một kẻ khá có thể diện trong số đó mà thôi.

Nhưng Kim Thái sư lại là nhạc phụ của hắn!

Nếu ngày hôm nay Kim Thái sư vẫn còn nắm quyền, với năng lực và bối phận của hắn, nào có lý nào không đoạt được chức Thượng thư?

Hà tất phải khổ sở như bây giờ, vắt óc chạy vạy cửa trước ngõ sau, tìm trăm phương ngàn kế chỉ mong có một lời chỉ điểm!

Là con rể của Thái sư, ai lại cam lòng chỉ làm một môn sinh của Tằng Thái Bảo?

Nhưng nhạc phụ đã ngã xuống, Kim gia đã sụp đổ…

Điều này có thể trách hắn sao?

Hắn cũng là kẻ bị hại!

Chức Thượng thư vốn dĩ là thứ hắn có thể dễ dàng đạt được trong tầm tay!

Phùng Chính Bân càng nghĩ càng thấy uất ức, cho đến khi hắn nghe thấy tiếng người nói chuyện.

Bên ngoài bức tường có cửa sổ hoa văn chạm rỗng, hai tiểu lại đang bàn bạc công vụ ở tiền viện.

Phùng Chính Bân lập tức bừng tỉnh.

Phải rồi.

Hắn vẫn còn đang ở trong nha môn, không phải ở nhà riêng.

Dù nơi đây không có ai, nhưng vẫn là nội viện của Lễ bộ.

Chỉ cần rẽ một góc hành lang, phía trước chính là một dãy thư phòng đầy rẫy quan viên lớn nhỏ.

Nếu hắn thất thố tại nơi này…

Phùng Chính Bân vội vã đứng dậy.

Ánh mắt chạm phải vũng bẩn dưới đất, trong mắt hắn lóe lên vẻ ghê tởm xen lẫn chán ghét.

Nếu không phải vì chén trà hoa quả kia, hắn hoàn toàn có thể gọi tiểu lại đến dọn dẹp.

Nhưng bây giờ thì không được nữa, nhỡ chuyện này truyền đến tai Định Tây hầu…

Lẽ nào Định Tây hầu lại nghĩ rằng trà hoa quả của ngoại tôn nữ mình có vấn đề?

Hắn chỉ trách tội lên đầu kẻ uống mà thôi.

Không còn cách nào khác, sắc mặt Phùng Chính Bân u ám, đành phải tự mình đi tìm đồ để dọn dẹp.

Bên kia.

Thẩm Lâm Dục nhận lấy chén trà từ tay Nguyên Kính, đưa lên gần mũi khẽ ngửi.

Một mùi hương thuốc thoang thoảng, nhẹ nhàng đến mức không khiến người sợ uống thuốc cảm thấy khó chịu.

Bên trên lớp hương ấy còn có mùi trái cây thanh khiết, thoáng ngửi đã thấy dễ chịu.

Nếu không phải khứu giác hắn nhạy bén, e rằng còn chẳng phát hiện ra hương thuốc ấy.

Nhấp một ngụm, trà ấm mát, vị trái cây lan tỏa trong khoang miệng, quấn quýt nơi đầu lưỡi.

Tinh thần vốn căng thẳng vì những bản tấu chồng chất dần dần thả lỏng, chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất—thêm một ngụm nữa.

Đến khi chén trà cạn sạch, Thẩm Lâm Dục hỏi:

“Trước đây chưa từng uống, là Đại Thiện phòng mới nghiên cứu ra sao?”

Nguyên Kính dò hỏi: “Điện hạ thấy mùi vị thế nào?”

“Cũng không tệ.”

Thẩm Lâm Dục gật đầu, rồi nói tiếp, “Còn không?

Mang thêm một chén nữa.”

Nguyên Kính đáp: “Đây là do biểu cô nương phủ Định Tây hầu làm.”

Lời vừa dứt, Thẩm Lâm Dục lập tức ngước mắt nhìn hắn.

Dưới sự ‘căn dặn ân cần’ của mẫu thân, Nguyên Kính thỉnh thoảng hơi thần thần bí bí, nhưng tuyệt đối không đến mức ăn nói hàm hồ.

Nghĩ đến tiếng cười vang dội vừa rồi của Định Tây hầu, Thẩm Lâm Dục đã hiểu ra.

“Hầu gia phân phát trà hoa quả mà ngoại tôn nữ ông ta đưa tới để giúp mọi người tỉnh táo giải mệt?”

“Đúng vậy.”

Nguyên Kính tường thuật lại, “Hầu gia sai tiểu lại mang đến cho điện hạ dùng thử.

Hình như còn chuẩn bị cả một thùng lớn, nếu điện hạ muốn thêm, chắc bên kia vẫn còn.”

Thẩm Lâm Dục nâng tay đưa chén trà ra.

“Thôi, ta tự qua đó lấy.”

Nhưng chưa kịp để Nguyên Kính tiếp nhận, hắn lại đổi ý, dặn dò thêm: “Một chén trà hoa quả, không đáng để ngươi nhắc đến trước mặt mẫu thân.”

Nguyên Kính lập tức đứng thẳng, nghiêm túc biện bạch:

“Lần trước chuyện con gà lông trắng, thật sự không phải tiểu nhân nói với Trưởng công chúa.

Là tên quản sự ở Tướng quân phường vô dụng, cầm tiền mà chỉ bị Hồ thúc gặng hỏi mấy câu đã khai sạch.”

Thẩm Lâm Dục hờ hững nói: “Vậy thì miệng ngươi kín đấy.”

Hầu hạ hắn nhiều năm, Nguyên Kính đương nhiên biết rõ điện hạ vốn không nghi ngờ hắn lắm lời trước mặt Trưởng công chúa, cũng không bận tâm chuyện tên quản sự đó bị lộ.

Nghĩ một lát, hắn bèn thở dài:

“Xào gà dính miệng.”

Lông mày Thẩm Lâm Dục hơi nhướng lên, hắn vỗ nhẹ vai Nguyên Kính, hài lòng nói:

“Đáp rất hay, lát nữa ta sẽ xin hầu gia thêm một chén nữa.”

Nguyên Kính cung kính tạ ơn, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ—so với trà hoa quả, hắn càng muốn thử canh gà hơn.

Điện hạ đã nhắc đến canh gà suốt một thời gian, trong phủ cũng đã nấu mấy lần nhưng vẫn không vừa ý hắn.

Nguyên Kính vốn không ham ăn, vậy mà cũng bị khơi dậy tò mò.

Thẩm Lâm Dục rời khỏi thư phòng.

Để tránh bị quấy rầy khi đọc tấu chương, nơi hắn ở không sát cạnh dãy thư phòng của quan viên.

Men theo hành lang dài đi ra, hắn chợt thấy một bóng người nhỏ chạy vụt qua phía trước.

Thẩm Lâm Dục dừng chân, quay sang Nguyên Kính hỏi:

“Phùng Thị lang cầm chổi với ki hốt rác… Nha môn Lễ bộ từ khi nào lại có nơi cần hắn tự tay quét dọn thế?”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 32
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...