Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Vương Quốc Màu Xám

Chương 152

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Thứ hai, cấp trên ở Tiêu Dao các mở cuộc họp. Trước khi họp, vốn dĩ Tần Thái muốn Đàm Tiếu đi cùng. Nhưng lần này Nhị gia tự mình chủ trì nên không ai mang trợ lý theo, cô làm trái thì sẽ rất phô trương.

Thế nên Đàm Tiếu vào một quán cà phê phía ngoài chờ cô.

Không có Đàm Tiếu, Tần Thái cảm thấy không được tự nhiên chút nào. Khung cảnh Tiêu Dao các vẫn như cũ, vì Tần Thái ít đến nơi này làm việc, cũng không mấy khi để ý đến. Bỗng có một cô gái đi tới nắm tay đỡ cô đi lên, cả người Tần Thái ngứa ngáy: "Cái này, tôi không cần đâu?"

"Bộ trưởng Lam, đây là quy tắc của Tiêu Dao các" cô ta cười lả lướt.

Các vị bộ trưởng xung quanh nhìn Tần Thái qua khóe mắt, thật sự mối quan hệ giữa bọn họ không thân thiết gì. Lúc trước thấy Tần Thái lần đầu tiên đến đây, hoàn toàn xứng với ba chữ "người nhà quê". Bây giờ trải qua một thời gian huấn luyện tiêu tiền, mới tàm tạm coi như nhà giàu mới nổi. Thật sự không dính dáng đến từ có phẩm vị (phẩm hạnh và địa vị trong xã hội).

Huống chi chuyện cô bo cho Nhị gia hai trăm đồng vẫn rầm rộ ở đây.

Thấy ánh mắt dồn về phía mình, da đầu Tần Thái căng lên, nói hàm hồ: "Nhưng tôi thấy nếu là trai đẹp thì sẽ dễ chịu hơn."

Cô gái vừa nghe xong đã phất tay gọi người đến, quả nhiên là trai đẹp, môi hồng răng trắng, tầm 15-16 tuổi, khiến người nhìn đã thích. Tần Thái đành cạn lời cho hắn đỡ mình.

Ai ngờ tới cửa, cô thật muốn khóc. Mẹ nó, mấy người đi kèm kia ngoài việc đỡ khách còn phụ trách luôn việc soát người!! (tự làm tự chịu chị ơi!!)

Mấy bộ trưởng kia đều là đàn ông, rất vui vẻ để cho gái đẹp sờ s/oạng.

Mà cô.... Chàng trai nhỏ kia vừa đỏ bừng mặt vừa lục soát cô từ trên xuống dưới. Chuyện này còn phải làm rất cẩn thận, vì bùa chú dễ giấu nên đến cả bên trong đùi cũng phải xem. Tần Thái rơi nước mắt thành sông. Lần đầu biểu hiện phẩm vị của bản thân, lại thành kết quả như này.

Chàng trai nhỏ lục soát xong, gật đầu nói: "Bộ trưởng Lam, mời."

Các bộ trưởng còn lại mang theo ánh mắt nghi ngờ. Người này, xem ra lại có phẩm vị riêng của gái làng chơi...

Tần Thái ngồi xuống vị trí của mình, tuy bằng người ở Tiêu Dao các có ấn tượng...không tốt về cô. Nhưng không biết vì sao lại xếp cô ngồi ngay sau Bạch Cập.

Với lớp học của Đàm Tiếu, Tần Thái biết ngồi càng gần lãnh đạo, thì chức vị người đó sẽ càng cao. Bây giờ hầu như mọi người đều cùng cấp, cô lại là người mới. Có hơi không thích hợp lắm?

Nhưng chỗ này ghi chính xác tên cô, Lam Trù. Chuyện này...không phải có ai đang cố ý đấy chứ?

Mọi người ngồi vào vị trí, những ánh mắt như có như không hướng về phía cô. Da đầu Tần Thái lại căng lên, cô ngồi bất động ngay ngắn. Bạch Cập đi đến ngồi bên cạnh, mùi nước hoa quen thuộc quẩn quanh, Tần Thái cảm thấy bản thân như đang ngồi trên đống than hồng rực cháy. = =

Bạch Cập vừa đến, hội trường vốn ồn ào bỗng yên lặng đến mức nghe được tiếng kim rơi. Mà hắn chưa nhận ra, tầm hai phút sau, Nhị gia cũng đến. Hắn nhìn thấy Tần Thái vẫn ăn mặc như lần đầu gặp, áo sơ mi trắng xanh, thanh khiết như cô sinh viên.

Hắn ngồi xuống vị trí chủ tọa, cô thư kí mặc đồ màu xám bắt đầu phát mỗi người một tập tài liệu.

Tần Thái lật lật xem sơ qua, là bảng công trạng của các bộ.

Phía trên Nhị gia đang nói, vẫn là giọng của một thiếu niên, nhưng ngữ khí lại là người trưởng thành.

Cuối cùng vẫn là một cuộc họp nhàm chán, chỉ là lần này Nhân Gian bị tổn thất nghiêm trọng, mức tổn thất giữa các bộ khác nhau nên hắn ra mặt coi như tăng thêm sĩ khí.

Tần Thái nhận ra một vấn đề nhỏ. Lúc bị soát người vì quá khẩn trương, móc áo ng/ực bị tuột mấy nút, lần này mặc áo ngực có móc gài phía trước, áo sơ mi trắng này lại mỏng, nó mà bung ra thì chắc chắn hậu quả khôn lường.

Cô liền đưa tay từ dưới vạt áo vói lên trên, ngón cái di chuyển sát da thịt, chậm rãi cài lại nút áo. Sơ mi trắng lại như nửa trong suốt, tay cô bên trong như ẩn như hiện xo/a nắn.

Chỗ cô ngồi khá tối vì Nhị gia đang dùng màn hình chiếu. Cô rất an tâm bởi theo lý thì sẽ không có ai nhìn thấy.

Chỉ là lát sau, Tần Thái cảm thấy có gì đó là lạ. Vừa quay đầu chạm mắt với Bạch Cập, hắn không dấu vết thu hồi tầm mắt, nhìn lên màn hình. Lòng Tần Thái nhảy dựng, ánh mắt đó cô đã quá quen thuộc, lúc trước có lần cô đang uống máu, có rơi một giọt chảy uốn lượn xuống cổ áo, lọt vào khe núi và Sa Ưng cũng dùng ánh mắt đó nhìn cô.

Lúc Bạch Cập cùng Nguyệt Hiện ở bên nhau chắc chắn hắn không thể tận hứng. Gần đây Sa Ưng cũng nói cảm xúc của hắn có gì đó lạ, mà giờ đây...

Cô ngồi im, tâm bắt đầu kinh hoàng. Trước giờ Bạch Cập không phải loại người thủ thân như ngọc, thậm chí còn từng có khoảng thời gian hoang đường đó với cô. Tần Thái cũng không quên lí do hắn bắt cóc cô để đổi lấy một ngàn vạn từ Trật Tự.

Nguyệt Hiện tỉnh lại, hắn có thể thanh thản ổn định ở cạnh cô ấy, nhưng thân thể chịu nổi thật sao?

Nếu, nếu bây giờ là thời điểm hắn mất khả năng khống chế, vậy đây cũng là cơ hội tốt để tiếp cận hắn.

Đã bò lên được người hắn, thông tin của Nhân Gian cô sẽ nắm càng nhiều. Nhưng cô có chút do dự.

Còn có dị mắt của Lữ Liệt Thạch, nếu để hắn ra tay, chỉ như lấy vật trong túi.

Nhưng mà...tiếp cận hắn với cách này, thật sự bản thân không cảm thấy hổ thẹn sao?

Hai luồn suy nghĩ đấu đá nhau.

Cuối cùng, Tần Thái nhấc môi. Sợ cái con khỉ, đã nhìn thứ kia của hắn đến phát chán rồi không phải sao.

Cô cắn răng, quyết tâm hành động. Bạch Cập không còn chú ý đến bên này, với tính khí của hắn chắc sẽ quên chuyện vừa rồi. Bỗng có suy nghĩ mới, cô viết lên tờ giấy đưa qua cho hắn xem. "Nhìn lén tôi làm gì?"

Bạch Cập thoáng nhướng mày, nhưng không nói chuyện cũng không có phản ứng gì hơn. Da mặt Tần Thái lại dày hơn, tiếp tục viết. "Sư thúc muốn tôi à?"

Thân thể này của cô quả thật rất đầy đặn gợi cảm, Bạch Cập dường như nhớ tới cái gì, yết hầu khẽ nhúc nhích, nhưng mặt vẫn lạnh lùng như cũ.

Tần Thái cần đơn giản và nhẫn tâm hơn. Không vào hang cọp sao bắt được cọp con.

Cô duỗi tay sang, nhẹ nhàng với vào vạt áo sơ mi Bạch Cập, cả người hắn cứng đờ. Trong phòng này chứa gần 30 người, hắn liếc mắt cảnh cáo cô, ra sức rút tay cô ra khỏi người.

Tần Thái đương nhiên không bỏ qua dễ dàng như vậy, đã bước tới thì không quay đầu. Mấy thứ cản trở chỉ cần quăng ra sau là được.

Cô lại duỗi tay sau, lần này trực tiếp mở khóa quần Bạch Cập. Hắn chộp lấy tay cô, sức lực này có thể bóp gãy xương tay. Tần Thái dùng ngón tay lả lướt bên ngoài lớp quần l/ót cotton hòng đánh thức thứ đang ngủ say. Hô hấp Bạch Cập hơi cứng lại, lực nắm dần thả lỏng không ít.

Cả bàn tay cô đang tê nhức vô cùng, nhưng không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Cô chậm rãi di chuyển, Bạch Cập quay đầu nhìn PPT, cố gắng che giấu, trong ánh mắt xuất hiện chút mê ly.

Nguyệt Hiện sẽ không bao giờ làm như vậy, và hắn cũng không cho phép vì luyến tuyến đôi tay mềm mại sạch sẽ đó. Bản thân đối với cô ấy...có quý trọng quá mức hay không?

Lòng hắn đang giãy giụa, Tần Thái không biết, đương nhiên cô không cần phải biết. Vật nằm giữa bàn tay cô đang dần dần ngẩng đầu, Bạch Cập vấn đang nắm lấy tay cô, Tần Thái còn tưởng hắn sẽ hất văng. Nhưng dường như chỉ dùng sức nắm như vậy, khiến tay cô càng ép chặt vào thứ đó hơn, nó lại càng cứng.

Tần Thái càng dùng sức hơn, nó lại càng kích động, chậm rãi nhỏ giọt sương. Biểu tình Bạch Cập vẫn bình tĩnh, yết hầu chạy lên xuống liên tục. Hắn liếc mắt sang Tần Thái, có giận giữ, có khinh miệt, nhiều hơn hết là d/ục vọng vặn vẹo.

Lúc này Tần Thái rút tay về, dùng khăn ướt lau sạch.

Không nên cho quá nhiều, con mồi nào ăn no cũng sẽ chạy.

Bây giờ cô không cần phải giúp hắn nhiều, mà phải cho hắn cảm giác muốn ăn lại không thể no, quá no sẽ sinh hư. Người xưa đã nói, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng làm trộm, làm trộm không bằng trộm không được.

Sau khi trình chiếu kết thúc, đến lượt các bộ trưởng báo cáo. Tần Thái ngồi gần nhất, hơn nữa thời gian vừa rồi bộ tài nguyên của cô bị tổn thương nặng nhất, hầu như bị diệt toàn quân. Cô là người báo cáo đầu tiên là hợp lý.

Tần Thái đứng lên, nói rõ tình hình gầy dựng lại gần đây. Bởi vì tuần trước đã có Bạch Cập đến nên cô chuẩn bị khá kĩ. Với các số liệu cụ thể rõ ràng, Nhị gia hài lòng gật đầu.

Mỗi người đều đứng dậy báo cáo, cuối cùng là Bạch Cập tổng kết, Tần Thái thấy hơi lạ. Không phải người nên làm tổng kết là Nhị gia sao?

Mà Bạch Cập lại không hề đứng dậy, chứng tỏ quan hệ của hắn với Nhị gia không hề nhỏ. Hắn nhàn nhạt tổng kết tình hình chung của các bộ, Tần Thái lại đưa tay sang châm ngòi. Bạch Cập rũ mắt ném cho Tần Thái ánh nhìn cảnh cáo, giọng nói vẫn giữ vững không chút thay đổi.

Tay Tần Thái vừa dùng khăn ướt có bạc hà, lau tay thì không sao, nhưng đặt lên chỗ nhạy cảm như vậy, quả là một tư vị khó nói nên lời.

Bạch Cập cố gắng làm xong công việc, Nhị gia khẽ gật đầu, đưa ra các quy định mới, và các đãi ngộ mới cho nhân viên.

Lương các tổ viên được tăng 10%.

Họp xong, Bạch Cập nhìn về phía Tần Thái với ánh mắt bốc hỏa. Nếu không phải đang có nhiều người, chắc chắn hắn sẽ nhào lên người cô, ăn sạch cả xương.

Nhưng chẳng có cái nếu này, hắn không thể rên, kiên trì đến khi hội nghị kết thúc.

Sau hội nghị là liên hoan, làm trực tiếp tại Tiêu Dao các.

Sau khi Nhị gia nâng ly, Bạch Cập liền nắm lấy cổ tay cô, cô càng giãy giụa hắn càng nắm chặt. Nhìn quanh thấy mọi người đang chú ý, Tần Thái cố ý to giọng hỏi: "Phán quan trưởng, còn có chuyện gì sao?"

Dù sao ngoài Nhị gia ra, hắn là quản lý cao cấp, cần có mặt mũi. Bạch Cập đành thả tay.

Tần Thái nhìn hắn cười, xoay người lẫn vào đám đông, sau đó bước ra khỏi phòng.

Bạch Cập không ở lại lâu, hắn trực tiếp lái xe về nhà. Nguyệt Hiện thấy hắn về sớm vậy hơi lạ. Hắn xông tới ôm eo cô, đè lên cửa rồi cởi q/uần áo cô. Nguyệt Hiện bất ngờ, ấn tượng của cô đối với Bạch Cập vẫn còn dừng vào lúc còn ở Trật Tự.

Khi đó hắn là người đối với chuyện này luôn luôn hàm súc đạm bạc, giống với Bạch Hà đều là người thanh tâm quả dục.

Bạch Cập ra sức xé áo cô, tiếng vải rách rẹt rẹt chói tai, hắn ngấu nghiến môi Nguyệt Hiện, nâng một chân cô đặt lên hông. Vừa nhấc đầu ra đã thấy sự kinh sợ hiện lên trong mắt Nguyệt Hiện.

Ngọn lửa d/ục vọng đột nhiên bị dập tắt, hắn cười miễn cưỡng: "Chỉ đùa chút thôi, dọa em rồi à?"

Nguyệt Hiện nhìn chằm chằm, cuối cùng thở nhẹ một hơi: "Có chuyện gì sao?"

Bạch Cập buông chân cô xuống, dịu dàng hôn nhẹ lên mặt cô: "Không có gì, đang lúc họp rất nhớ em."

Nguyệt Hiện ôm lại eo hắn, tựa đầu vào ngực. Bạch Cập cuốt ve mái tóc dài của cô, trong lòng có trìu mến, cũng có bất đắc dĩ.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 51
Chương 52
Chương 52: Ngày 10 tháng 4 A chương
Chương 53
Chương 54: Ngày 12 tháng 4 A chương
Chương 54
Chương 55
Chương 55: Ngày 12 tháng 4
Chương 56
Chương 56: Ngày 12 tháng 4 chương
Chương 57: Ngày 13 tháng 4 a chương
Chương 57
Chương 58
Chương 58: Ngày 14 tháng 4 chương A
Chương 59: Ngày 14 tháng 4 b chương
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 152
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...