Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Túy Kim Trản - Cửu Thập Lục

Chương 85

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Tằng thị đổ bệnh.

Lần này, bệnh tình của bà ta có vẻ nghiêm trọng hơn hẳn.

Lý ma ma khó khăn lắm mới trụ được đến sáng thì phát hiện Tằng thị vẫn chưa dậy nổi.

Khi đưa tay chạm vào trán bà ta, bà không kìm được mà thốt lên kinh hãi.

Bỏng rát như lửa!

Hàm viện không rộng rãi như Thu Bích viên.

Từ khi chuyển đến đây, Tằng thị cũng miễn cho bọn trẻ việc thăm hỏi sáng tối.

Chỉ có Liễu nương tử là ngoại lệ—nói ra thì là “nội quy gia phong”, nhắc đến thì toàn “quy củ phép tắc”, ngày nào cũng ghé qua, ít thì một lần, nhiều thì bốn năm lượt.

Vì Tằng thị luôn giữ dáng vẻ đoan trang nhã nhặn, nên đối với Liễu nương tử, bà ta luôn tỏ thái độ khách khí, tôn trọng bề ngoài.

Điều này khiến Lý ma ma chẳng thể làm ra vẻ “nô tỳ cay nghiệt” được nữa, đành phải để mặc Liễu nương tử quan sát sinh hoạt của Tằng thị.

Những ngày qua, bà ta đã phải nuốt không ít bực tức mà không dám nói ra.

Hôm nay cũng vậy.

Chưa kịp để Lý ma ma sắp xếp mời đại phu, Liễu nương tử đã nhanh chóng mời cả Tang thị đến.

Đại phu tới nơi.

Tằng thị tạm thời đỡ hơn chút, dựa vào đầu giường nhắm mắt dưỡng thần.

Lý ma ma nhân cơ hội ấy bèn đổ hết bầu tâm sự:

“Thế tử phu nhân à, Hầu phu nhân sống ở Thu Bích viên bao năm, giờ đột ngột chuyển chỗ thực sự khó quen.

Mùa đông vốn đã khó chịu, Hầu phu nhân lại mất ngủ, càng làm cho sức khỏe suy yếu.

Không biết phu nhân có để ý không, bên Xuân Huy viên hay ninh thịt nửa đêm, mùi gia vị nồng quá khiến người ta khó chịu lắm.”

Tang thị vẻ mặt đầy lo lắng, tỏ ra rất quan tâm nhưng lại khéo léo lảng tránh trách nhiệm:

“Đúng thế, thay đổi chỗ ở đúng là phiền phức.

Nhưng Thu Bích viên giờ không thể ở lại được nữa.

Nếu lại đổi sang viện khác, thì lại phải làm quen từ đầu, chẳng thà ở Hàm viện này cho quen dần.

Sức khỏe vẫn cần nghe đại phu chẩn đoán rồi tính, ma ma đừng quá lo lắng.

Còn chuyện Xuân Huy viên kia…”

Tang thị thở dài một tiếng, vẻ mặt bất lực:

“Chuyện của cô phu nhân thì cả nhà đều biết rồi.

Chẳng qua chỉ là ninh ít thịt thôi mà…”

Nói đến đây, Tang thị liếc nhìn Lý ma ma đầy ẩn ý:

“Còn đỡ hơn là phát điên, đúng không?”

Lý ma ma tức đến nghẹn ngực.

Hay lắm, hay lắm!

Không cần giả vờ nữa phải không?

Trước khi cô phu nhân trở về kinh, Tang thị đâu dám ngang ngược thế này!

Giờ thì mẹ con nhà điên đó làm chỗ dựa, bộ mặt thật của Tang thị cũng lộ rõ.

Nhìn bề ngoài thì không thân thiết, nhưng thực ra bọn họ đều cùng một giuộc!

Lý ma ma chẳng buồn nghe Tang thị vòng vo nữa, tập trung lắng nghe lời dặn dò của đại phu.

Đại phu kê đơn thuốc.

Tằng thị cất giọng khàn đặc:

“Bình thường ta cũng dùng vài bài thuốc bổ, không biết có xung đột gì không?”

Nghe vậy, Lý ma ma lập tức hiểu ý, vội lấy hũ sứ ra:

“Là canh phượng tủy này ạ.”

Đại phu mở nắp, ngửi thử, rồi xin phép nếm một chút để kiểm tra.

Liễu nương tử đứng ở một góc phòng, im lặng quan sát.

Sau tiệc sinh thần của Hầu gia, hũ canh phượng tủy cũ đã biến mất, ai cũng đoán chắc là đã bị đập vỡ.

Thế là họ lại dùng “chiêu cũ”, đưa đến một hũ khác thông qua tay Thế tử.

Chính là hũ đang đặt trước mặt.

Theo những gì Liễu nương tử biết, hũ canh này sạch sẽ tinh tươm, không có vấn đề gì cả.

Quả nhiên, đại phu cũng không phát hiện điều gì bất thường, gật đầu nói:

“Trong này có hạt tùng, nhân óc chó và mật trắng.

Canh phượng tủy này được nấu rất tinh tế.

Hầu phu nhân bị ho lâu ngày, dùng bài thuốc này rất tốt, không hề xung đột với các loại thuốc khác.”

Nghe đến đây, Lý ma ma cười gượng, liếc nhanh về phía Hầu phu nhân rồi hỏi thêm:

“Canh phượng tủy cũng có thể dùng tủy bò để nấu đúng không?”

“Đúng vậy,” đại phu gật đầu, “Tủy bò kết hợp với mật trắng, thêm hạnh nhân, óc chó, hoài sơn, đều là bài thuốc trị ho hiệu quả.”

Sắc mặt Tằng thị tái nhợt đến mức không còn chút máu.

Đến nước này thì còn gì không hiểu?

Đây mới chính là bài thuốc mà bà ta từng nghe từ miệng A Tuấn!

Xuân Huy viên treo đầu dê bán thịt chó, lừa A Tuấn rồi kéo theo cả bà ta vào tròng!

Ngay cả Tang thị, người không hay biết gì trước đó, giờ cũng nhận ra sự bất thường.

Hầu phu nhân ghét ăn hạt tùng như vậy, thế mà lại bị lừa uống bao nhiêu thuốc…

Đúng là đổi trắng thay đen, A Vi thật giỏi bày trò!

Tằng thị cần phải tĩnh dưỡng.

Trong Hàm viện bày thêm một lò thuốc nhỏ.

Lý ma ma chỉ đạo bọn hạ nhân phục vụ, bản thân thì liên tục bị Hầu phu nhân gọi tới bên cạnh.

Ban ngày, Tằng thị không nghi thần nghi quỷ như ban đêm, nhưng cũng chẳng dễ tính chút nào.

“Ta không chịu nổi tiếng ồn, bảo bọn họ làm việc nhẹ tay một chút.”

“Đơn thuốc của đại phu, ngươi mang đi cho mấy hiệu thuốc lớn trong thành kiểm tra lại, đừng để bị lừa nữa.”

“Thuốc sắc xong, ngươi phải tự tay lấy từng vị thuốc, kiểm tra kỹ càng, kẻo lại bị hãm hại.”

“Về nhà họ Tằng, ngươi phải đích thân gặp bá phụ ta, ta vẫn không yên tâm về nhà họ Đào…”

Lý ma ma chỉ biết dạ dạ vâng vâng, không đáp cũng không được mà đáp cũng chẳng xong.

Trong lòng thầm nghĩ:

Người trong viện này đã cẩn thận đến mức thở cũng không dám mạnh, còn sợ ồn ào cái nỗi gì chứ?!

Đúng là đơn thuốc và dược liệu quan trọng thật, nhưng cũng chẳng đến mức Lý ma ma phải tự mình làm mọi thứ.

Chuyện gì cũng đòi “tự tay” xử lý, ai mà chịu nổi chứ?

Không phải bà ta lười, mà là Hầu phu nhân chẳng thể rời khỏi bà, đặc biệt là không thể thiếu vắng sự có mặt của bà bên cạnh.

Chỉ cần bà vừa rời khỏi viện để lo việc, chưa đến nửa canh giờ sau, Hầu phu nhân đã sai người tìm khắp nơi.

Nói cho cùng, tất cả chỉ là bệnh trong lòng mà thôi.

Nhưng Lý ma ma cũng không dám cãi lời, đành gật đầu cho xong chuyện.

Đến chiều tối, Tằng Lăng đến thăm bệnh.

Ở Xuân Huy viên, Lục Niệm nhàn nhã nhả vỏ hạt dưa, chậm rãi lau tay sạch sẽ rồi cười nhạt:

“Tin tức của nàng ta nhanh nhạy thật.”

A Vi rót trà cho nàng súc miệng, cười đáp:

“Quận vương gia không dễ đối phó.

Nhà họ Tiết chỉ nộp một mình Tiết Ba, e là khó thoát toàn thân.

Tiết đại nhân chắc chắn đang rối như tơ vò, há chẳng phải bám chặt lấy cọng rơm cứu mạng sao?”

Cọng rơm cứu mạng ấy chính là Tằng Thái Bảo, nhưng người trực tiếp kéo Tiết Ba xuống nước lại là Tằng thị—tất cả bắt đầu từ chuyện đoạt tiêu cục.

Lục Niệm uống cạn chén trà, đứng dậy gọi A Vi:

“Đi gặp nàng ta một chuyến.”

Tại Hàm viện, Tằng thị nằm trên giường với vẻ mặt tiều tụy, bệnh tật bủa vây, sắc mặt tái nhợt.

Khi nhìn thấy Tằng Lăng không mời mà đến, bà ta chẳng hề khách khí:

“Ngươi đến đây gây chuyện gì nữa?”

Tằng Lăng bị chồng và cha chồng trách móc, quay về nhà mẹ đẻ lại bị Tằng Thái Bảo mắng mỏ, đúng là kẻ chẳng được lòng ai.

“Sao mà nói nặng thế, thưa cô mẫu,”

Tằng Lăng bực bội đáp, “Nói cho cùng, chẳng phải cô mẫu mới là người gây thêm rắc rối cho cháu sao?

Đều là con gái nhà họ Tằng, cháu tự biết mình không tài cán gì, chẳng như cô mẫu làm Hầu phu nhân, mang lại bao vinh quang cho nhà mẹ đẻ.

Nhưng ít ra cháu cũng chưa bao giờ gây họa cho gia đình!

Còn cô mẫu thì sao?

Đám thê thiếp trong phủ Hầu gia rối ren thế nào, rốt cuộc lại đẩy nhà họ Tiết ra chịu trận.

Giờ Tiết Ba bị bắt vào nha môn, nhà họ Tiết lao đao, còn cô mẫu thì chẳng hề liên quan gì à?”

Tằng thị vốn quen với dáng vẻ dịu dàng bề ngoài, nhưng đối diện với người nhà, đặc biệt là lũ vãn bối dám chĩa mũi dùi vào mình, bà ta chẳng buồn giữ vẻ hiền hòa nữa.

Đang bệnh, tâm trạng lại càng tệ, nghe Tằng Lăng trách móc, Tằng thị lạnh lùng quát:

“Phu quân ngươi bảo ngươi chịu ấm ức, không dám ngẩng đầu trước mặt Tiết thiếu khanh, ta còn tưởng ngươi yếu đuối thế nào, không ngờ đến gặp ta lại giỏi cãi thế đấy!

Hắn—Tiết Văn Viễn—là thứ gì chứ?

Được nhà họ Tằng nhà ta nâng đỡ mới có ngày hôm nay!

Không có nhà họ Tằng chống lưng, hắn làm nổi thiếu khanh chắc?

Ta bảo A Chiêm làm việc, A Chiêm lại giao cho Tiết Ba.

Việc làm hỏng, rước thêm cả đống rắc rối về đây!

Ta còn chưa kịp đòi Tiết gia một lời giải thích, ngươi đã chạy tới đây trách móc ta rồi?

Ngươi lấy chồng thấp kém, không quản nổi nhà chồng thì tự soi lại mình đi, đừng tới đây giở trò đòi hỏi!”

Tằng Lăng tức đến nghiến răng, mặt đỏ bừng:

“Cháu không quản nổi nhà chồng, còn cô mẫu thì liệu có quản nổi đứa con gái riêng của mình không?”

Câu này như một nhát dao đâm thẳng vào Tằng thị.

Đúng lúc hai người đang lời qua tiếng lại, ngoài cửa vang lên tiếng bẩm báo vội vã:

“Bẩm phu nhân, cô phu nhân và biểu cô nương tới thăm.”

Ngọn lửa giận trong lòng Tằng thị như bị dội một gáo nước lạnh, nghẹn đến mức không thở nổi.

Bà ta thấp giọng quát Tằng Lăng:

“Đừng gây rắc rối cho ta!”

Rồi nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt, thân thể mềm nhũn, nằm xuống giường giả vờ yếu ớt, mệt mỏi.

Lục Niệm bước vào phòng, thản nhiên kéo ghế ngồi xuống.

Nhìn thấy Tằng Lăng, nàng nhướn mày, hỏi thẳng:

“Ngươi đến đây làm gì?”

Tằng Lăng cứng giọng đáp:

“Cô mẫu bệnh nặng, ta tới thăm.

Còn ngươi, ngươi tới đây làm gì?”

Lục Niệm nheo mắt cười, ánh mắt đầy vẻ hứng thú:

“Ta đến xem ngươi đấy.

Ngươi đi một mình à?

Tiết Thành Thu không đi cùng sao?”

Tằng Lăng sững người, không hiểu sao tự dưng lại nhắc đến chồng mình.

Lục Niệm chống cằm, nụ cười nhàn nhạt:

“Hôm trước hắn vào phủ bàn việc với cha ta, ta có liếc nhìn một cái.

Thân hình vạm vỡ, ta nhìn mà thích lắm.”

Tằng Lăng trừng mắt, mãi mới hiểu ra hàm ý trong lời nói của Lục Niệm.

Mặt nàng ta trắng bệch rồi nhanh chóng đỏ bừng vì phẫn nộ:

“Ngươi điên rồi sao?!”

Lục Niệm cười nhẹ:

“Ngươi nói xem, ta có điên không?”

“Đó là chồng ta mà!”

Tằng Lăng tức đến mức mồ hôi túa ra ở sống mũi.

“Ngươi vội gì thế?”

Lục Niệm lơ đễnh liếc nhìn, chép miệng:

“Ta chỉ có mỗi Cửu nương là muội muội ruột.

Còn Ngươi … miễn cưỡng cũng coi là biểu muội xa của ta, con gái đằng nhà kế mẫu ta thôi.

Tiết Thành Thu đúng là biểu muội phu của ta.

Nhưng ngươi biết đấy, chẳng ai đoán được tương lai.

Biết đâu tháng sau, hoặc tháng sau nữa, ngươi chết bất đắc kỳ tử thì sao?

Lúc đó, Tiết Thành Thu chẳng phải là một gã góa vợ sao?

Góa phụ với góa vợ, ai thiệt hơn ai?

Nói đi cũng phải nói lại, ta cũng đâu phải chưa từng mất em gái.

Lục Tư chết bao năm nay rồi đấy.”

Tằng Lăng run rẩy, chỉ tay vào mặt Lục Niệm, tức giận đến mức không thốt nên lời.

Nàng ta vốn không phải kiểu người giỏi đấu khẩu, gặp phải Lục Niệm—kẻ giỏi “ăn nói xằng bậy” và đe dọa—càng không biết đáp trả thế nào.

Nhưng Lục Niệm chẳng thèm quan tâm đến Tằng Lăng, mục tiêu của nàng từ đầu đến cuối luôn là Tằng thị.

Lục Niệm quay sang nhìn Tằng thị, ánh mắt tối sầm, sắc như dao:

“Bà nghĩ sao?

Không có cơ hội thì tạo cơ hội.

Chuyện này, bà là người có kinh nghiệm nhất mà, đúng không?”

Tằng thị đối diện với ánh mắt của nàng, cảm giác như bị đâm xuyên thấu tận tâm can.

Buổi chiều mùa đông, ánh sáng lờ mờ đến mức trong phòng phải thắp đèn.

Trong bóng tối mờ nhạt, gương mặt Tằng thị ẩn hiện, nửa sáng nửa tối, trông chẳng khác gì loài thú săn mồi độc ác.

Lục Niệm khẽ liế.m răng, nụ cười sắc lạnh:

“Bên ngoài đâu có tốt đẹp bằng phủ Hầu gia, đúng không?

Làm dâu nhà quan quyền, chẳng phải phu nhân, không có chút bản lĩnh thì cũng chỉ là kẻ vô dụng, phải không?”

Tằng thị khàn giọng, như tiếng gỗ khô cọ xát:

“Không cần phải thế này… Cứ đường đường chính chính mà đối đầu, đừng giở mấy trò mờ ám.”

Lục Niệm nhướn mày, cười nhạt:

“Bà đang nói gì?

Sai người đi cướp tiêu cục, chiếm đoạt tài sản cứu mạng của cha ta và nhà mẹ đẻ ta?

Bao năm qua tham ô của hồi môn của mẫu thân ta?

Bà nói không dùng thủ đoạn mờ ám ư?

Thật nực cười.”

Rồi nàng quay sang Tằng Lăng, thẳng thừng:

“Nếu ta là ngươi, ta chẳng dại gì trông cậy vào một người cô mẫu ích kỷ như vậy để cứu mạng.

Một mình Tiết Ba không gánh nổi hết mớ án kia đâu.

Nhà họ Tiết chắc chắn sẽ bị kéo xuống theo, còn ngươi vẫn mơ mộng Tằng gia sẽ ra tay giúp đỡ sao?”

“Về khoản này, ngươi còn kém xa cô mẫu của mình đấy.”

Lục Niệm cười nhạt, ánh mắt sắc lạnh như dao, lướt qua Tằng Lăng.

“Để ta dạy ngươi: hòa ly, đoạn tuyệt, lập tức quay về nhà họ Tằng đi.

Người chết là nhà họ Tiết, đâu phải nhà họ Tằng.

Ngoại tổ phụ ngươi là Thái Bảo đấy, ông ấy dễ dàng bị nhà họ Tiết kéo xuống sao?

Cứu thì không đáng để cứu, nhưng tự bảo vệ mình thì với nhà họ Tằng lại quá đơn giản.”

Tằng Lăng nghe xong, đôi mắt đỏ bừng vì giận dữ bỗng trợn to, giống như vừa bị sét đánh trúng.

Nàng ta nhìn chằm chằm vào Lục Niệm, cứng đờ người không nói nổi câu nào.

“Làm sao vậy?”

Lục Niệm cười tươi như hoa, hỏi đầy vẻ chế nhạo.

“Bị Tiết Thành Thu quyến rũ đến mê mẩn rồi à?

Không nỡ rời xa hắn?

Lúc hoạn nạn, ai lo cho thân nấy.

Nếu ngươi không biết tự bảo vệ mình, thì cứ chờ chết đi.”

Nói xong, Lục Niệm dựa lưng vào ghế, khoanh tay trước ngực, ung dung thưởng thức vẻ mặt biến sắc của Tằng Lăng như xem một vở kịch hay.

Tằng Lăng bị ánh mắt sắc lẹm của Lục Niệm nhìn chằm chằm, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, cuối cùng bật dậy, không nói thêm lời nào mà lao thẳng ra ngoài.

Tằng thị thấy vậy, vội vàng ra hiệu bằng ánh mắt cho Lý ma ma.

Bà ta chẳng sợ gì hết, chỉ sợ Tằng Lăng hồ đồ.

Chỉ cần Tằng Lăng có chút ý định rút lui, nhà họ Tiết còn gì để chống đỡ?

Đúng là Tằng Thái Bảo sẽ không vì Tiết Văn Viễn mà sụp đổ, nhưng bớt một chuyện vẫn hơn thêm một chuyện.

Tằng thị nén giận, siết chặt tấm chăn dưới tay, nói với Lục Niệm:

“Nó đi rồi, ngươi cũng đi đi, đừng có ở đây diễn kịch nữa.”

Lục Niệm đứng dậy, đi thẳng đến bên giường, cúi người sát mặt Tằng thị, ánh mắt đen thẫm như vực sâu:

“Đào Vũ Xuyên, mẫu thân ta, hạt tùng, mãng thảo…

Lần trước ta đã nói rồi, trên đời này mọi chuyện làm ra đều để lại dấu vết.

Trấn phủ ty có thể mở quan tài của Kim phu nhân, bà nói xem, bọn họ có thể mở nốt quan tài nhà họ Đào không?

Đợi tìm được chứng cứ rồi, lại mở tiếp quan tài của mẫu thân ta nhé?”

Bàn tay Tằng thị run rẩy, gân xanh nổi rõ.

Trong khoảnh khắc ấy, nỗi sợ hãi và căm phẫn bùng lên như sóng dữ, ập thẳng vào đầu.

Lục Niệm mỉm cười, để lại ba chữ:

“Thật đao thật thương.” (Ý chỉ đấu đá trực diện)

Rồi thảnh thơi rời đi.

Lý ma ma tiễn Tằng Lăng quay lại, chỉ thấy Tằng thị ngồi trên giường, cả người ướt đẫm mồ hôi như vừa bị vớt từ nước lên, môi tái nhợt tím bầm.

“Hầu phu nhân…”

Một lúc lâu sau, ánh mắt Tằng thị mới chuyển động, khàn giọng hỏi:

“Bọn chúng đi đâu rồi?”

Lý ma ma lập tức hiểu ý, khẽ đáp:

“Cô phu nhân đã về Xuân Huy viên, biểu cô nương đi tìm Thế tử và Thế tử phu nhân.”

Tằng thị thở d.ốc, nắm chặt tấm chăn, đập mạnh xuống giường.

Ngày hôm sau.

Tằng thị vừa mở mắt, đã thấy một đám người vây quanh giường.

Chỉ trong khoảnh khắc ấy, bà ta mới hiểu ra thế nào là “thật đao thật thương.”

Liễu nương tử mặt mày đầy vẻ lo lắng, dịu dàng nói:

“Sáng nay ta qua đây thăm, nghe nói Hầu phu nhân ho nặng hơn.

Bệnh này cần phải dưỡng kỹ, ngày đêm đều phải để tâm chăm sóc.”

Bà ta quay sang nhìn Lý ma ma, chép miệng thở dài:

“Ta thấy ma ma cũng mệt mỏi lắm rồi.

Chỉ một mình hầu hạ sao mà đủ?

Ma ma đừng cố gắng quá sức.

Ai cũng biết bà hết lòng vì Hầu phu nhân, nhưng chuyện liên quan đến sức khỏe thì không thể qua loa được.”

Liễu nương tử cười tươi như hoa, nói thêm:

“Người khác hầu hạ e không cẩn thận bằng ta.

Tối nay ta sẽ ở lại trông đêm cho Hầu phu nhân.”

Đầu óc Lý ma ma ong ong như bị sét đánh.

Đêm qua bà ta lại mất ngủ, giờ đầu óc lơ mơ chậm chạp, đến khi Liễu nương tử nói xong mới chợt bừng tỉnh, vội vàng từ chối:

“Nô tỳ sao có thể phiền đến nương tử được?

Nếu nô tỳ không gắng nổi, vẫn còn mấy người từng hầu Hầu phu nhân trước kia, để họ phụ giúp là được rồi.”

Lục Niệm ngồi cạnh bên, thảnh thơi vừa bóc đậu phộng vừa nghe kịch hay.

Nàng nhếch môi, giọng điệu chua ngoa không giấu nổi vẻ mỉa mai:

“Chỉ một chút bệnh vặt thôi mà phải làm rầm rộ thế này?

Một bà ma ma chăm không nổi, lại cần đến cả nương tử phải thân chinh trông đêm?

Ai không biết còn tưởng Hầu phu nhân đây đã bảy tám chục tuổi, sống chẳng còn được mấy ngày nữa ấy chứ!”

Nghe vậy, Lục Tuấn đang ngồi bên cạnh sắc mặt tối sầm lại, gân xanh trên trán giật giật:

“Nương tử kính trọng mẫu thân, muốn chăm sóc bệnh tình của mẫu thân thì sao trong miệng tỷ lại trở thành trò cười như vậy?”

Lục Niệm nhướn mày, cười nhạt:

“Trò cười ư?

Ngươi thấy khó nghe à?

Vậy thì hay quá—

Đại hiếu tử à, nếu thấy khó nghe thì chính ngươi hãy bưng trà dâng thuốc đi!”

Câu nói vừa dứt, ánh mắt mọi người trong phòng đồng loạt đổ dồn về phía Lục Tuấn.

Không hề do dự, Lục Tuấn đứng bật dậy, nghiêm nghị đáp:

“Ta sẽ làm.

Phụng dưỡng phụ mẫu vốn là trách nhiệm của con cái.”

Lý ma ma hoảng hốt, vội vàng xua tay:

“Sao có thể để Thế tử làm việc này?

Nô tỳ còn ở đây, không dám để người phải bận tâm đến việc nhỏ nhặt như vậy…”

Bà ta còn chưa nói hết câu, Lục Trì đã lên tiếng cắt ngang:

“Đại ca nói đúng.

Chúng ta sẽ thay phiên nhau chăm sóc mẫu thân.

Có thêm mấy bà ma ma phụ giúp thì cũng chẳng vất vả mấy.”

Hai huynh đệ họ phối hợp nhịp nhàng, không hề có chút do dự.

Lục Niệm nhặt một hạt đậu phộng lên, nhét vào miệng cắn “rắc” một tiếng giòn tan.

A Vi ngồi bên cạnh mỉm cười, từ trong túi nhỏ lấy thêm một nắm đậu phộng, nhẹ nhàng đặt vào tay Lục Niệm.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 85
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...